Editor: Hạ
Chợt cơn mưa rào ập xuống như trút nước hắt vào qua cửa sổ. Vưu Ngọc Cơ quỳ gối trên giường gỗ, khom người giơ tay lên đóng lại. Chỉ trong thoáng chốc, gió và mưa đã bị ngăn lại ngoài kia. Tuy nhiên, nước mưa lạnh lẽo đã chảy dọc theo cánh tay mảnh khảnh của nàng, làm ướt áo tay và thậm chí cả phần eo cũng ướt một mảng.
Vưu Ngọc Cơ nhìn vào ống tay áo và phần eo bị ướt, đôi mày nhíu lại. Nàng thuận thế nghiêng người ngồi xuống mép giường gỗ, cuộn nhẹ tay áo và dùng khăn tay lau nước mưa trên cánh tay. Lớp vải màu đỏ nhạt, bị thấm nước trở nên màu đỏ sẫm. Cánh tay lộ ra trắng như nhuyễn ngọc.
Một lọn tóc đen bên mặt nàng cũng bị ướt, mềm mại dán vào gương mặt.
Tư Khuyết liếc nhìn một cái rồi thu lại ánh mắt.
"Y phục trên vai người đã bị ướt rồi, người mau thay một bộ y phục khác đi." Vưu Ngọc Cơ nhìn vào vai của Tư Khuyết.
Tư Khuyết quay đầu nhìn lại một cái, vẫn không nhúc nhích.
Vưu Ngọc Cơ nhìn quanh hai bên, xác nhận không có ai hầu hạ. Nàng đi cùng Chẩm Nhứ đến nhưng chỉ có mình nàng đi lên lầu, để Chẩm Nhứ cầm điểm tâm và vải lụa đi tìm nha hoàn của Tư Khuyết để đưa đồ.
Vưu Ngọc Cơ nghĩ rằng ngày mai phải điều thêm vài nha hoàn tới làm việc mới được.
Dường như biết được ý nghĩ của nàng, Tư Khuyết bất ngờ lên tiếng: "Yên tĩnh một chút cũng tốt."
Vưu Ngọc Cơ ngẩn người, ngạc nhiên nhìn chàng. Nàng lo lắng rằng công chúa yếu đuối không thể chịu lạnh, đã nhắc nhở rồi, dù sao hai người cũng không quen, nên không tiếp tục nhắc nhở thêm. Nàng chuyển chủ đề: "Thời tiết càng lúc càng lạnh, trong phủ bắt đầu cắt may quần áo mùa đông, ta mang một ít vải lụa qua."
"Làm phiền rồi ."
Vưu Ngọc Cơ mím môi, rồi không biết nói gì thêm. Có lẽ vì cả hai đều là người nước Tư, tình cảnh giống nhau, khiến nàng không thể không quan tâm đến Tư Khuyết hơn. Nhưng chung quy hai người không quen biết nhau, ở quê nhà cũng chỉ gặp vài lần.
Nếu như là ngày thường, giờ này Vưu Ngọc Cơ đã đứng lên rời đi. Nhưng bên ngoài trời đang mưa to, không thể đi được.
Tư Khuyết giống như coi nàng không tồn tại, bắt đầu dùng khăn lau dây đàn. Chàng rất yêu thích cây đàn của mình, mỗi lần chơi đàn xong đều cẩn thận lau chùi, vẻ mặt tập trung mang theo chút thành kính.
Vưu Ngọc Cơ không tự chủ nhìn qua, quan sát Tư Khuyết.
Đi tới gần, nàng ngửi thấy mùi thuốc thoang thoảng từ người chàng.
Vưu Ngọc Cơ biết ngũ quan của mình thiên về sắc đẹp quyến rũ, nên hầu như không bao giờ trang điểm cầu kỳ, trang điểm nhạt nhất có thể để tránh quá mức diễm lệ. Còn công chúa dường như hoàn toàn không trang điểm. Vưu Ngọc Cơ lén tiến lại gần, ngạc nhiên phát hiện công chúa thực sự không trang điểm chút nào, làn da trắng như ngọc. Môi không thoa son, tóc dài vấn đơn giản, nửa buông nửa xõa, tóc đen phủ trên áo trắng. Ánh nhìn của nàng dừng ở mắt của Tư Khuyết, chàng đang cụp mắt xuống, lông mi rất dài.
Tư Khuyết bất ngờ quay đầu nhìn qua.
Đôi mắt hẹp dài, đuôi mắt hơi nhếch lên mang theo một vệt đỏ tự nhiên, ánh mắt trong veo và yên tĩnh.
Bốn mắt nhìn nhau, Vưu Ngọc Cơ ngẩn người, cảm thấy thất lễ, liền chuyển ánh mắt đi. Nàng dùng khóe mắt thấy Tư Khuyết lại bắt đầu lau dây đàn, mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Nàng không hiểu tại sao lại cảm thấy căng thẳng và bối rối như vậy.
Cơn mưa vẫn tiếp tục, liên tục đập vào cửa sổ. Vưu Ngọc Cơ nghe tiếng mưa, suy nghĩ trôi xa, không khỏi nhớ tới chuyện Thái Tử bỏ trốn. Công chúa có biết chuyện này không? Biết rồi sẽ nghĩ gì? Nàng từng nghe nói, sinh đôi có tình cảm rất sâu sắc, thậm chí còn cảm thông cho nhau, phúc họa cùng chia sẻ.
Thái Tử và công chúa là song sinh.
Vưu Ngọc Cơ từng nghe nói, Quốc sư năm đó rất lợi hại , có thể tiên tri, cầu mưa thay gió, được bệ hạ tôn kính, là thượng khách trong cung, được mọi người nước Tư tôn sùng. Quốc sư luôn dự đoán chính xác, chỉ sai một lần.
Khi Thái Tử và công chúa chưa ra đời, Quốc sư tiên đoán rằng thai này là sinh đôi nam, nhưng không ngờ khi sinh ra lại là một trai một gái. Nhưng chuyện này cũng không phải là vấn đề lớn, không ai để ý đến.
Khí lạnh thấm qua khe cửa, cảm giác lành lạnh kéo Vưu Ngọc Cơ nhanh chóng về hiện thực.
Chàng cũng thấy lạnh nhỉ? Công chúa nhất định sẽ càng thấy lạnh hơn.
Vưu Ngọc Cơ nhìn ra cửa, vẫn không thấy bóng dáng Chẩm Nhứ. Không biết là chưa tìm được nha hoàn hay bị chuyện gì làm chậm trễ. Nàng do dự một lúc, rồi đứng dậy đi về phía chậu than không xa. Trong đó có than mới được mang tới, vẫn chưa dùng. Nàng lấy ra một que diêm, đốt lửa lên, từng luồng hơi ấm dần dần bốc lên. Nhiệt độ ấm áp dần dần xua tan cái lạnh.
Để tránh hơi ấm thoát ra ngoài, nàng đứng dậy đóng cửa phòng.
Lúc quay lại, nàng thấy trên bàn tròn gần cửa có đặt bộ ấm chén uống trà. Nàng đi tới đặt tay lên thân bình, thấy nước trà vẫn còn nóng, nghĩ rằng uống chút trà nóng sẽ ấm hơn. Bên cạnh bình trà có bốn tách trà, ba cái lật úp. Nàng rót trà vào tách trước mặt, định đưa cho Tư Khuyết. Sau đó, nàng cầm một chén đang úp ngược lên và rót nửa tách trà nóng, cảm giác ấm áp truyền từ chén trà tới tay, nàng cầm lên vừa uống một ngụm, Tư Khuyết dưới cửa sổ đột nhiên ngẩng đầu, vội nói: "Đừng uống."
Đã muộn.
Thân thể Vưu Ngọc Cơ mềm nhũn, ngã xuống, đã mất đi tri giác.
Qua đống than cháy từ từ, Tư Khuyết nhìn nữ nhân ngã xuống với vẻ mặt không cảm xúc. Chàng biết rõ Vưu Ngọc Cơ đã mất tri giác, không nghe được, nhưng vẫn lạnh lùng nói: "Phụ mẫu nàng không dạy nàng không được ăn đồ của người khác sao?"
Tất nhiên không có câu trả lời.
Thời gian chầm chậm trôi, sinh mệnh của Vưu Ngọc Cơ đang dần rời xa.
Tư Khuyết lặng lẽ nhìn Vưu Ngọc Cơ, không động đậy.
Trong chậu than bỗng phát ra tiếng nổ rất nhỏ, Tư Khuyết dời ánh mắt, nhìn vào ngọn lửa đang âm ỉ cháy. Chàng thu lại ánh mắt, bình thản lấy ra một đồng xu.
Mặt phải thì sống, mặt trái thì chết.
Đồng xu bay lên, Tư Khuyết chậm rãi cong khóe môi, nở một nụ cười quỷ dị.
Đồng xu rơi xuống, tiếng kêu không dừng.
Khi đồng xu dừng lại hoàn toàn, Tư Khuyết mới nhàn nhã liếc nhìn.
Cuối cùng chàng đứng dậy từ giường gỗ, bước chầm chậm đến chỗ Vưu Ngọc Cơ rồi ngồi xổm xuống trước mặt nàng , áo trắng chạm đất. Chàng bế Vưu Ngọc Cơ lên, đặt nàng nằm lên giường gỗ.
Bên ngoài mưa vẫn gào thét. Một tia chớp lóe lên ngoài cửa sổ, chiếu rọi khuôn mặt không chút máu và đôi môi dần dần đen lại của Vưu Ngọc Cơ.
Tư Khuyết đứng bên cạnh giường gỗ, đưa tay ra tháo dây lưng của Vưu Ngọc Cơ. Ngón tay dài vừa chạm vào sợi dây mảnh trên eo nhỏ của nàng, Tư Khuyết do dự một chút, rồi mới tiếp tục tháo.
Sợi dây mảnh cuốn quanh ngón tay chàng, được từ từ kéo ra. Tư Khuyết ngồi xuống cạnh giường gỗ, đỡ Vưu Ngọc Cơ dậy, cởi bỏ áo ngoài của nàng.
Tư Khuyết ngẩn ra một chút.
Nữ giả nam trang mới phải buộc ngực, nàng buộc để làm gì?
Tư Khuyết nhíu mày, tháo từng lớp vải buộc ngực của Vưu Ngọc Cơ ra. Tấm vải đỏ chồng lên vạt áo trắng của hắn, đầu kia rơi xuống đất.
Khi đã tháo hết lớp vải buộc ngực của nàng, Tư Khuyết mới mơ hồ hiểu tại sao nàng lại phải buộc ngực.
Tư Khuyết im lặng một lát, rồi mới nắm lấy đôi vai của Vưu Ngọc Cơ, để nàng dựa vào chàng. Sự mềm mại đập vào lòng.
Tư Khuyết cúi đầu, vừa tháo dây cột tâm y sau lưng Vưu Ngọc Cơ, vừa nói: "Ta đang cứu mạng nàng, đừng có lấy đó mà đòi lấy thân báo đáp nhé. Nghe thấy không?"
Vưu Ngọc Cơ tất nhiên không thể trả lời chàng.
Tư Khuyết cắm từng chiếc ngân châm đen vào các huyệt dưới xương cánh bướm của Vưu Ngọc Cơ, châm càng sâu, màu đen trên ngân châm dần dần nhạt đi.
Ngọn lửa trong chậu than cháy càng ngày càng mạnh.
Bên cạnh đuôi đàn, ngân châm bạc rải rác.
Tư Khuyết buộc lại dây sau eo của Vưu Ngọc Cơ, rồi cúi xuống nhặt lấy vải buộc ngực của nàng, nhớ lại hình dáng ban đầu, cuốn từng lớp lại cho nàng. Nút thắt buộc bên hông, rồi nhẹ nhàng nhét vào bên trong.
Vừa mặc áo ngoài xong cho Vưu Ngọc Cơ, Tư Khuyết nghe thấy tiếng bước chân. Chàng đặt Vưu Ngọc Cơ xuống, lấy một chiếc chăn mỏng đắp lên người nàng.
Chàng ngồi xuống bên cạnh Vưu Ngọc Cơ, chỉnh lại nếp váy, rồi mới mở miệng: "Vào đi."
Cửa phòng mở ra, Chẩm Nhứ và Lưu Phong đứng ở cửa.
Thì ra Chẩm Nhứ giao đồ cho Lưu Phong xong, nghe thấy tiếng đàn, không dám lên quấy rầy, vừa hay Lưu Phong muốn cất vải, nên Chẩm Nhứ cùng đi. Khi trở về lại gặp mưa to, người gần như bị ướt hết, Lưu Phong lấy quần áo của mình cho Chẩm Nhứ thay, làm mất nhiều thời gian.
Chẩm Nhứ thò cổ nhìn vào trong, thấy Vưu Ngọc Cơ nằm trên giường gỗ, lo lắng hỏi: "Phu nhân làm sao vậy?"
Tư Khuyết theo ánh mắt của Chẩm Nhứ nhìn lại, nhìn Vưu Ngọc Cơ bên cạnh, nhàn nhạt đáp: "Nghe đàn mà khóc, khóc mệt nên ngủ rồi."
Nghĩ đến phu nhân chịu nhiều ấm ức từ khi gả đến đây, Chẩm Nhứ không khỏi đau lòng. Cô bước nhẹ nhàng đến, gọi mấy tiếng: "Phu nhân? Phu nhân? Tỉnh lại đi, phu nhân…"
Vưu Ngọc Cơ vẫn ngủ yên, không có dấu hiệu tỉnh lại.
“Để nàng ấy ngủ ở đây đi, dù sao mưa to thế này cũng không thể về được." Tư Khuyết nói vậy, vừa nhặt từng chiếc ngân châm bạc bên đuôi đàn.
"Vậy…vậy phiền công chúa rồi. Nhưng không biết người có cái chăn nào không dùng không?"
Tư Khuyết nhìn Lưu Phong một cái, Lưu Phong lập tức dẫn Chẩm Nhứ đi lấy. Cả hai nhanh chóng trở lại, Chẩm Nhứ chau mày cẩn thận đắp chăn cho Vưu Ngọc Cơ.
Lưu Phong đưa Chẩm Nhứ xuống lầu, tạm thời sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho cô .
Trong phòng đèn bỗng tắt một ngọn. Tư Khuyết đứng dậy, đi đến bàn tròn bên cửa, cầm lấy chén trà Vưu Ngọc Cơ đã rót cho chàng, chậm rãi uống.
Qua lâu như vậy, trà đã nguội lạnh.
Lưu Phong sắp xếp xong cho Chẩm Nhứ, quay lại đứng ngoài cửa, khẽ gọi: "Điện hạ, có cần chuyển phu nhân sang phòng khác không ạ?”
Dù đây là gian ngoài trong phòng ngủ của Tư Khuyết, nhưng ban đêm cũng không cho ai ở lại.
Tư Khuyết không trả lời ngay, chàng nhìn Vưu Ngọc Cơ đang ngủ trên giường gỗ, uống hết chút trà lạnh còn lại trong chén , mới nói: "Không cần."
Lưu Phong ngỡ ngàng một chút, không dám nói thêm, cúi đầu, lặng lẽ lui xuống.
Tư Khuyết đi đến bên giường gỗ, cúi xuống, nhẹ nhàng vén lọn tóc chạm vào má của Vưu Ngọc Cơ. Chàng áp lòng bàn tay lên trán Vưu Ngọc Cơ để kiểm tra nhiệt độ, nàng quả thật đã bắt đầu sốt.
Tư Khuyết kéo chăn trên người Vưu Ngọc Cơ ra, nằm nghiêng xuống bên mép giường gỗ chật hẹp, cánh tay vòng qua eo nhỏ của Vưu Ngọc Cơ, đặt lên bụng nàng. Dòng nhiệt ấm từ lòng bàn tay chàng từ từ truyền vào cơ thể Vưu Ngọc Cơ, thân thể nàng dần ấm lên, nhiệt độ trên trán cũng từ từ giảm xuống.
Đêm dài dần, từng ngọn đèn tắt đi, chỉ còn lửa than trong chậu vẫn từ từ cháy .
Đêm đã khuya, ngoài cửa sổ mưa to cũng đã ngừng. Những con côn trùng chui ra khỏi tổ, bắt đầu kêu khẽ.
Một lúc lâu sau, Tư Khuyết rút tay lại.
Ngón tay trắng bệch lau đi vết máu ở khóe miệng, Tư Khuyết chậm rãi nói: "Ta đã hết lòng cứu và chăm sóc nàng như vậy, nàng phải trả lại gấp đôi."
Hắn từ từ nhếch môi cười, rồi nói một câu chúc ngủ ngon.
·
Khi Vưu Ngọc Cơ tỉnh dậy, cảm thấy toàn thân đau nhức. Nàng gắng gượng ngồi dậy, ánh nắng chói chang từ cửa sổ chiếu vào, làm nàng theo phản xạ nhắm mắt lại. Ngay sau đó, nàng nhận ra mình không ở phòng mình, lập tức tỉnh táo.
Nàng bàng hoàng nhìn quanh, nhớ ra đây là chỗ ở của công chúa mới thở phào nhẹ nhõm.
Nàng cố gắng nhớ lại, tối qua nàng đến đưa đồ, cũng muốn trò chuyện nhiều hơn với công chúa để làm quen, dù sao sau này cũng sẽ ở lại đây. Nhưng công chúa thật ít nói, hai người không nói được mấy câu, nàng nghe công chúa đánh đàn, khi muốn rời đi thì mưa to, cả hai đều bị ướt. Nàng nhóm lửa trong chậu than, rồi rót trà...
Sau đó……
Vưu Ngọc Cơ nhíu mày. Những việc xảy ra tiếp theo, nàng hoàn toàn không nhớ gì.
Vưu gọc Cơ đứng dậy định tìm Chẩm Nhứ, nàng nhìn ra cửa rồi nhìn về phía gian trong. Do dự một chút, Vưu Ngọc Cơ bước đến cửa phòng trong, muốn xem công chúa có ở đó không.
Cửa phòng trong đóng chặt, từ những khe hở trên hoa văn chạm khắc phía trên, nàng thấy công chúa đang nằm trên giường ngủ, chăn phần lớn đã rơi xuống đất.
Chần chừ một chút, Vưu Ngọc Cơ nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, nhấc váy, nhón chân lặng lẽ đi đến bên giường, nhẹ nhàng nhặt chăn rơi trên đất và đắp lại cho công chúa.
Trong phòng, mùi thuốc rất nồng.