Chương 2

Nhìn kỹ, nàng đang nắm tay người nằm trên giường, tay kia gầy như que củi, lại nhìn người nằm trên giường, sắc mặt không hề có chút huyết sắc nào, nếu không có chút hơi thở yếu ớt, người ta còn tưởng người nằm trên giường đó đã chết rồi.

"Tâm nhi" nam tử trạc tuổi nàng đứng bên cạnh kêu lên, "Phụ thân, người cũng đồng ý sao? Gả Tâm nhi vào Thẩm gia dã tâm bừng bừng, hiện tại ai mà không biết một nhà bọn họ độc đại, muốn thôn tính thế gia khác. Đây là để cho tâm nhi nhảy vào hố lửa mà!" Người nói lời này chính là người kế nhiệm Triệu gia chủ, Triệu Thông, ca ca của Tâm Nhi.

"Tâm Nhi, ngươi nghĩ kỹ chưa?" Nghe Triệu Thông nói, Triệu Kha nhìn về phía Triệu Tâm Nhi.

"Phụ thân, ca, con nghĩ kỹ rồi, nếu hiện tại có dược có thể cứu nương, cho dù là vạn kiếp bất phục, con cũng muốn thử xem." Triệu Tâm NHi buông lỏng bàn tay.

"Ta biết các người lo lắng chuyện gì, Thẩm gia một nhà độc đại, tương lai nếu thật sự thôn tính Triệu gia, ta đây sẽ là con tin, ta biết rõ tương lai mình sẽ gặp phải những gì. Nếu Thẩm gia đồng ý chỉ cần liên hôn sẽ đưa tiên thảo làm lễ hỏi, vậy chúng ta cũng phải vì cứu nương mà trả giá chút. Cha, ca ca, để cho ta đi!" Triệu Tâm Nhi ngẩng đầu nhìn hai người đứng bên cạnh, từ nhỏ đến lớn đều là các người bảo vệ ta, lần này, để ta bảo vệ các người, cứu nương về, bảo vệ hạnh phúc của cả nhà chúng ta.

"Nhưng mà, ngươi không phải thích...... " TriệuThông bị ngắt lời.

"Được rồi, phụ thân, ca ca, Tâm nhi muốn lập thân, muốn mặc hỉ phục, các người cười một cái được không?" Triệu Tâm Nhi nhìn hai người đang không nói nên lời, đau lòng không thôi.

"Nữ nhi muốn ra ngoài đi dạo, mua cho nương một bộ quần áo mới, ngày ta xuất giá nương cũng phải thật xịnh đẹp, ta đi ra ngoài trước!"

Nếu còn ở trong phòng nữa, nàng sẽ khóc mất.

Nếu thật sự có một ngày ta làm con tin, chỉ cần ba người bình an, ta cũng có thể yên lòng.

Một tháng trước, nhà họ Thẩm.

"Gia chủ, thật sự muốn giao thần tiên thảo cho Triệu gia làm lễ hỏi sao? Với thực lực hiện tại của chúng ta, không cần thần tiên thảo cũng..." Người bên cạnh Thẩm gia chủ Thẩm Nam Bác bên có chút khó hiểu, còn có chút đáng tiếc hỏi. Dù sao Thần Tiên Thảo ngay cả Thẩm gia cũng chỉ có một gốc, chỉ dùng cho gia chủ.

"Không chỉ như thế, đưa một phần ba kiếm phổ Thẩm gia cho bọn họ làm lễ hỏi. Hơn nữa, hôn lễ này nhất định phải làm vô cùng long trọng." Thẩm Nam Bác mở miệng nói.

"Cả kiếm phổ luôn?" Thẩm Triết cảm giác mình đã bị một đòn đả kích nặng nề, tứ đại thế gia đều có kiếm pháp, mặc kệ là lúc nào, cũng sẽ không xuất kiếm phổ của gia đình ra, gia chủ đây là muốn làm gì

Không biết có phải do một thân y phụ màu xanh đậm hay không, làm cho người ta cảm giác Thẩm Nam Bác thập phần khiêm tốn quân tử thập phần ôn nhu, làm cho Thẩm Triết quên mất sáu năm trước khi Thẩm Nam Bác hai mươi bốn tuổi đã tiếp nhận chức gia chủ, đây cũng là lần đầu tiên trong gia tộc gia chủ còn chưa qua đời đã lập gia chủ kế nhiệm.Mà Thẩm Nam Bác có thể tiếp nhận chức vụ ngoại trừ văn võ song toàn, còn có bản tính tàn nhẫn, người có thể tranh giành với Thẩm Nam Bác, hình như đều không còn. Điều này khiến Thẩm Triết nhớ về hình ảnh Thẩm Nam Bác sáu năm trước.

"Không dám, gia chủ đã nói, không dám vi phạm."Thẩm Triết cung kính cúi đầu, không nói gì nữa.

"Làm long trọng một chút cũng không sao, ta đã ba mươi tuổi, nghe nói Triệu Tâm Nhi năm nay vừa tròn mười chín tuổi, còn là tiểu cô nương, gả cho ta là thiệt thòi cho nàng rồi. Ngươi đi xuống chuẩn bị cho tốt đi!" Thẩm Nam Bác phất tay bảo Thẩm Triết đi xuống. Chính mình thì trở về phòng ngủ.

Đêm đó.

Sáng nay Thẩm Nam Bác đã ngủ một giấc, chính là để buổi tối ra ngoài đi dạo. Thành Triều Hoa này, từ sáu năm trước đã xuất hiện một vị đại hiệp che mặt.Ngày đó, chính là ngày Thẩm Nam Bác tiếp nhận chức gia chủ.

Thẩm Nam Bác chính là đại hiệp đeo mặt nạ.

Thẩm Nam Bác vừa mới ra khỏi Thẩm gia, liền nhìn thấy bên cạnh tường viện của mình có một người đang lén lút đi lại, Thẩm Nam Bác vừa nhấc chân liền nhảy ra phía sau người nọ hai bước, Thẩm Nam Bác vốn đã phòng bị, phản kích hắn tập kích, kết quả hắn đều ở phía sau một hồi lâu, người nọ cũng không có phản ứng. Thẩm Nam Bác âm thầm nghĩ người này hẳn là không biết võ công, không biết võ công còn dám đến Thẩm gia ta lén lút đi dạo, là chê sống thọ sao?

"Ai ở đó?" Tiếng Thẩm Triết vang lên, phía sau còn có không ít người của đội hộ vệ Thẩm gia.

Thẩm Nam Bác không quản ba bảy hai mốt, một tay ôm lấy người kia, rời khỏi nơi đó.