Chương 9

Hành động quỳ này của nàng thật sự khiến Vương Tuệ Vân đơ người, bà vô thức đứng dậy rồi vội nhìn ra ngoài cổng của tiểu viện: “Ngươi… ngươi lại định giở trò gì thế? Muốn làm ra vẻ cho ai xem? Cha ngươi không có ở đây đâu.”

“Mẹ cũng biết tính của con rồi đó, có thứ gì con cần mà cha không cho đâu, còn cần phải đến chỗ mẹ làm ra vẻ hay sao?” Nhan Ngọc chớp mắt, nước tràn đầy trong hốc mắt: “Cú ngã đó khiến con hoàn toàn tỉnh ngộ rồi, nhớ lại những chuyện xấu xa trước đây con làm ra để chọc giận mẹ, trong lòng con cảm thấy khó chịu, mẹ là mẹ của con, thường ngày mẹ nghiêm khắc với con hơn cũng là vì muốn tốt cho con, là do con không không hiểu chuyện, hôm nay con thành tâm thành ý khấu đầu nhận lỗi với mẹ, mong mẹ tha lỗi cho con, sau này nhất định con sẽ nghe lời mẹ, chăm chỉ học tập, không gây họa nữa, làm tốt vai trò con trai trưởng của nhà họ Nhan, không khiến cho cha và mẹ phải mất mặt nữa.”

Nói xong, Nhan Ngọc thật sự khấu đầu trước Vương Tuệ Vân, khiến bà trợn mắt há miệng, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cớ sao… ngã xong mà như biến thành một người khác vậy? Trước đây Nhan Ngọc hoành hành ngang ngược, không hề coi bà ra gì, mấy năm qua lại càng không buồn gọi bà là mẹ nữa, vậy mà hôm nay cứ một câu mẹ hai câu mẹ nhận lỗi với bà.

Nhan Ngọc khấu đầu xong bèn thuận thế nhào đến ôm chặt chân của Vương Tuệ Vân, tiếng khóc chất chứa sự hối hận: “Mẹ ơi con sai rồi, con biết lỗi rồi, đều là do con làm liên lụy mọi người, con hổ thẹn với những gì cha đã hi sinh, cũng hổ thẹn với mẹ, con xin lỗi cha mẹ… Mẹ có thể tha thứ cho con được không? Để con bù đắp cho mọi người, nếu hôm nay mẹ không thể tha thứ cho con, vậy thì con sẽ quỳ mãi trước mặt mẹ!”

Vương Tuệ Vân giật mình khi bất ngờ bị Nhan Ngọc ôm chặt, Cẩn Ca Nhi cũng bị tiếng khóc bất ngờ của nàng dọa cho khóc theo. Vương Tuệ Vân vội bế Cẩn Ca Nhi lên, trong lòng hoang mang sợ hãi, nhưng Nhan Ngọc vẫn cứ ôm chặt lấy chân của bà mà khóc, khiến bà không thể nào giãy ra được: “Ngươi mau đứng lên! Ngươi đứng lên trước đi đã, có gì đứng lên rồi nói!”

“Con không đứng!” Nhan Ngọc ôm chân bà khóc lớn: “Nếu hôm nay mẹ không tha thứ cho con thì con sẽ không đứng lên, lúc nào mẹ tha thứ cho con rồi con mới đứng.”

“Ngươi làm như thế này… còn ra thể thống gì nữa!” Vương Tuệ Vân hoang mang muốn chết, các ma ma người làm ở trong viện ngoài viện đều đang thập thò nhìn ngó đây này! Nếu để lão gia biết được chuyện này thì thế nào cũng nghi ngờ bà đối xử hà khắc với đứa con cưng đáng thương của ông cho xem!

Vương Tuệ Vân bị Nhan Ngọc làm ầm đến mức không thể phát cáu được nữa mà chỉ đành thở dài: “Được, được, được, ta tha lỗi cho con rồi, con mau đứng dậy đi!” rồi vội đưa tay kéo Nhan Ngọc đứng lên. Nhan Ngọc ngước đôi mắt vẫn ầng ậng nước mắt lên nhìn bà: “Thật không ạ?”

“Thật, thật.” Vương Tuệ Vân nhìn khuôn mặt nhỏ khóc đến nhem nhuốc như mặt mèo thì cảm thấy bất lực, bà đưa tay ra: “Mau đứng lên đi, để người làm nhìn thấy tiểu thiếu gia như con càn quấy như thế này thì còn ra thể thống gì nữa.”

Nhan Ngọc đưa tay nắm chặt lấy tay của Vương Tuệ Vân, tay của bà thật sự rất mềm, rất ấm, dịu dàng ấm áp hệt như bàn tay của mẹ trong tưởng tượng của nàng ngày trước. Nàng nắm chặt tay của Vương Tuệ Vân đứng lên, sau đó lại không nhịn nổi mà sụt sịt khóc tiếp. Vương Tuệ Vân nhìn bóng dáng bé nhỏ của nàng đứng đó khóc đến đáng thương thì cảm thấy hơi mềm lòng, ngữ khí giọng nói cũng dịu dàng hơn: “Đừng khóc nữa, mặt lem nhem giống như mèo vậy đó, mau đi rửa mặt đi, lát nữa cha con về còn tưởng là ta lại bắt nạt con đấy.”

“Không có, không có.” Nhan Ngọc vội nói: “Con sẽ nói rõ với cha, mẹ đối xử với con rất tốt, mọi người đều rất tốt với con.”



Là kiếp trước nàng không biết trân trọng.

Vương Tuệ Vân nhìn nàng thở dài: “Mau đi rửa mặt đi.”

Nhan Ngọc gật đầu, đang định đi thì lại quay đầu ngó nhìn chỗ giấy cắt trên bàn đá rồi hỏi nhỏ: “Vậy… mẹ có thể tặng cho con một con không?”

Vương Tuệ Vân bị nàng chọc cười, lúc này rồi mà vẫn nhớ đến đồ chơi. Bà vỗ lưng Cẩn Ca Nhi: “Nếu con thích thì chọn lấy mấy cái về mà chơi.”

“Vâng!” Nhan Ngọc đáp lời rồi vui vẻ chọn lấy hai con nhỏ nhỏ, cẩn thận từng li từng tí cầm về.

Vương Tuệ Vân nhìn theo bóng lưng đang rời đi của Nhan Ngọc và sững người rất lâu, Nhan Ngọc… thật sự hiểu chuyện hay chỉ là giả vờ?

Nhưng nghĩ xong rồi bản thân bà lại tự lắc đầu phủ nhận, con bé mới 7 8 tuổi thì có thể có tâm tư sâu xa đến đâu được chứ? Huồng hồ Nhan Ngọc nói rất đúng, Nhan Hạc Niên cưng chiều Nhan Ngọc đến nỗi còn có thể hái sao trời xuống tặng thì con bé cần gì phải giả vờ, lại cần gì phải đến tận chỗ của bà để lấy lòng bà?

“Mẹ…” Thiện Tỷ Nhi cẩn thận kéo góc áo của bà, một đứa bé như này vẫn chưa hiểu rõ chuyện vừa mới xảy ra nhưng nàng đói rồi, đôi mắt vô thức nhìn chằm chằm vào bánh điểm tâm đặt trên bàn: “Con đói rồi.”

“Cẩn Ca Nhi cũng đói rồi.” Cẩn Ca Nhi nằm trong lòng bà cũng khẽ nhúc nhích: “Con muốn ăn điểm tâm, ăn điểm tâm ngọt.”

Vương Tuệ Vân nhìn điểm tâm trên bàn, bà bế Cẩn Ca Nhi dậy rồi cầm một miếng bánh đậu xanh đưa cho cậu bé, sau đó lại nói với Thiện Tỷ Nhi: “Ăn đi, nhưng ăn ít thôi, lát nữa phải ăn cơm rồi.”

Thiện Tỷ Nhi vui vẻ đáp lại rồi đưa tay lấy miếng bánh điểm tâm mình thích ăn nhất ở trong hộp.

Vương Tuệ Vân nhìn hai đứa bé ăn mặt dính đầy vụn bánh mà có chút xuất thần. Nhan Ngọc cũng không lớn hơn Thiện Tỷ Nhi bao nhiêu, đứa trẻ mới lớn có một chút như vậy… thật sự cũng rất đáng thương. Bà cũng biết là không nên giận lây sang trẻ con nhưng cứ nghĩ đến Nhan Ngọc là con gái của Ôn Mộng Hoa, Nhan Hạc Niên lại cưng chiều con bé đến vậy, giống như thể là con chung giữa Nhan Hạc Niên và Ôn Mộng Hoa thì sự tức giận của bà lại kéo đến. Lại thêm mấy năm nay Nhan Ngọc gây ra đủ loại tai họa, đối đầu với bà ở khắp nơi, còn đánh Thiện Tỷ Nhi bị thương, Nhan Hạc Niên lại bởi vì bà đối xử lạnh nhạt với Nhan Ngọc nên cũng chẳng thường xuyên lui tới tiểu viện nhỏ này của bà nữa thì bà… chẳng thể nào yêu thích đứa trẻ này được. Nhưng nếu Nhan Ngọc thật sự hiểu chuyện rồi…



Nhan Ngọc trở về phòng mình cất giấy cắt đi xong rồi mới đi rửa mặt, sau đó ngồi xuống chuẩn bị ôn bài, bởi dù sao… đã nhiều năm nàng không xem lại những bài học này rồi, nàng không muốn thua trước Nhan Đình An.

Trong màn hình lập tức sôi nổi.

Người Trong Mộng: Sao tôi lại thấy tức thế này nhỉ? Mặc dù nữ chính không phải con ruột của Nhan phu nhân nhưng Nhan phu nhân đối xử với nữ chính cũng quá đáng rồi đó, một đứa trẻ mà làm như kẻ thù, nữ chính còn đi xin lỗi…

Thích Trạch Đấu: Đúng thế, nếu đã trùng sinh rồi vậy tại sao không đấu đá tung trời với mẹ kế đối xử tệ với mình mà còn phải cúi mình cầu toàn vậy?

Tổng Tài Bá Đạo: Chắc có nguyên do gì đó? Tôi thấy hình như chủ thớt thật sự muốn bù đắp cho người nhà họ Nhan thì phải.

Nick Giả Số 1: Chủ thớt giải thích chút đi.

Nhan Ngọc thở dài: “Kiếp trước ta cũng hoàn toàn không hiểu nỗi khổ tâm của Nhan phu nhân giống như các ngươi, thật ra Nhan phu nhân oán hận ta như thế không chỉ vì ta không phải con ruột, mà còn bởi vì mẹ ruột của ta, thiếu phụ phu nhân Ôn Mộng Hoa, là tình cũ của Nhan Hạc Niên… Lúc còn trẻ, cha ta Nhan Hạc Niên từng điên cuồng yêu thích mẹ ruột của ta, ầm ĩ đến mức cả kinh thành đều biết, cho nên phu nhân của ông ấy rất để ý con gái của Ôn Mộng Hoa là ta… ai nuôi dưỡng con gái của tình cũ của người đàn ông của mình mà không có oán hận chứ?”

Bá Đạo Tổng Tài: Hóa ra là nhận nuôi con gái cùa người yêu cũ à? Nhan đại nhân còn không màng chuyện bị đuổi ra khỏi nhà cứ một mực phải nhận nuôi con gái của người yêu cũ, vậy chuyện này có thể giải thích được rồi.

Thích Trạch Đấu: Úi chà, con gái của người yêu cũ… vậy chuyện Nhan phu nhân đối xử cới nữ chính không tốt là có thể hiểu được. Nếu người đàn ông của tôi bất chấp rủi ro lớn như thế nhất quyết muốn nuôi dưỡng con gái của người yêu cũ, còn đối xử với con nuôi tốt hơn cả con ruột thì chắc chắn tôi sẽ gϊếŧ chết anh ta sau đó gϊếŧ chết cô con gái của người yêu cũ.

Người Trong Mộng: Vậy Vương Tuệ Vân này cũng rất ngu ngốc, nếu đã biết người đàn ông của mình quan tâm đến con gái của người yêu cũ như thế thì càng phải đối xử với cô ấy tốt hơn chứ, còn phải giả vờ hiền hậu nữa, nếu không thì chẳng phải là sẽ lệch nhịp với người đàn ông của mình ư? Như thế không bị lạnh nhạt thì cũng uổng lắm.

Quần Chúng Ăn Dưa: Nhưng nghĩ đến tức lắm, chồng mình không những còn lưu luyến không quên tình cũ mà bản thân mình còn phải đối xử tốt với con gái của người ta thì mới có thể nhận được thiện cảm từ chồng… Nhan đại nhân cặn bã quá.