Dịch: team Sắc - Cấm Thành
Nếu có gì thắc mắc xin vui lòng liên hệ fanpage: https://www.facebook.com/sac.camthanh
Trời đất tối sầm, hoa mắt chóng mặt.
Lúc Nhan Ngọc tỉnh lại một lần nữa chỉ cảm thấy đầu óc của mình như sắp nổ tung, trong lúc mơ màng, nàng loáng thoáng nghe thấy bên ngoài có tiếng cãi nhau.
“Đây chẳng phải đều là do lão gia chiều hư hay sao? Từ ngày nó vào nhà họ Nhan đến nay, lão gia yêu thương nó hết mực, không nỡ đánh không nỡ mắng, nếu thường ngày thϊếp dám nói nó một câu thôi là lão gia sẽ trách thϊếp thiên vị, lão gia xem người cưng chiều nó đến mức nào rồi? Mới tí tuổi đầu mà ngày nào cũng đánh nhau với người khác ở trường, cứ vài ba ngày là lại có phu nhân nhà nọ lão gia nhà kia tìm đến tận nhà nói chuyện thì thϊếp lại là người xin lỗi từng người một. Lão gia chỉ biết nói “không chịu thiệt là được, không chịu thiệt là được”, nhưng người đối xử với Cẩn Ca Nhi, Thiện Tỷ Nhi thế nào? Có tốt bằng một nửa nó không?” Giọng nói ấm ức tức giận kèm theo chút nghẹn ngào.
Giọng nói này là của Vương Tuệ Vân, vợ của Nhan Hạc Niên, bà cực kỳ oán hận Nhan Ngọc, giọng nói đầy giận dữ: “Cẩn Ca Nhi, Thiện Tỷ Nhi mới là con ruột…”
“Được rồi!” Nhan Hạc Niên ngắt lời bà rồi trầm giọng: “Ta đã nói là không được nhắc lại chuyện này bao nhiêu lần rồi, nàng muốn làm ầm ĩ đến mức không ai được yên, để cho cả kinh thành này đều biết hả? Nàng có biết đây là tội chết không!”
Giọng nói của Vương Tuệ Vân nhỏ dần nhưng bà lại bắt đầu khóc thút thít: “Thϊếp làm ầm ĩ ư? Thϊếp gả cho lão gia bao nhiêu năm nay, nếu thϊếp muốn làm ầm ĩ thì đã làm từ ngày lão gia vì nó mà bị lão thái gia đuổi ra khỏi phủ nhà họ Nhan rồi! Những năm qua, mặc dù thϊếp không thích nó nhưng cũng chưa bao giờ đối xử tệ bạc gì với nó, nhưng nó thì sao, có hôm nào là không gây chuyện không? Có lần nào là lão gia không dung túng cho nó không? Nuông chiều nó đến mức không biết trời cao đất dày là gì, dám khiến trạng nguyên mất tích, lần này xem lão gia giải quyết hậu quả cho nó thế nào!”
“Đủ rồi, mất tích cái gì hả, một người lớn có tay có chân sống sờ sờ ra đó như trạng nguyên mà lại bị một đứa trẻ 7 8 tuổi làm mất tích được hả?” Giọng nói của Nhan Hạc Niên tràn đầy lo lắng: “Đến giờ Ngọc Nhi vẫn đang nằm trên giường hôn mê chưa tỉnh, nếu Ngọc Nhi mà có mệnh hệ gì thì hắn không xong với ta đâu!”
Vương Tuệ Vân tức giận đến mức không thể trách cứ thêm được gì nữa, chỉ biết khóc lóc nói rằng Nhan Ngọc đến nhà họ Nhan là để đòi nợ.
Nhan Ngọc nằm trên giường ôm đầu mãi mới cảm thấy bớt choáng váng. Nghe thấy tiếng cãi nhau ở bên ngoài, nàng hơi sững sờ, trạng nguyên? Mất tích? 7 8 tuổi? Nàng hoảng loạn nhìn ngón tay mình, phát hiện ngón tay ngắn ngắn nhỏ nhỏ, nàng cũng mặc kệ cảm giác choáng váng mà nhảy xuống giường, chạy đến trước gương trang điểm. Trong gương là một đứa nhóc 7 8 tuổi thật…
Là nàng, nàng của năm 8 tuổi, không ngờ nàng đã… quay về năm 8 tuổi, đây không phải là mơ đấy chứ?
Qua gương, nàng nhìn thấy cổ tay phải của mình có đeo một chiếc vòng tay hồng ngọc, trên cổ có một sợi dây chuyền huỳnh thạch đỏ. Đến khi nàng ngây người ấn vào viên ngọc vàng trên chiếc vòng tay hồng ngọc nàng mới chắc chắn tất cả mọi chuyện đang xảy ra đều không phải là mơ. Nàng suýt chết là thật, “người qua đường” kỳ lạ là thật, phòng livestream cũng là thật. Nàng thật sự đã quay về năm mình 8 tuổi…
Màn hình trước mắt được mở, phòng livestream xuất hiện. Sau hai giây, nàng nhìn thấy trên màn hình hiển thị:
Người xem: 280
Thưởng: 100 vàng
Khung bình luận dưới góc trái màn hình nhảy ra từng dòng từng dòng chữ màu trắng:
Nick Phụ Số 1: Mở rồi, mở rồi, chào chủ thớt, bọn tôi đều là người hiện đại đến xem livestream của cô đây.
Lão Vương Sát Vách Cũng Là Vua: Chao ôi, trông streamer này nhỏ xíu ha, 8 tuổi hả?
Tổng Tài Bá Đạo: Đây là nữ tể tướng duy nhất trong lịch sử đó à? Còn nhỏ thế? Đây là muốn cho chúng ta xem quá trình nuôi lớn nữ tể tướng hả…
Bành Anh Tuấn: Chủ thớt nhỏ quá, đáng yêu quá! Liệu chúng ta có làm bạn nhỏ giật mình sợ hãi quá không?
Người Qua Đường: Cô ấy chỉ có vẻ ngoài là 8 tuổi thôi, đầu óc và linh hồn vẫn ở lúc trước khi chết, đã 20 tuổi rồi. Chủ thớt chào khán giả, giới thiệu bản thân đi.
Nhan Ngọc nhìn chằm chằm vào mọi thứ trên màn hình rồi bình tĩnh lên tiếng: “Trước khi chết ta mới 19 tuổi, không phải 20.” Ngay cả giọng nói cũng trở nên ngây thơ non nớt khiến nàng giật mình sợ hãi. Nhan Ngọc còn chưa kịp nói thêm gì, Nhan Hạc Niên ở bên ngoài nghe thấy giọng nói bèn vén rèm đi vào.
Nhìn thấy con gái đứng trước gương thì vui mừng thở phào: “Ngọc Nhi con tỉnh rồi à? Có cảm thấy không khỏe ở đâu không?” Sau đó vội vàng bế con gái từ dưới đất đặt lên trên giường: “Sao mới tỉnh mà đã đi chân trần xuống giường thế? Con khiến cha sợ lắm đấy biết không!”
Trên màn hình xuất hiện khuôn mặt của Nhan Hạc Niên, ông mới qua tuổi 30, tuấn tú phong lưu lại dễ mềm lòng, hai mắt ửng đỏ giống như sắp khóc. Nghĩ đến chuyện mấy năm sau ông vì nàng mà mất chức quan, sinh ra buồn bã không vui, sau nữa lại vì nàng mà bị chém đầu trước dân chúng là nàng lại cảm thấy áy náy vô cùng. Rõ ràng người đàn ông này không hề có quan hệ huyết thống với nàng nhưng lại cứu nàng, nhận nuôi nàng, đối xử với nàng còn tốt hơn đối với con ruột, vậy mà kiếp trước nàng lại không hiểu chuyện, luôn gây rắc rối cho ông.
Nhan Ngọc đưa tay ôm chặt cổ Nhan Hạc Niên: “Cha…” Vừa mở miệng, hốc mắt của nàng đã bất giác đỏ ửng: “Con sai rồi.”
Con gái bất ngờ nhận sai khiến Nhan Hạc Niên sững người, ông tưởng rằng con gái xin lỗi vì đã gây họa bèn đưa tay vỗ lưng con, hai mắt ông đỏ ửng, giọng nói dịu dàng: “Không sao đâu Ngọc Nhi, cha không trách con, cha chỉ lo con xảy ra chuyện, sau này có chuyện gì thì nói với cha, cha sẽ ra mặt giúp con.”
Nhan Ngọc ôm chặt ông rồi gật đầu, thật tốt khi có thể sống lại, để nàng có thể đền bù cho những sai lầm của bản thân trong quá khứ, kiếp này nàng nhất định phải bảo vệ tốt cho Nhan Hạc Niên, bảo vệ tốt nhà họ Nhan.
“Tỉnh rồi ư?” Vương Tuệ Vân đi từ bên ngoài vào, đôi mắt của bà đỏ ửng nhưng chỉ lạnh lùng nhìn lướt qua Nhan Ngọc: “Tỉnh rồi thì nói rõ xem rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Giang trạng nguyên hiện giờ đang ở đâu?”
“Tuệ Vân.” Nhan Hạc Niên ngắt lời bà bằng giọng không vui: “Ngọc Nhi mới tỉnh lại, có chuyện gì đợi thái y đến khám xong rồi nói.”
Vương Tuệ Vân ghét nhất là kiểu cưng chiều con của tình cũ đến mức không nói lý lẽ này của Nhan Hạc Niên, lập tức giận dữ đến mức sắp rơi nước mắt: “Được được được, lão gia cứ cưng chiều đi! Sớm muộn gì nó cũng gây họa cho cả nhà cho xem!”
Nhan Ngọc chợt hỏi: “Giang trạng nguyên ư? Mẹ mới nói là… không thấy Giang trạng nguyên đâu ạ?” Cõi lòng của nàng chợt chùng xuống, đột nhiên nhớ lại một chuyện ngu ngốc mà thời thơ ấu kiếp trước bản thân từng làm, nàng vội hỏi: “Hôm nay là tiết kinh trập năm con 8 tuổi phải không ạ?”
Vương Tuệ Vân nghe xong câu hỏi của nàng thì cười lạnh: “Sao vậy? Mới ngã có một cái mà đã ngốc rồi à? Ngươi có gan đi gây sự với trạng nguyên bảng vàng mà giờ lại còn giả ngốc hả?”
“Tuệ Vân!” Sắc mặt của Nhan Hạc Niên tái đi, ông đưa tay xoa đầu Nhan Ngọc: “Đầu của Ngọc Nhi còn đau không?”
“Cha, con không sao, đầu… đầu của con rất ổn.” Nhan Ngọc kéo tay ông xuống nhưng trong lòng lại hoang mang, hôm nay là tiết kinh trập năm nàng 8 tuổi! Không ngờ nàng lại quay về đúng ngày này!