Chương 9: Ngoan Ngoãn Thành Thân Cho Ta

Chuyện đã như vậy, hai người họ cũng không nói nhiều nữa, vội vàng sắp xếp hành lý.

Bọn họ không có quá nhiều đồ, thứ quý giá nhất trong hành lý của bọn họ là vài loại thảo mộc đó.

Lúc Nhất lấy dược liệu ra nói:” Tiểu thư, dược liệu này làm thế nào bây giờ? Chúng ta còn chưa kịp đổi.”

Tần Lương Ngọc nói:”Bỏ đi”, lần sau nàng nhất định sẽ tìm cách ra ngoài đổi chúng.

Hai người cầm đèn l*иg đi ra trước cửa viện môn, xe ngựa đã chờ sẵn ở đó, xung quanh còn có rất nhiều người hầu.

Cảnh tượng trông khá hoành tráng.

Có lẽ là Tần Khang tự mình ra lệnh, đám người Phương phu nhân cũng không dám chậm trễ, một lát sau bọn họ cũng vội vã chạy tới.

Tiếng bánh xe ngựa vang lên, di chuyển nhanh chóng trong đêm tối tĩnh mịch.

Buổi tối đường phố ít người, chẳng mấy chốc xe của bọn họ đã đến trước cửa Tần phủ.

Họ ta khỏi xe ngựa, sau đó tất cả đều được đưa vào sảnh chính mà không có bất kỳ lời giải thích nào.

Tần Lương Ngọc đi phía sau, không kiểm soát được ngáp một cái khi nhìn thấy Vương phủ rực rỡ ánh đèn.

Muộn như vậy rồi, không biết có chuyện gì mà Tần Khang kêu người đến chùa gọi ầm ĩ bắt bọn họ về ngay như vậy.

Đi thêm một đoạn nữa, bọn họ thấy Tần Khang đang ngồi trong đại sảnh, mặc trường bào, râu quai nón, ánh mắt sắc bén, sắc mặt hình như có chút tức giận.

Trên thực tế, Tần Lương Ngọc lần đầu tiên nhìn thấy ông ta đã cảm thấy ông ta khá là danh gia vọng tộc, trời sinh tướng tốt, nếu không đã không sinh ra một mĩ nhân như nguyên chủ.

Thấy có người tiến vào, Tần Khang vẫy tay, tất cả đám người hầu đều lui xuống.

Cửa vừa đóng lại, trong phòng trở nên yên tĩnh hơn nhiều. Tần Lương Ngọc lén lút nhìn đám người trong phòng.

Tất cả mọi người trong Vương phủ đều đã ở đây, ngoại trừ Tần Hạo Quân người đang kinh doanh bên ngoài và Tần Vân Ngôn, người đã trở lại Học viện Hoàng gia ngày hôm qua.

Hôm nay còn có thêm một người nữa, trông rất lanh lợi, nhìn trang phục chắc là quản gia của Vương phủ.



Tần Khang lúc này mới nhìn bọn họ:” Đêm nay ta gọi các ngươi tới đây, có biết là vì sao không?”

Tần Lương Ngọc ban đầu còn mơ hồ, nhưng nhìn thấy Vương Nhiên đứng ở đó, nàng còn có thể không hiểu sao?

Có lẽ, Vương Nhiên đã giải thích toàn bộ câu chuyện cho Tần Khang, nhưng hắn không ngờ Tần Khang lại thật sự coi trọng mối hôn sự này, nên mới gây ra rắc rối như vậy.

Hôm qua nàng nói với Vương Nhiên rằng hắn nên rút khỏi cuộc hôn nhân với Tần Dịch, thứ nhất, nàng thực sự không muốn để hắn, một người thông minh trong sáng như vậy mắc vào sai lầm là Tần Dịch, thứ hai, nàng muốn Phương phu nhân và Tần Dịch mất uy tín trước mặt Tần Khang.

Dù sao Tần Khang cũng biết ai là người làm ra chuyện ngày hôm đó, nhưng không ngờ ông ta lại coi trọng Vương Nhiên đến mức nửa đêm liền gọi bọn họ trở về.

Chuyện này đúng là hơi bất ngờ.

Dù sao chuyện này tạm thời cũng không liên quan đến nàng, vì vậy Tần Lương Ngọc chỉ lặng lẽ cúi đầu yên lặng đứng phía sau.

Phương phu nhân biết Vương Nhiên đã nói gì đó với Tần Khang, nhẹ nhàng giải thích:” Chỉ là Vương công tử vô tình đi nhầm phòng, chuyện cũng không có gì, cứ để nó qua đi.”

Tần Khang tức giận đứng lên tát Phương phu nhân, không còn phong thái điềm tĩnh như lúc nãy.

“Chuyện chỉ có như vậy? Ngươi cho rằng mình làm tốt lắm sao? Người khác không biết, chẳng nhẽ ngươi cũng không biết? Năm đó…”

Phương phu nhân bị ông ta đánh cho một cái, có chút đứng không vững.

Nhưng ánh mắt bà ta trở nên sắc bén hơn, nhìn vào Vương Nhiên đang đứng cạnh Tần Khang, buồn bực nói:” Tần Khang, ngươi nhìn vào lương tâm mà nói, ngươi làm việc này là vì phụ thân của Vương Nhiên hay vì mẫu thân của hắn?”

Đột nhiên nghe được lời này, những người ở đó đều không nhịn được ngây người, nhưng Vương Nhiên vẫn yên lặng đứng đó, tựa hồ như đã sớm đoán ra được.

Tần Lương Ngọc âm thầm theo dõi, trong lòng cảm thấy thật sôi nổi a.

Phương phu nhân tiếp tục nói:” Sao vậy? Năm đó ngươi phản bội người ta, bây giờ lại muốn lấy con gái của chính mình ra bù đắp. Ta nói có gì sai sao?”

“Đừng tưởng ta không biết ngươi đang suy nghĩ cái gì. Ngươi vốn là muốn Quỳnh Nhu đi, nhờ có ta cùng Trịnh gia tráo đổi mệnh bài…”

Bà ta còn chưa nói xong, Tần Khang đã mắng xối xả:” Ngươi câm miệng, nhiều năm như vậy rồi mà ngươi vẫn còn chưa biết hối cải. Năm đó ngươi đáng ra không được phép ở lại phủ. Nếu ngươi còn dám nói thêm một câu, đừng trách ta không nghĩ đến mối quan hệ vợ chồng nhiều năm nay.

Phương phu nhân ngồi bệt xuống đất, gương mặt vô hồn, mất đi vẻ điên rồ lúc nãy.

Tần Khang cũng mất bình tĩnh, quay sang nhìn Tần Dịch nãy giờ không dám lên tiếng:” Ta mặc kệ ngươi đang nghĩ cái gì, từ hôm nay trở đi, ngươi ngoan ngoãn gả cho ta, đừng mơ tưởng những chuyện không thể nữa.”



Tần Dịch sợ phụ thân đã lâu, nghe vậy liền do dự một chút nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

Tần Khang trút giận xong, hắn nhìn Vương Nhiên bên cạnh:” Vương Nhiên, thật xấu hổ quá, để ngươi nhìn thấy cảnh này. Tất cả đều do nữ nhi của ta gây ra. Ngươi yên tâm, hôn sự sẽ diễn ra như bình thường, cháu không cần cảm thấy áy náy.”

Vương Nhiên im lặng một lúc, cuối cùng cũng “Vâng” một tiếng.

Tần Lương Ngọc nhìn vở kịch thăng trầm trước mặt, trong lòng không khỏi thở dài, còn bẻ cua nhiều hơn cả mấy vở kịch nàng xem trước đó.

Mặc dù trong lời nói của hai người bọn họ đều có chút do dự cùng luyến tiếc, nhưng sau cùng họ vẫn phải thành thân để giải quyết mối hận thù của thế hệ trước.

Nàng không khỏi tặc lưỡi trong lòng, nhìn Vương Nhiên thì vẫn điềm tĩnh, chỉ có Phương phu nhân cùng Tần Dịch có vẻ chán nản, nàng thấy chuyện này càng ngày càng thú vị.

Cuộc họp bắt đầu trong ầm ĩ, cuối cùng kết thúc bằng hai từ “được rồi” của Tần Khang, Tần Khang đi ra ngoài, sau đó mọi người cũng lần lượt về phòng.

Đi đến dưới tán cây ngoài sảnh, Tần Lương Ngọc bảo Lục Nhất dừng lại xách đèn, liền nghe thấy phía sau truyền đến một giọng nói:”Tần Lương Ngọc.”

Nàng quay đầu lại, người đó là Tần Quỳnh.

Sắc mặt nàng ta lạnh lùng nhưng không giấu được vẻ kiêu ngạo trong mắt:” Ngươi hồi phục nhanh thật, còn có thể chạy ra ngoài chơi.”

Tần Lương Ngọc nhìn thủ phạm gây ra cái chết cho nguyên chủ, một tia lạnh lùng lóe lên trong ánh mắt, cũng không muốn khách sáo với nàng ta.

“Tỷ tỷ, tỷ không ở lại chăm sóc mẫu thân, vừa rồi mọi người đã nhìn thấy rõ ràng, nếu không người cần hồi phục không chỉ có ta nữa đâu.”

Tần Quỳnh vốn đã không kiên nhẫn, bị những lời này làm kích động đến nỗi l*иg ngực phập phồng :”Ngươi…”

Tần Lương Ngọc liền quay đầu dẫn Lục Nhất đi,

Náo động trong phủ còn chưa lắng xuống, chỉ nghe nói Tần Dịch rất ôn hòa, ngoan ngoãn thêu áo cưới trong phủ.

Tần Lương Ngọc cũng thở phào nhẹ nhõm, không quan tâm đến nàng ta nữa, vẫn như thường Lệ đến An Nhiên sảnh thỉnh an lão phu nhân.

Sau buổi nói chuyện với Tần Vân Ngôn hôm đó, lại nhớ tới Tần Khang, nàng biết mình không thể trông cậy vào người cha này, nên ngày nào nàng cũng tới chỗ lão phu nhân, trong lòng nàng nghĩ mình đã đoạn tuyệt quan hệ với bọn người Phương phu nhân, muốn có được chỗ đứng trong phủ thì nhất định phải chăm sóc lão phu nhân thật tốt.

Chỉ khi nàng có chỗ đứng trong vương phủ này, nàng mới có cơ hội gặp Thẩm Vệ Nghi và báo thù cho phủ tướng quân.