Chương 7

" Diệp Ngôn cậu điên thật rồi ".

Tiêu Minh Hàn lên tiếng, cái người này đã vô tâm hóa điên rồi. Một người luôn suy nghĩ đến cái chết, không thể để tâm mà ngăn cản sao?

" Điên cái gì chứ "

" Thôi thôi tôi không rảnh để giải thích với cậu, tôi về bệnh viện đây" Nói xong Tiêu Minh Hàn đứng dậy rời đi.

Diệp Ngôn ngồi ngơ ngác ở đó.

" Tiêu Minh Hàn cậu mới là thằng điên đấy ".

Tiêu Minh Hàn đang lái xe về bệnh viện, trên đường đi bị Tiêu lão gia gọi điện đến.

" Ba à, con đang có việc gấp ".

" Bây giờ mày có về nhà không? Hay là muốn đường ở

" Được rồi, con sẽ về ngay "

....

Buổi tối.

Diệp Ngôn rời khỏi Diệp thị trở về nhà. Về đến nhà liền bất ngờ khi thấy đèn đóm sáng sủa, mùi thức ăn quen thuộc, Diệp Ngôn nhìn thấy Mạc Ân Nhi đang ở trong bếp.

Không phải bị đâm đang ở trong bệnh viện sao? Sao lại ở đây rồi?

Diệp Ngôn nhìn nàng, nàng nhìn cô.

Mạc Ân Nhi không biểu hiện gì, nàng vội cởi tạp giề, đi ra phòng khách để né tránh ánh nhìn của cô.

Tay ôm bụng, hành động đó làm Diệp Ngôn chú ý.

Là mới từ bệnh viện trở về sao? Cô ta định chết thật à.

Diệp Ngôn không lên tiếng hay hỏi han gì, cô đi thẳng lên lầu.

Vì vết thương ở bụng nên phải nằm tịnh dưỡng, cuối cùng nàng lại chạy loạn thế này, còn vận động nhiều nên mới đau đến dử dội.

Mạc Ân Nhi đau đến mức ngã người xuống sô pha, tùy tiện nằm ở đó, đưa tay ôm bụng mình.

Cảm thấy ướt ướt, nàng đưa tay ra xem.

Là máu....

Miệng vết thương hình như là bị hở ra rồi.

Mạc Ân Nhi định ngồi dậy, nhưng vết thương càng lúc càng truyền đến cảm giác đau dử dội, nàng nằm bất lực ở đó, Diệp Ngôn nhất định sẽ không chú ý đến nàng rồi.

Không xong rồi... lần này toang thật rồi.

....

Ở trên phòng, Diệp Ngôn đi tắm rửa, sạch sẽ, sau khi tắm xong liền nghĩ đến Mạc Ân Nhi đang ở dưới nhà, vết thương như vậy lại còn đi nhiều như vậy, liệu có ảnh hưởng không?

Suy nghĩ bâng quơ, tiếng chuông cửa bỗng vang lên.

Diệp Ngôn liền đi xuống nhà, là Tiêu Minh Hàn đến.

Cô mở cửa để tên bác sĩ kia đi vào.

Tiêu Minh Hàn vừa vào nhà, liền nhìn ngang dọc tìm Mạc Ân Nhi.

" Cô ấy về bao lâu rồi " Tiêu Minh Hàn quay sang hỏi Diệp Ngôn.

" Tôi không biết, tôi mới từ Diệp thị về đây "

Nhìn thấy Mạc Ân Nhi nằm bất động trên sô pha, Tiêu Minh Hàn gấp gáp đi đến, anh lay người nàng" Mạc tiểu thư..... Mạc tiểu thư"

Bất giác lật người nàng lại, chiếc áo màu xám trên người nàng dính màu gì đó.

Là.... là màu của máu.

Tiêu Minh Hàn vội ôm Mạc Ân Nhi lên, không xong rồi.

" Mạc tiểu thư.... Mạc tiểu thư.. "

Tiêu Minh Hàn lay người nàng, vết khâu hôm qua đã hở miệng rồi.

Tiêu Minh Hàn vội bế Mạc Ân Nhi trên tay, quay đầu nhìn Diệp Ngôn " Diệp Ngôn, cậu nhanh lái xe đưa mình đến bệnh viện "

Vì đang ở Tiêu gia, y tá báo với anh là Mạc Ân Nhi đã tự ý rời bệnh viện, anh gấp gáp không kịp lái xe, nên bắt taxi đến đây.

Ngoài Diệp gia, Mạc Ân Nhi còn có thể đi đâu nữa.

Diệp Ngôn nhìn máu ở bụng nàng, cô thản nhiên nói " Sẽ làm bẩn xe tôi"

Tiêu Minh Hàn nge vậy đen mặt lại, bây giờ là lúc nào rồi mà còn sạch với chả bẩn nữa.

" Tôi sẽ mua xe khác cho cậu "

" Tiền mua xe tôi không thiếu, nhưng cái mạng này của cô ấy chỉ có một thôi... Diệp Ngôn cậu đừng điên nữa được không ".

Diệp Ngôn thấy Tiêu Minh Hàn nghiêm túc xen lẫn tức giận, cô thở dài.

" Dù sao cô ta cũng muốn chết, việc gì phải cứu cô ta"

Tiêu Minh Hàn ôm Mạc Ân Nhi, bây giờ Diệp Ngôn còn muốn luyên thuyên với anh sao?

Mạc Ân Nhi mở mắt dậy, anh cuối xuống nhìn nàng, nàng lắc đầu nhìn anh.

Diệp Ngôn nhìn hình ảnh trước mặt, có chút khó chịu.

" Diệp Ngôn, tôi nói cho cậu biết..."

" Cô ấy là bệnh nhân của tôi, chỉ cần tôi cứu được tôi sẽ dốc hết sức để cứu ".

" Còn bây giờ...... cậu lo lái xe đến bệnh viện ngay lập tức cho tôi".