Chương 55

Tiêu Minh Hàn nghe Mạc Ân Nhi và Diệp Ngôn vô cớ giận nhau. Cuối cùng cô ngốc này lại giận đến nỗi không ăn không uống cái gì hết.

Tiêu Minh Hàn kéo ghế ngồi xuống, anh từ từ mở hộp cháo ra, sau đó đưa cho Mạc Ân Nhi.

Bây giờ chỉ còn cháo, nên anh đành mua đem đến cho nàng thôi.

" Ăn đi " Anh mỉm cười nói.

Tự dưng anh nhớ đến lần đầu Mạc Ân Nhi bị thương, Diệp Ngôn thì lại cứng đầu không muốn đưa nàng đến bệnh viện chỉ vì bẩn xe.

Thoáng chốc cả hai con người này lại nảy sinh tình cảm với nhau, bây giờ lại dỗi nhau như trẻ con thế sao?

" Cảm ơn anh, Minh Hàn " Mạc Ân Nhi mỉm cười nhìn Tiêu Minh Hàn, nàng được cứu đói rồi.

Tiêu Minh Hàn lắc đầu thở dài, hai con người này, dỗi nhau rồi cuối cùng anh phải đi tìm cách dọn dẹp là sao đây?

" Minh Hàn này, anh chơi thân với tiểu Ngôn lâu vậy rồi, anh có biết ai tên Song Tử không?".

Lúc chiều thư kí Lâm có nói cho nàng biết một số chuyện liên quan đến người con gái sáng nay. Thư kí Lâm cũng không biết nhiều, chỉ nói sơ sơ cho nàng biết thêm một chút thôi.

" Tôi biết chứ " Tiêu Minh Hàn đáp.

" Chị ta là người chơi thân với tôi và Diệp Ngôn lúc nhỏ ".

Lúc nhỏ bộ ba Tử Hàn Ngôn luôn dính liền với nhau. Cả ba chơi cùng nhau, luôn ở cạnh nhau, lúc đấy Tiêu Minh Hàn cùng Diệp Ngôn thật sự rất có cảm tình với Song Tử.

Khi ấy chị ta rất dịu dàng, hiền lành. Người con gái đầu tiên khiến Diệp Ngôn siêu lòng nhanh đến vậy.

Nhưng rồi, khi trưởng thành ai ai cũng thay đổi, Song Tử bắt đầu thay đổi tính tình, trở thành con người khó gần, ngày ngày càng kì lạ.

Một hôm Tiêu Minh Hàn và Diệp Ngôn nghe lén được cuộc nói chuyện của Song Tử cùng bạn học mình. Từ khi lên cấp ba, chị ta như con người khác, trước mặt cả hai đều cư xử bình thường, nhưng Tiêu Minh Hàn và Diệp Ngôn là người nhạy béng, nhận ra rõ sự thay đổi của Song Tử.

Lúc đấy chị ta nói ở gần hai đứa nhóc này chỉ vì mối quan hệ của gia đình, muốn gắn kết hơn, nếu được sau này sẽ nhân cơ hội kết hôn với một trong 2 người.

Cứ nghĩ chị ta thật lòng với mình, cuối cùng Song Tử cũng là con người ham danh như bao người khác khi muốn tiếp xúc với Tiêu Minh Hàn và Diệp Ngôn.

Từ đó đến nay, cả hai người này cũng không gần đến nữ giới, cứ sợ mình bị lừa dối lần nữa vậy.

Tiêu Minh Hàn chậm rãi kể cho Mạc Ân Nhi nghe, chuyện này không có gì giấu nàng cả. Anh cũng nghe việc Song Tử đến đây, sau đó còn đòi Diệp Ngôn kết hôn với mình.

" Vậy...vậy sao...".

Với người như Diệp Ngôn đã chịu nhiều tổn thương từ gia đình, lại còn biết được bộ mặt thật của người mình xem là thân thiết như gia đình, có lẽ lúc đó cô và Tiêu Minh Hàn thật sự rất đau.

Nàng...giận dỗi vô cớ làm gì chứ, để Diệp Ngôn phiền lòng.

" Ân Nhi, bây giờ Diệp Ngôn chỉ có cô thôi, cô ấy sẽ không có người phụ nữ thứ hai đâu ".

Tiêu Minh Hàn nói, cái này thì anh chắc chắn, Diệp Ngôn đã bao lần bảo vệ nàng, sau chuyện vừa rồi mẹ Diệp Ngôn gây ra, còn đưa mẹ mình ra đảo chơi với khỉ, thì chứng tỏ Mạc Ân Nhi quan trọng với Diệp Ngôn thế nào rồi.

Cạch

Cửa bất ngờ được đẩy ra, Diệp Ngôn lảo đảo đi vào, trên người nồng nặc mùi rượu, Tiêu Minh Hàn và Mạc Ân Nhi đều ngửi thấy rõ.

Mạc Ân Nhi vội bỏ hộp cháo qua một bên, định xuống giường đỡ lấy cô thì Diệp Ngôn đã xông đến chỗ nàng, ôm lấy người nàng.

" Nhi Nhi...hức...đừng dỗi chị mà...".

Diệp Ngôn giống như đang khóc, nức nở mà nói.

" Nhi Nhi...hức...hức...".

Lần này thì chắc chắn rồi, Diệp Ngôn này là đang uống say rồi khóc đây này.

Tiêu Minh Hàn vội đứng lên, anh nhanh chân rời đi. Nếu ở lại, e là làm phiền cả hai người này thôi.

Diệp Ngôn ôm chặt lấy Mạc Ân Nhi, không ngừng dụi đầu mình vào lòng nàng.

Đúng là say rồi vẫn không quên làm trò đồ bại thế này!

Mạc Ân Nhi không đỡ cô ra, cũng chẳng biết Diệp Ngôn bị gì mà uống say bí tỉ rồi chạy đến bệnh viện như nhà mình vậy thế này.

" Vợ... chị yêu em... chị yêu em...".

" Chị yêu mỗi em thôi... chị... chị.......huhu...".

" Vợ.....đừng giận chị... chị không biết dỗ em.......vợ.......huhu....".

Diệp Ngôn không ngừng khóc cũng không ngừng nói, bộ dạng thế này ai nói đây là Diệp tổng lạnh lùng cao ngạo không?

Mạc Ân Nhi vừa bất lực vừa buồn cười, nàng đỡ cô nằm xuống, sau đó cúi sát lại gần mặt cô, nhẹ nhàng đặt lên môi Diệp Ngôn một nụ hôn.

" Em không giận chị nữa...được chưa?".

Diệp Ngôn như đứa trẻ tìm hơi ấm, cô quơ tay ôm lấy Mạc Ân Nhi vẫn chưa chịu nín khóc.

" Vợ.....vợ...".

" Em ở đây, vợ của chị đây ".