Chương 48

Theo kinh nghiệm đi cùng Diệp Ngôn bao lâu nay, thư kí Lâm biết rõ đây là đám người không mấy tốt lành gì.

Cậu đẩy Mạc Ân Nhi ra phía sau mình, ngoài làm thư kí toàn năng, thư kí Lâm còn biết võ đấy, còn để bảo vệ Diệp Ngôn và bản thân mình nữa.

" Tiểu phu nhân cẩn thận, đám người này..." Thư kí Lâm cảnh báo.

Mạc Ân Nhi tiến lên, nàng hít thật sâu, sau đó đứng vào tướng phòng thủ đầy vững chắc.

Nàng là người có trí nhớ tốt, học qua một lần đã nhớ rõ ,thế nên hai tháng qua nàng cũng học từ cô vài điều không ít rồi.

" Tiểu phu nhân...".

" Anh đừng lo, tôi là vợ của Diệp Ngôn mà " Mạc Ân Nhi nói, sau đó nhìn đám người xung quanh.

" Các người muốn làm gì?" Mạc Ân Nhi nhìn đám người đó, hỏi.

" Muốn mày phải chết " Tên cầm đầu lên tiếng.

Thư kí Lâm có cảm giác...

Đám người này là bên nhà chính Diệp gia phái đến, từ đầu ba mẹ Diệp tổng không chấp nhận tiểu phu nhân làm con dâu của mình rồi.

Mạc Ân Nhi bật cười, xã hội bây giờ kì lạ nhỉ, tại sao có nhiều người xem mạng sống người ta như ngon cỏ vậy? Thích thì dẫm lên, khiến người khác không có cơ hội sống.

" Mày cười cái gì chứ?" Tên cầm đầu tức giận hỏi.

" Tôi cười vì các anh quá ngốc, thật sự quá ngốc ".

Mạc Ân Nhi nói.

" Đừng nói lắm nữa, giỏi thì nhào vô đi " Mạc Ân Nhi tự tin nói.

Bây giờ không đấu với bọn họ nàng và thư kí Lâm khó mà rời đi được.

Đám người đó bắt xông đến, thư kí Lâm và Mạc Ân Nhi nhanh tay lẹ mắt ra tay đánh gục.

Cả hai gạ đám người đó trong chớp mắt, nàng và thư kí Lâm đứng nhìn cả đám đang nằm dưới đất đó.

" Nói với chủ nhân các người...đừng làm những chuyện xấu này nữa " Mạc Ân Nhi tốt bụng nói.

Bất ngờ một tên phía sau bò dậy, hắn ta cầm dao lao đến chỗ Mạc Ân Nhi.

" Tiểu phu nhân!!!".

Thư kí Lâm vội lao ra, lấy thân mình che chắn cho Mạc Ân Nhi.

Phập

Tên đó đâm vào bụng thư kí Lâm, hắn ta sợ hãi rút dao ra.

Đâm...đâm nhầm người rồi!

" Thư kí Lâm!!!".

Mạc Ân Nhi hoảng hồn quay lại, nàng đỡ lấy thư kí Lâm.

Một tên ở gần đó nhân cơ hội nàng mất cảnh giác, hắn ta bò dậy, lấy cây gậy gần đó tiến đến chỗ Mạc Ân Nhi.

Bụp

Hắn ta dùng sức đánh mạnh lên người nàng, Mạc Ân Nhi liền ngất đi, đầu cũng bị thương.

Tên đó Mạc Ân Nhi ra khỏi thư kí Lâm, thư kí Lâm vì bị đâm...chết tiệt...vết đâm sâu quá rồi.

" Tiểu... tiểu...phu nhân...".

Thư kí Lâm chỉ biết bất lực nằm đó nhìn nàng bị đưa đi, cố gắng dùng sức lấy điện thoại trong túi ra, nhấn số của Diệp Ngôn trước khi mình ngất đi.

" Diệp tổng...cứu...cứu... tiểu phu nhân ".

...

Nhà hoang.

Mạc Ân Nhi bị đưa đến chỗ cùng Lâm Nghiên, nàng vì bị đánh vào đầu mà bị thương cũng như chảy máu.

Tên thuộc hạ của Diệp phu nhân ném mạnh nàng xuống sàn, đập vào người Lâm Nghiên.

Cả cơ thể Lâm Nghiên bị đánh đến trọng thương lại còn bị Mạc Ân Nhi đè lên.

" Bà chủ, đã bắt được rồi ".

Tên thuộc hạ lên tiếng, lúc nãy bị Mạc Ân Nhi và thư kí Lâm đánh trúng còn hơi đau.

" Được rồi, trói con nhãi đó lại đi " Diệp phu nhân lên tiếng, vẫn thản nhiên dùng trà.

Tên thuộc hạ đi đến, trói Mạc Ân Nhi lại, sau đó nhìn bà.

" Bà chủ, đã xong rồi ".

Bà đứng dậy, quay lưng đi đến cửa:" Lôi hai đứa nó đi theo tôi ".

Diệp phu nhân chậm rãi đi ra khỏi nhà hoang, hai tên thuộc hạ liền kéo Mạc Ân Nhi và Lâm Nghiên đi theo sao.

Bị kéo lê dưới đất, vết thương của Lâm Nghiên càng lúc càng đau, nhưng bây giờ không phải là lúc ngất...

Cô phải tìm cách thoát khỏi tay người phụ nữ đấy, còn phải nhanh chóng cứu cô gái trước mặt mình.

Không thể để cả hai chết thế này được!

Đây thật sự là mẹ của Diệp Hi sao?

Diệp Hi là người ấm áp, tốt bụng bấy nhiêu, tại sao lại có người mẹ ra tay tàn nhẫn như vậy chứ?

Cuối cùng Diệp Hi đã chịu những gì từ lúc nhỏ và lớn lên từ người mẹ này chứ?

Diệp phu nhân chậm rãi đi đến vực lớn đằng sau căn nhà hoang này, bà nhìn xuống dưới đó, sau đó quay lưng nhìn Lâm Nghiên và Mạc Ân Nhi đang đầy thê thảm đằng đó.

" Sao nào? Cảm giác bây giờ thế nào?".

Diệp phu nhân mỉm cười nhìn Lâm Nghiên hỏi.

" Tại sao...tại sao bà còn muốn lấy mạng cô gái này..." Lâm Nghiên lên tiếng hỏi.

" Bởi vì nó giống cô, cả hai người đều không xứng với con gái tôi...".

" Nếu chúng quá si tình các người, tôi chỉ đành lấy mạng hai người thôi ".

" Đi hai người, thì sẽ không sợ cô đơn rồi?".