Chương 7

Sáng sớm Lý Thái Tử liền gióng trống khua chiêng đi vào Tần phủ, mang theo vài rương đồ vật có dược liệu, có vải dệt, còn có một ít đồ chơi nhỏ rải rác.

Tần Vân Tích có chút đau đầu nhìn mẫu thân nhà mình hứng thú bừng bừng bắt chuyện cùng Lý Thái Tử, hắn hôm qua chỉ là xuất phát từ lòng tốt mà cho phép thái tử đến xem, nào biết được thái tử sẽ mang theo nhiều đồ vật như vậy.

Tần lão phu nhân ở một bên lôi kéo Lý Thái Tử nói lời cảm kích hắn, lại lấy điểm tâm ngon trong phủ ra chiêu đãi hắn.

Đào Hoa được Ninh Nhi cùng Phỉ Nhi tay chân nhanh nhẹn giúp rửa mặt trang điểm xong xuất hiện ở đại đường. Nàng vừa đến Lý Thái Tử liền lập tức đứng lên vây quanh nàng xoay vài vòng ngó trái ngó phải bụng nàng. Tưởng tượng đến bên trong tồn tại một sinh mệnh nhỏ là sư đệ sư muội của mình liền cảm thấy cực kỳ vui vẻ.

“Sư mẫu, mau ngồi.”

Lý Thái Tử lôi kéo Đào Hoa ngồi xuống, sư mẫu nhà mình hiện tại thực vô cùng quý giá.

Đào Hoa gật gật đầu ngồi xuống, lại nghĩ tới mấy ngày trước đây giúp hắn mua đồ vật liền cho Ninh Nhi đi lấy, Tần Vân Tích cũng nhớ tới họa bổn còn ở chỗ mình bèn nói Ninh Nhi nhân tiện cũng lấy đem tới.

Chờ Ninh Nhi lại lần nữa xuất hiện cầm trong tay đồ vật đưa cho Lý Thái Tử xong, đến phiên Lý Thái Tử ngây người. Họa bổn này hắn làm sao cũng không nhớ ra bản thân mình lúc nào nhờ sư mẫu mua giúp.

Còn chưa chờ hắn mở tranh sách tìm tòi, đã bị Tần Vân Tích kéo đến bên ngoài giáo dục một phen. Đào Hoa sợ chuyện mình mới là người mua sách tranh bại lộ nên cũng tiến lên đi khuyên bảo vài câu.

Mà Lý Thái Tử còn đang mờ mịt đã chứng thực tội danh trộm mua sách tranh này.

Cũng may Lý Thái Tử cũng không nghĩ nhiều, một lòng nhắc mãi việc hôm nay cùng sư phụ sư mẫu du lịch, chính là đi tới một tòa núi nhỏ vô danh trong kinh thành để ngắm hoa thả câu.

Đào Hoa vừa vặn ở trong phủ ngây người lâu dễ buồn bực, có thể đi ra ngoài nhìn xem tự nhiên là tốt, Tần lão phu nhân lại không yên tâm muốn Đào Hoa mang nha hoàn đi theo nhiều chút.

Lý Thái Tử vỗ vỗ bộ ngực nói: “Ta sẽ bảo vệ tốt sư mẫu.”

Tần Vân Tích lắc lắc đầu, đây đâu phải là đi ra ngoài thả lỏng nhàn du, rõ ràng là mang theo hai đứa nhỏ ra bên ngoài dã du.

Trên xe ngựa bởi vì đường không bằng phẳng có chút xóc nảy, Đào Hoa xốc rèm vải lên hít thở không khí bên ngoài làm bản thân thả lỏng. Nhưng cảm giác đau đầu muốn nôn vẫn là không có giảm bớt, Lý Thái Tử chân tay luống cuống nhìn sư nương nhà mình.

Tần Vân Tích đến ngồi bên cạnh Đào Hoa, đem nàng ôm dựa vào trong ngực rồi vuốt lưng giúp nàng. Đào Hoa ở trong l*иg ngực phu quân cảm thấy thoải mái hơn nhiều cuối cùng nhịn không được nhắm mắt mà ngủ thϊếp đi.

Lý Thái Tử ngồi ở một bên nhìn nhìn nhà mình sư phụ cùng sư mẫu, bắt đầu có chút hối hận vì đi du ngoạn.

Xe ngựa tới nơi Lý Thái Tử xuống xe trước, Tần Vân Tích ôm Đào Hoa từ trong xe ra sau. Người trong ngực cảm thấy một chút không khoẻ, vặn vẹo vài cái lại an ổn.

Tần Vân Tích đem nàng đặt ở trên giường, đắp chăn xong lại dặn dò Ninh Nhi cùng Phỉ Nhi vài câu, rồi mới cùng Lý Thái Tử đi bên hồ câu cá.

Tâm tư không ở sao có thể câu được cá, Lý Thái Tử bên cạnh vận may không tồi hôm nay câu lên được bốn năm con cá mà Tần Vân Tích không phải để cá chạy mất thì chính là quên móc mồi câu.

Chờ Lý Thái Tử cùng Tần Vân Tích làm xong bàn tiệc cá Đào Hoa mới tỉnh lại, có lẽ là ngủ hơi lâu một chút nên đầu nàng thật đau.

Ăn vài miếng xong liền không có khẩu vị ăn tiếp, Lý Thái Tử thật lo lắng sư mẫu nhà mình như vậy thật sự không có việc gì sao!

Tần Vân Tích đưa Đào Hoa trở về phòng xong lại không quá yên tâm, dăn dò Ninh Nhi đi làm một ít điểm tâm sợ nàng tỉnh dậy đói bụng không có đồ vật gì ăn. Sờ trán nàng một cái mới phát hiện nàng đang phát sốt liền lập tức kêu Phỉ Nhi múc nước lại đây, cứ như vậy lần lượt đổi nước lạnh đắp một đêm chưa ngủ.

Hôm sau, Đào Hoa rốt cuộc hạ sốt, sau khi ăn một ít đồ vật xong tinh thần đã tốt hơn rất nhiều. An ổn không bao lâu liền nhịn không được xuống giường đi tìm Lý Thái Tử cùng đi rừng đào ngắm hoa.

“Sư mẫu, hôm qua sư phụ chính là chăm sóc người một đêm đó.”

Đào Hoa nguyên bản đang vui vẻ chơi hoa bỗng nghe được lời nói của Lý Thái Tử thì khựng lại, Tần Vân Tích chiếu cố nàng một đêm sao? Nhưng hắn vì sao lại chăm sóc mình như vậy, chẳng lẽ là hắn đã thích mình sao?

Hắn vì chăm sóc mình mà nguyên một đêm chưa ngủ. Nàng tuy là bị bắt gả cho Tần Vân Tích nhưng Tần phủ đối với nàng thật sự tốt tới không có lời gì để nói. So với mình chỉ biết phàn quan hệ cha mẹ mọi người ở Tần phủ đối với nàng đều thật rất tốt.

Chính mình giống như thích Tần Vân Tích.

“Sư mẫu?”

Lý Thái Tử thấy Đào Hoa phát ngốc liền lại kêu nàng một tiếng.

“Làm sao.”

“Chuyện này là sự thật! Sư phụ cùng sư mẫu cũng thật ân ái!”

Ngữ khí của Lý Thái Tử tràn ngập hâm mộ. Hắn cũng muốn giống như sư phụ của mình tìm được một phu quân đối đãi với nhau thật tình, nắm tay nhau chung sống cả đời.