Edit: Peach
Beta: Nhậm Đình Thư
“Được.”
Hắn đã nói như vậy sao còn có thể cự tuyệt? đi ra ngoài thì đi ra ngoài, ai sợ ai, ta Đào Hoa Hành cây ngay không sợ chết đứng.
Tần Vân Tích cùng phu nhân nhà mình trở về phòng mặc dù hai người đã thành hôn, nhưng không giống phu thê, thực tế Tần thái phó hàng ngày đều ở Thư phòng làm việc, rất ít khi ở cùng phu nhân nhà mình trừ phi bị lão phu nhân biết được.
Đào Hoa thấy hôm nay hắn không có ý muốn đi thì hỏi: “Tối nay, ngủ ở đây? ”
“Ừm.” Tần Vân Tích gật đầu ừ ừ một chút bắt đầu cởi xiêm y chuẩn bị đi ngủ.
Lúc này Đào Hoa có chút hoảng hốt, hôm nay cũng không nghe nói Tần lão phu nhân sẽ tới kiểm tra, sao lại ở lại trong phòng.
Chỉ có một chiếc giường, làm thế nào đủ chỗ ngủ đây.
Trước kia cho dù là tới kiểm tra cũng đều là Tần Vân Tích tự giác ngủ dưới sàn, nhưng hôm nay hắn hoàn toàn không có ý tứ này, còn muốn ngủ trên giường với nàng.
“Ngươi yên tâm, ta sẽ không.” Tần Vân Tích giống như nhìn thấu tâm tư viết trên mặt nàng.
“Ta không có ý đó.” Đào Hoa phát hiện đã sớm bị nhìn thấu ngoài miệng vẫn bướng!
Tần Vân Tích nhịn cười nói với nàng: “À phu nhân mau đi lên cùng vi phu đi ngủ đi.”
Trong lòng tự nhiên nghĩ đến phu nhân nhà mình thật sự là đáng yêu.
Hôm sau, Tần Vân Tích dậy sớm thấy phu nhân nhà mình còn chưa rời giường thù đi thư phòng trước.
“Bên ngoài còn truyền phu nhân cùng thái phó xích mích, cái này làm sao nói là xích mích được.”
“Đúng vậy! Nhất định là hôm qua thái phó ghen tuông bắt được phu nhân đang chạy trốn! ”
“Một đêm mây mưa, nhưng phu nhân chúng ta mệt muốn chết.”
“Dọn dẹp cho tốt! Đừng nghe bừa bãi.”
Mấy nha hoàn nhìn cửa phòng phu nhân nhà mình âm thầm thảo luận, cuối cùng bị quản gia răn đe một câu mới an phận tiếp tục dọn dẹp.
Mà lúc này đối tượng bị thảo luận còn ở trên giường xoay người tiếp tục ngủ thϊếp đi, thân thể đau nhức, thật sự ngủ một giấc như chưa từng ngủ.
Đêm qua Đào Hoa sợ tư thế ngủ không tốt đá vào Tần Vân Tích, trạng thái nửa mê nửa tỉnh khiến thân thể nằm thẳng. Cả đêm thực sự không thoải mái, lần sau không bằng tự mình nằm sàn nhà.
“Phu nhân, có thể đứng lên không?” Ngoài cửa Ninh nhi thật cẩn thận gõ cửa hỏi, hôm nay Thái phó đặc biệt dặn dò nói là để cho phu nhân ngủ nhiều hơn một chút.
“Vào đi.” Đào Hoa đứng dậy vặn vẹo thân thể một chút, phát hiện thân thể vẫn đau nhức. Mà lúc này vừa mới vào cửa Ninh nhi nhìn thấy nàng, vội vàng đến giúp nàng xoa vai, thỉnh thoảng hỏi nàng có muốn thêm lực.
“Ninh nhi, hôm nay ngươi có chút kỳ lạ?”
Đào Hoa cảm thấy Hôm nay Ninh Nhi có chút kỳ quái, nhưng lại không biết quái chỗ nào. So với ngày thường càng thêm ân cần một chút, ngay cả mình muốn rót nước cũng bị ngăn cản. Mình cũng không phải không có không có chân, Ninh nhi làm sao vậy?
“Không có, là phu nhân suy nghĩ nhiều rồi.”
Ninh nhi nghĩ thầm sáng nay thấy thái phó từ cửa phòng phu nhân đi ra như gió xuân, vừa nhìn đã biết là đêm qua làm chuyện gì. Phu nhân nhà mình cũng không phải sẽ lập tức có tiểu bảo bảo sao.
Gia phu nhân cũng không phải là lập tức mang thai tiểu bảo bảo, có lẽ đã có rồi cũng nên.
Ninh nhi giúp phu nhân nhà mình chải đầu trang điểm đặc biệt so với ngày trước càng thêm xinh đẹp một chút.
“Ninh nhi, như vậy có quá khoe khoang hay không.”
“Không, phu nhân xinh đẹp như vậy càng thêm hoa trên gấm mới đúng.”
Đào Hoa nghĩ thầm một cái miệng thật dẻo, thấy bản thân nói không lại, nàng thu thập xong rồi đi tìm Tần Vân Tích.
Mà lúc này Tần Vân Tích đã sớm ở trên xe ngựa chờ nàng, lần thứ hai nhìn thấy phu nhân nhà mình, Tần thái phó tỏ vẻ có chút kinh diễm.
Phu nhân hôm nay cẩn thận ăn mặc một phen so với ngày trước có chút khác biệt.
“Có phải rất kỳ quái không? Ta đã nói rồi mà Ninh nhi còn nói đẹp.”
Đào Hoa nhìn ra một chút kinh ngạc từ ánh mắt của Tần Vân Tích, nhưng lại không thể đọc được là tốt hay xấu.
“Không có gì, phu nhân hôm nay đặc biệt xinh đẹp.”
Lần này chọc Đào Hoa bắt đầu ngượng ngùng, không biết trả lời hắn thế nào liền quay đầu nhìn đường phố bên ngoài rèm cửa. Tai và chân ửng hồng phản bội nàng, đành dựa vào gió thổi qua hạ nhiệt.
Tần Vân Tích đưa lưng về phía nàng đem chi tiết của nàng thu hết vào mắt, phu nhân nhà mình quả thực rất đáng yêu a.