Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phù Mộng Cựu Bút

Chương 2: Tá túc

« Chương TrướcChương Tiếp »
Beta: Daisy

Mây đen kéo đến tối sầm, tia chớp giống một thanh kiếm bổ ra bầu trời u ám, mưa lớn như rải đậu điểm binh vung xuống mặt đất.

Trời mưa đường tối, nước trong hai con mương bên quan đạo đυ.c ngầu chảy thành dòng cuồn cuộn, mái cong của những lầu các sau tường ẩn trong màn mưa mờ mịt, chỉ còn hình dáng mờ nhạt, như một bức họa cũ rách nát mực đã phai màu, mấy hộ sát đường mở rộng cánh cửa màu son, cửa đập vào thanh chắn, từng hạt mưa mũi nhọn sắc bén như thương mâu, thiên địa vạn vật đều bị mưa to làm nhạt đi một tầng sắc thái.

Một chiếc xe đơn sơ "Tháp tháp" đi qua quan đạo, xa phu đánh xe đội nón lá, khoác áo tơi ngồi ở càng xe, trong cơn mưa nghiêng sét lóe lên như cùng một đoàn quỷ đen như mực nhìn trộm lòng người âm u.

Xe sắp đến cổng thành, xa phu liền ngừng vung roi, quay lại nói với người ở trong xe: "Phong nương tử, ở cửa thành có Bất Lương Nhân* chặn đường tra xét!"

*Một quan hàm, tước hiệu của quan sai phụ trách điều tra, truy bắt tội phạm, đảm bảo trật tự trị an thời Đường, có cơ cấu giống Cẩm Y Vệ.

"Bất Lương Nhân?" Phong Ký Nương ở sau màn xe hỏi: "Trong thành có đại án sao?" Trong ngực nàng ôm một con mèo dính đầy máu tươi, hơi thở thoi thóp.

Xa phu nói: "Nghe nói trong phủ Lý Thị lang xảy ra án mạng, ban đầu là lão phu nhân nhà họ qua đời, có điều mấy ngày sau chết liên tiếp một phu nhân, hai tỳ nữ, nghe nói có chỗ rất ly kỳ."

Phong Ký Nương thấy khó hiểu: "Hậu trạch xảy ra án mạng, sao Bất Lương Nhân lại tra xét ở trong thành? Chẳng lẽ do tặc tử làm?"

Xa phu đang muốn đáp, Bất Lương Nhân đội nón lá khoác áo choàng cầm đầu bên kia thấy bọn họ dừng xe cách vài trượng thì nảy sinh nghi ngờ, nói nhỏ vài câu với đồng liêu rồi đi nhanh qua màn mưa về phía của họ.

"Nhân sĩ ở đâu? Trong xe là người nào? Vì sao ra khỏi thành?" Bất Lương Nhân chấp đao ngăn ở trước xe quát hỏi.

Tia chớp xé nứt trời cao làm trời phút chốc sáng như ban ngày, xa phu và Bất Lương Nhân cùng lúc ngẩng đầu, khi nhìn thấy khuôn mặt đối phương đều giật mình.

Trên đời này dường như không có người nào trông xấu xí hơn xa phu này, khuôn mặt giống như bị bỏng nặng, da như lưu sáp, miệng mũi nghiêng lệch, cười giống như khóc, khóc giống như cười, tay cầm roi ngựa cũng thô ráp giống như cổ thụ già nua, vai xuôi lưng cong đứng ở trong mưa, so với ác quỷ còn dữ tợn hơn vài phần, một cái liếc mắt vu vơ có thể làm trẻ con nín khóc.

Xa phu quá xấu, Bất Lương Nhân kia lại vô cùng tuấn tú, khuôn mặt của hắn giống được tỉ mỉ phác hoạ, tinh tế mài giũa, mỗi chỗ đều hợp lý, tựa như một bức tranh được phác thảo thật đẹp, lại ngàn châm vạn chước, cân nhắc cẩn thận mới hạ bút tô màu đậm nhạt.

Vạn vật trên thế gian phần lớn có mức độ, quá xấu hay quá đẹp đều khiến lòng người thấy bất an, dưới tia chớp cả người hắn trông như xác chết trắng bệch, ướt lạnh âm trầm, môi màu đỏ tươi càng làm hắn giống như Tu La tà ác.

Bất Lương Nhân như một cây thương đứng ở trong mưa, không kiên nhẫn nói: "Giấu đầu lòi đuôi chắc hẳn có điều kỳ quái, sao ta hỏi lại không đáp?"

"Lang quân thật sự quá hùng hổ doạ người." Phong Ký Nương giơ tay vén màn xe lên, không kiêng nể gì mà nhìn Bất Lương Nhân từ đầu đến chân cẩn thận, sau đó "ồ" một tiếng, lại nhìn kỹ hắn thêm một lượt, nói: "Hương vị trên người lang quân...... thật đặc biệt!"

Bất Lương nhân thấy nàng mặc váy đỏ rực, bộ ngực sữa hơi lộ ra, cười lạnh: "Nữ nhân này của ngươi bộ dạng khả nghi, cử chỉ dáng vẻ đều không giống nữ tử nhà lành, không biết là hoa nương nhà ai, xuất thân phường nào viện nào?"

Phong Ký Nương mặc kệ trên đường lầy lội, vịn tay của xa phu xuống xe, chỉ mới một lát làn váy đã dính đầy bùn, nàng thi lễ nói: "Lang quân có lễ, nô gia là Phong Ký Nương chùa Quy Diệp." Thấy xa phu che dù cho nàng lại nói: "Lão thúc này là nô bộc nhà ta."

Bất Lương nhân hơi nhíu mày, vẫy tay gọi một tiểu lại tới, tiểu lại này nắm rõ hộ tịch, nhìn kỹ Phong Ký Nương vài lần nói: "Lôi Phó Soái, diện mạo nàng cùng ghi chép trong hộ tịch trùng khớp, hẳn là không sai."

Bất Lương Nhân cầm đầu này họ Lôi tên Sát, tự Vô Họa. Cha không biết là ai, mẹ mất sớm, thân thế thấp kém, tính tình quái đản, lại không biết học được võ nghệ ở đâu chọc phải không ít tai họa, có thể nói việc xấu không ít, bị giam trong lao ngục cho đến khi được Bất Lương Soái Từ Tri Mệnh thưởng thức, trở thành trụ cột của Bất Lương Nhân thối nát. Từ Tri Mệnh coi trọng hắn, bản thân thì ẩn phía sau màn, giao tất cả việc truy bắt tội phạm cho hắn, lại để hắn làm phó của mình, trên dưới Bất Lương Nhân gọi hắn là phó soái.

Ánh mắt như chim ưng của Lôi Sát dừng ở chỗ dơ bẩn trên người Phong Ký Nương, hừ lạnh một tiếng, lướt qua nàng dùng chuôi đao xốc màn xe lên. Đệm xe nhỏ hẹp chật chội, một góc trong xe đốt một lư hương, tản ra mùi thơm âm u thoang thoảng kỳ lạ, chỗ ngồi của xe có một con mèo nằm, nghe thấy tiếng động, nó vô lực nâng mắt lên cùng Lôi Sát nhìn nhau, lại uể oải ỉu xìu mà khép lại, nếu không phải bụng nó còn ở hơi phập phồng thì cũng chẳng khác một con mèo đã chết.

"Mèo?"

"Trên đường vô tình gặp được, trời xanh có đức hiếu sinh, Phật Tổ thương xót tính mạng, nô gia ở nhờ trong chùa, không đành lòng nhìn nó chết ở trên đường góc phố, bởi vậy muốn mang nó về thử cứu chữa một phen." Phong Ký Nương chậm rãi đáp.

Lôi Sát lại là người đa nghi, xem xét thêm một lúc lâu thật sự không có chỗ đáng nghi thì mới dừng tay cho đi, khi rời đi lại nghe Phong Ký Nương nghiêng người, ngả ngớn nói: "Trên người lang quân nồng nặc mùi máu tươi."

Lôi Sát không để bụng, hai tay hắn nhuốm máu, có mùi máu tươi cũng chẳng có gì lạ.

Phong Ký Nương thấy hắn mắt điếc tai ngơ, lại nói: "Còn có mùi vị bùn tanh hủ bại."

Bước chân Lôi Sát hơi khựng lại, xoay người ném lại một câu: "Nói bậy nói bạ."

Phong Ký Nương đứng ở trong mưa nhìn bóng dáng hắn một lúc lâu mới xách làn váy dính bùn ướt trở lại xe, xa phu chỉnh lại nón, thúc ngựa đi về phía trước. Tiếng sấm rền vang, khi xe đến cửa thành Lôi Sát ra hiệu thủ vệ cho đi, xa phu chắp tay nói lời cảm tạ, thiếu niên bên cạnh Lôi Sát thấy hắn trông quá xấu xí, bị doạ nhảy dựng giống như mèo bị dẫm đuôi trốn ra sau lưng Lôi Sát.

Xa phu thấy thế thì buồn cười, lắc đầu vung roi ra khỏi thành.

🍃🍃🍃

Trời âm u như đêm tối, trong cơn mưa nặng hạt chiếc xe lắc lư giống như một chiếc thuyền nhỏ, dường như muốn lật úp trong đại dương mênh mông. Con mèo an tĩnh nằm trên đầu gối của Phong Ký Nương, trên đường xóc nảy, râu mèo run run nhưng chút phản ứng cũng không có.

Lão thúc lên tiếng: "Phong nương tử, mưa lớn đường trơn, lên núi thật không dễ, hay là ở nhờ dưới chân núi một đêm?"

Phong Ký Nương đáp: "Lão thúc làm chủ là được."

Lão thúc tán thành, lại chậm rãi đi tiếp mấy dặm đường, thấy phía trước mơ hồ có vài nhà nông, tường viện bằng đất thấp bé, cổng tre đóng chặt, vừa đến gần đã có tiếng chó sủa ầm ĩ.

Lão thúc ghìm ngựa đi gõ cửa, thấy trước cửa nhà cách vách có một chiếc xe đậu thì giơ đèn lên nhìn, xe trang trí trông đẹp đẽ quý giá, chắc cũng là người đến tá túc. Chờ một lát thì chủ nhà đội mưa đi đến cổng, lão thúc vội thi lễ nói: "Quấy rầy lão trượng rồi, trời đổ mưa lớn nên đường trơn, nương tử nhà ta trở về nhà khó khăn, buộc phải tìm một nơi tá túc nhờ một đêm, thỉnh lão trượng thu nhận."

Chủ nhà thăm dò nhìn sơ, cười nói: "Ngày mưa thế này đúng là không tốt để lên đường. Chỉ là trong nhà chỉ dư một phòng trống thôi, nương tử nhà ngươi có chỗ ở nhưng ngươi lại không có nơi đặt chân đâu."

Lão thúc lại cúi xuống thi lễ, nói: "Tiểu nhân thân phận thấp kém, lão trượng nếu có lòng có thể cho tiểu nhân ở nhờ trong phòng chứa củi."

Chủ nhà thở dài: "Cũng được, may là trời ấm không sợ ngươi bị lạnh."

Lão thúc cảm tạ, lại cho chủ nhà nửa quan tiền, nói: "Phiền gia chủ chuẩn bị thức ăn và một chút nước ấm sạch sẽ." Chủ nhà ai nha một tiếng, vừa chối từ vừa nhận tiền, cùng lão thúc dẫn ngựa đi buộc rồi dẫn Phong Ký Nương vào nhà.

Chủ nhà nhìn thấy Phong Ký Nương, trong lòng nhịn không được nghĩ thầm: Đây chẳng lẽ là nương tử của hoa viện nào đó, trông thật sinh đẹp. Sờ đồng tiền trong ngực, thức thời thu hồi lại lòng tò mò, vừa vào nhà thì gọi thê tử và nhi tức nhà mình nấu cơm, trải đệm chăn.

Con dâu của chủ nhà là người lanh miệng, dẫn Phong Ký Nương đến phòng ngủ, cười nói: "Phòng này trước kia là tiểu cô nhà ta ở, nàng ấy đã xuất giá, trong phòng cũng có chút xiêm y đệm chăn, ngày thường cũng hay quét tước, nương tử yên tâm ở một đêm, chăn mỏng cũng mới được phơi mấy hôm trước thôi, ta trải nệm chăn cho cô."

Phong Ký Nương hành lễ cảm ơn nói: "Làm phiền vị tỷ tỷ này."

Con dâu của chủ nhà liên tục xua tay, nói đùa: "Nương tử có điều không biết, cách vách là nhà của bá phụ ta cũng có quý nhân tá túc, được một chút tiền bạc, cha mẹ chồng của ta còn hâm mộ đấy, nương tử tới đây trong lòng họ không biết vui mừng cỡ nào."

"Mưa to đường khó đi, lại không thắp được đèn, thật không tốt để lên đường." Phong Ký Nương nhẹ nhàng đặt con mèo ở một cái bàn thấp ở cạnh giường. Con mèo vừa được đặt xuống thì hơi hé mắt, co chân lại cúi đầu nằm.

Con dâu chủ nhà đang trải nệm liếc mắt một cái, nhiều chuyện nói: "Mèo của nương tử nhìn không được khoẻ."

Phong Ký Nương nhẹ nhàng sờ đầu con mèo: "Đúng vậy, mong là có thể sống được."

Con dâu chủ nhà an ủi: "Nương tử yên tâm, mèo mạng tiện, cho nó ăn một chút, nói không chừng sẽ tốt lên." Lại giống như chứng minh mà nói tiếp: "Mèo nhà hàng xóm của ta đánh nhau với chó, bụng bị rách ra cũng tự khoẻ lại."

Phong Ký Nương cười khẽ: "Nhận lời may mắn của a tỷ."

Con dâu chủ nhà nhanh nhẹn sắp xếp xong giường đệm, ôm thùng gỗ cười nói: "Nương tử đi nghỉ ngơi một chút, cơm nấu xong ta sẽ gọi nương tử."

Phong Ký Nương cảm tạ, cầm một chậu nước tới, chấm ướt khăn tay lau đi vết máu trên người con mèo, con mèo vẫn không nhúc nhích tùy ý nàng làm, chạm đến miệng vết thương nó đau đến run lên, nhẹ nhàng kêu một tiếng uỷ khuất khiến người ta chua xót.

Chờ lau người cho con mèo xong, miệng vết thương đỏ tươi hiện ra, Phong Ký Nương lấy ra một bình sứ nhỏ, lấy chút bột phấn đắp lên cho nó, thở dài: "Thuốc cầm máu, mặc dù ít còn hơn không có."

Nàng băng lại vết thương rồi đặt nó ở trên giường nghỉ ngơi. Trong lúc đó chủ nhà đến báo đã chuẩn bị xong cơm chiều, kê vàng mới nấu, một dĩa cá muối, một dĩa cải trộn dầu vừng.

Chủ nhà thu tiền thì xấu hổ vì cơm canh đơn sơ, xoa tay nói: "Nương tử thứ lỗi, nông gia không có món gì ngon."

Lão thúc nói: "Lão trượng khách khí, ngày mưa được thế này cũng không dễ."

Chủ nhà bị khuôn mặt của lão thúc doạ sợ, sợ họ là người xấu, thấy họ không tức giận mới vui tươi hớn hở vuốt râu cáo lui.

Tới tối, Phong Ký Nương trở lại phòng nghỉ ngơi, lão thúc ở tạm nhà chính, khi sắp đi ngủ tiếng mưa cũng nhỏ lại, liền nghe được tiếng nức nở ở cách vách.

Phong Ký Nương nghiêng tai lắng nghe, chỉ nghe được tiếng khò khè của con mèo, trong lòng nghi ngờ mình nghe lầm thì lại có vài tiếng nức nở truyền đến, cách vách quả thật có người đang thương tâm khóc thầm.

Sáng hôm sau, chủ nhà chuẩn bị bữa sáng đơn giản, Phong Ký Nương cùng lão thúc ăn xong liền đứng dậy cáo từ, vừa khéo ở trước cửa viện gặp được đoàn người ở nhờ nhà bên, có quản gia còn có nô bộc, chỉ là quản gia ăn mặc sang quý, phu nhân lại ăn mặc đơn giản.

Phong Ký Nương ôm mèo đứng cùng lão thúc, thấy hai mắt phu nhân kia đỏ bừng, thỉnh thoảng lấy tay áo lau nước mắt, quản gia cùng xa phu, tôi tớ lấy vải bố trắng trên xe buộc lên eo. Cảnh tượng đoàn người vội vã, quát ngựa giơ roi, bánh xe lăn qua con đường lầy lội, thoắt cái đi xa.

Chả trách lại khóc thút thít, thì ra là trong nhà có tang.

Phong Ký Nương và lão thúc quay đầu lại, lão thúc cầm cương ngựa đang muốn đánh xe đi thì nghe lão hán cách vách đứng trước cửa nhà oán giận với chủ nhà: "Phi! Thật là đen đủi, đυ.ng phải nhà có tang, nữ nhi của phu nhân kia đã chết, ở nhờ trong nhà người khác mà còn khóc nức nở, đen đủi đen đủi."

Chủ nhà thở dài: "Miệng đại huynh nên tích chút đức đi, bà ấy đã có tuổi rồi, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, sao lại không thương tâm."

Lão hán cách vách nói: "Ta nghe lén được nữ nhi của bà ấy làm thϊếp cho quan gia, chết rất kỳ lạ, có lẽ là bị cường đạo gϊếŧ."

Chủ nhà nghe vậy thì kinh hãi: "Lại có việc này? Đại huynh còn biết gì nữa không?"

Lão hán nói: "Quản gia kia mặt nhìn nham hiểm, trông còn khẩn trương, thực sự có chút khác thường."

Phong Ký Nương và lão thúc nhìn nhau, không khỏi nghĩ đến án của Lý gia. Dù sao chuyện này cũng không liên quan đến bọn họ, thu xếp hành trang xong thì trở về chùa Quy Diệp.
« Chương TrướcChương Tiếp »