Cố Miện Giang năm nay hai mươi chín tuổi, chiều cao, cân nặng, nhan sắc đều bình thường, hắn hiện đang là nhân viên văn phòng lâu năm. Luận về nhan sắc, có thể nói là khiến người khác nhìn vào liền trầm mê.
Hôm nay hắn được nghỉ phép, ở nhà rảnh rỗi không có việc gì liền đi đào đất trồng cây sau vườn. Vận động một hồi vẫn là mệt mỏi nghỉ ngơi, nghĩ đến mồ hôi ướt nhẹp, Cố Miện Giang vào trong tắm rửa. Đột nhiên có chút muốn ăn canh cải trắng, hắn từ nhỏ mỗi lần ăn cơm luôn được mẹ riêng nấu cho một nồi canh cải, nhà nghèo không mua nổi gia vị nhưng nước canh lại rất ngọt, nóng hầm hập. Nghĩ đến liền làm, Cố Miện Giang ra vườn cải ngắt lấy một rổ, rửa sơ qua rồi đem cắt miếng vừa ăn, nhanh gọn cho vào nồi nước. Ngồi trên bàn ăn vừa đọc tiểu thuyết vừa húp nước canh nóng hầm hập, đây chính là cuộc sống a. Nhưng hắn cảm thấy chính mình dường như ngắt nhầm chút rau ngót, mùi vị đặc biệt kì lạ. Cố Miện Giang không nghĩ nhiều, ăn hết nồi canh liền leo lên giường ngủ.
Nửa đêm hắn đau đớn chồm dậy, cảm thấy cực kì khát, cổ họng đau đến không nói thành lời, vừa xuống khỏi giường liền hoa mắt mà ngã sầm xuống sàn nhà. Cơ thể mỏi nhừ một ngón đều lay không động, mồ hôi lạnh dần túa ra.
May mắn với được chiếc điện thoại gọi cấp cứu, hắn khó khăn nói mấy câu khàn khàn:"Cứu...tôi....với..."
Sau đó liền ngất đi, trong mơ màng hắn cảm nhận cơ thể đang được đẩy đi, đèn trên trần chói mắt làm hắn hơi nhíu mày. Kí ức về căn nhà cũ hiện lên trước mắt, hệt như quay về thời thơ ấu, lu nước bên vỉa hè phản chiếu ánh sáng vàng lấp lánh, làn nước trong xanh thuần khiết. Xi măng lát dưới chân đóng đầy rêu xanh, một số địa phương quá cũ kỹ đã sụp bớt vài góc. Cỏ dại không nể nang gì mà mọc khắp nơi, vườn cải trắng xanh tốt một cách quen thuộc. Bên cạnh người phụ nữ đang ngồi nghỉ có một đống cỏ đã nhổ lên được xếp thành một cái gò nhỏ nhỏ, bình nước mập mạp bốc hơi lạnh và một cái ly nhựa màu trắng úp trên nắp.
Khuôn miệng hắn không theo ý nghĩ mà cười rộ lên, âm thanh trẻ con linh động hòa tan cái nắng gắt.
Trong tay dần cảm giác được vật đang cầm, tứ chi nhanh nhẹn chạy về hướng người phụ nữ. Người đó quay đầu nhìn lại, chầm chậm nở nụ cười, đôi mắt ấy, khuôn miệng ấy, vẫn y hệt ngày đó, là mẹ hắn, xinh đẹp mà thuần khiết đến lạ. Rõ ràng đã nhiều năm như vậy, tại sao khi nhớ lại, từng chân lông kẽ tóc đều không thể quên, Cố Miện Giang cố gắng tận hưởng giây phút này, hắn biết, chính mình sắp chết mới có thể đem ký ức toàn bộ lấy ra xem.
Mẹ hắn vòng tay ôm lấy hắn hông nhỏ, cổ tay nàng tận lực tránh dính bùn đất vào hắn quần áo. Cố Miện Giang luôn miệng nói linh tinh, nào là đám nhóc trong làng hôm nay dám đẩy hắn xuống sông, nhà kế bên gà vừa đẻ bao nhiêu trứng. Mẹ hắn gật gù đáp lại, hỏi hắn:"Có khát nước không? Đưa tay ra mẹ rửa cho rồi ăn bánh."
Hắn nghe lời nhét gói bánh vào túi quần, mẹ hắn cầm bình nước lạnh đổ vào Cố Miện Giang tay mà chà xát. Cái lạnh làm hắn thời ngây dại khúc khích cười, xong xuôi liền gấp không chờ nổi mà xé gói bánh, mùi hương ngọt nhẹ phiêu nơi đầu mũi, chiếc bánh in (*) trắng mềm mại sau khi cho vào miệng liền tan ngay lập tức, bột bột dẻo dẻo lại ngòn ngọt.
Thật hoài niệm....
Đó là những gì còn sót lại trong suy nghĩ của hắn, vị ngọt nơi đầu lưỡi là minh chứng cho thời gian, nếu là hắn của hiện tại chưa chắc đã có thể ăn ngon như vậy, rõ ràng là rất ngấy, vậy tại sao khi đó hắn mỗi ngày đều chờ mong người bán bánh đi ngang, đem số tiền dành dụm được không tiếc gì mà mua nó?
Cố Miện Giang không quên đút cho mẹ hắn ăn nửa còn lại, hai người vui vẻ cười, ngay lúc mẹ hắn hé miệng ăn chiếc bánh, kí ức dường như đứt gãy, hòa tan dần, hắn lấy lại được thân thể, nhìn trước mặt người mẹ chỉ còn nửa bàn tay vẫn đang vỡ vụn, Cố Miện Giang hốt hoảng đem cái kia tay chụp lại, kết quả vẫn là không kịp, cảnh vật xung quanh nhà cửa đều biến mất để lại một màu đen u tối. Khóe mắt hắn không nhịn được mà cay cay, ngay cả thở nhẹ đều làm tâm hắn đau đớn khó nhịn, một cái nam tử trưởng thành liền cứ như vậy nằm liệt xuống ôm đầu rơi nước mắt.
Rõ ràng người đều đã chết rất nhiều năm, hắn vì cái gì vẫn không thể nguôi ngoai, từng có nhiều đêm mong hết thảy tan thành mây khói (**), kết quả sáng hôm sau vẫn là thất vọng rồi. Nếu lúc đó hắn sớm một chút trở về nhà, có phải hay không hắn mẹ vẫn còn sống?
Hắn chìm dần vào bóng tối, xung quanh nước đen cứ vậy mà nuốt chửng một con người.
Bên tai Cố Miện Giang lục tục xuất hiện âm thanh, thậm chí là tiếng ồn, tiếng mắng chửi. Hắn hơi chút mở mắt thăm dò, tâm trạng sau khi bị chôn vùi trong làn nước đã dần bình tĩnh lại, lí trí mách bảo hắn không nên mở mắt ra.
Trước mắt một đám phụ nhân mặc quần áo cổ đại đầy chắp vá xì xào không ngừng, nói cái gì mà:"Chết rồi sao? Như vậy không được a! Hắn còn phải nuôi Cố gia một nhà đâu!"
Cái khác người thần bí nói:"Hoa bà ngươi nói chưa đúng rồi! Cố Miện Giang nếu chết, kia đối Cố lão thái thái càng tốt a!"
Một đám người cứ như vậy ồn ào lên, nháo đến đầu hắn đều có chút không ổn lên. Cả người ướt như cá mắc cạn lại còn nằm trên mặt đất lạnh lẽo, đám người xung quanh vây lên lại không có một cái đem hắn đi trị thương.
Cố Miện Giang cố gắng nhớ lại, phát hiện đầu óc nhiều một ít kí ức của người khác. Sau khi xem qua hắn liền chắc chắn bản thân xuyên không. Nguyên chủ cũng tên Cố Miện Giang, cái này thời đại tên gọi Thanh triều, nơi đây ngoài nam nữ giới tính còn có một loại gọi là song nhi, những người này có một viên dựng chí trên trán để phân biệt, bề ngoài là nam nhân, thân thể so với bình thường nam tử rất mềm mại, cùng nữ nhân có vài nét tương đồng. Song nhi có thể hoài thai sinh con, tuy rằng cực kì khó khăn.
Ở cái này thời đại rất ít người sẽ cưới song nhi vào nhà, phần lớn đều là nông dân nghèo khổ cưới không được nữ nhân mới chuyển hướng sang song nhi. Mấy cái song nhi nếu là có vài phần tư sắc liền sẽ thực chịu các hán tử ưu ái, sủng hạnh. Vì vậy đa số song nhi đều mỗi ngày thoa son đánh phấn, quần áo lụa là nữ tính, hết thảy đều vì mong được gả đến một nhà điều kiện tốt.
Nguyên chủ sinh ra trong một nông hộ ở thôn Hiển Đào, toàn bộ Cố gia có khoảng mấy chục người, có thể coi như đông nhất trong thôn. Lớn tuổi nhất là hắn nãi nãi, kế đến là lão phụ thân, mẫu thân, sau đó đến đại ca, nhị tỷ, hắn. Họ Cố còn có mấy hộ, đều có cùng tổ tiên chung một gia phả.
Mấy cái khác không quan trọng, trước kể đến quan hệ gia đình bên trong. Nguyên chủ vốn sinh ra liền không được thông minh bằng các tiểu tử cùng lứa, dung mạo lại xấu xí, đã chịu nhiều trách móc lời ra tiếng vào từ Cố gia. Mẫu thân đối hắn không chút quan tâm, đôi lúc còn đánh hắn mắng hắn là cái ngu xuẩn. Lão phụ thân ngày thường nhìn đều không thèm nhìn hắn một cái, uống rượu lên thường đem hắn ra xả giận, đánh chửi mệt liền lột đồ quăng nguyên chủ xuống sông. May mắn nhờ ngư dân cắm câu ban đêm lương thiện vớt lên, bằng không nguyên chủ lúc đó hẳn là chết dưới tay cái kia ác độc phụ thân.
Từ đó nguyên chủ học được cách bơi, bị quẳng xuống thì nín thở chờ một lát qua đi hắn liền ngoi đầu lên bơi thẳng vào bờ, đêm đó chỉ cần đắp lá chuối ngủ ngoài bụi là được, quay về nhà khẳng định không thiếu đòn roi cho hắn ăn.
Đại ca Cố Vân từ nhỏ đọc sách, ngày đêm bút mực không màng thế sự, việc nhà một ngón không động. Trời sinh gương mặt thanh tú, một bộ thư sinh phúc khí, mang danh người đọc sách lại đối đãi với nguyên chủ so con chó còn không bằng. Cố Vân thường xuyên chán chết đứng trước hiên nhà đọc sách, nhìn đến hắn đang nghỉ ngơi ngoài đồng liền kêu vào phòng trong. Cố Vân cầm bút mực, ra lệnh hắn nằm xuống giường, xé rách hắn áo, bút mực liền vẽ đi lên. Viết đều là mấy cái không biết xấu hổ lời nói, nói hắn là đồ ngu, còn có một ít chữ cùng hình vẽ thô tục nguyên chủ không biết. Nguyên chủ khi đó liền đối Cố Vân sinh ra ghê tởm tâm lí. Một cái người đọc sách, được dạy lễ giáo đầy đủ lại thích viết những cái đó mực đen lên người hắn, mỗi lần đều viết khắp ngực đến khi chật kín chỗ mới dừng.
Nhị tỷ Cố Nhã Văn cả ngày làm bộ làm tịch, một vở tiểu thư đài các diễn nhiều năm đều không chán. Trong nhà việc gì cũng là hắn đến làm, ngoài ruộng đất phân nửa cũng là hắn trồng, làm không xong liền phải bị đánh. Nguyên chủ vì cái này nhị tỷ, ăn không ít khổ, mấy lần bị đánh đến đổ máu, dùng vải thô băng bó một chút lại phải xuống ruộng.
Lần này là Cố Vân bắt hắn cột vào người đá tảng, nguyên chủ cũng không rõ là muốn làm gì chỉ đành nghe theo, đến khi bị kéo đến bờ sông, hắn liền biết Cố Vân ý đồ. Cái kia đại ca đạp hắn một đạp hắn liền rớt xuống sông, nếu buổi sáng mẫu thân không cắt bớt hắn đồ ăn, hiện tại đã có thể ngoi lên tới. Chỉ là nguyên chủ cả người không chút sức lực lại buộc thêm đá tảng, hắn thực mau liền chìm tới rồi đáy sông. Mất đi ý thức lúc sau liền thấy như vậy một màn ồn ào huyên náo.
Cố Miện Giang kết thúc hồi tưởng, đột nhiên nhìn thấy đang đi tới một người, theo bản năng trái tim chùng xuống. Cố Vân điệu bộ lo lắng bước nhanh đến, lay động hắn thân thể:"Tam đệ?Người như thế nào ngã đến trong nước?"
Cố Miện Giang giả vờ không nổi nữa, chầm chậm mở mắt ra, ho khan vài cái liền chồm dậy. Đôi mắt đối thượng cái kia gương mặt liền cứng lại, Cố Vân gương mặt rõ ràng đang cười, còn cười đến như vậy ghê tởm. Hắn hiện tại biết vì cái gì Cố Vân mỗi ngày đều đem chính mình đệ đệ ra viết viết vẽ vẽ, Cố Vân ở thời hiện đại như vậy người, gọi là biếи ŧɦái a.
Chung quanh thôn dân lục tục tản đi, để lại vài câu:"Cố gia đại tôn tử quả nhiên là người đọc sách a, liền một cái ngu dốt đệ đệ đều như vậy bao dung đối đãi."
Cố Miện Giang dùng ngữ điệu của nguyên chủ nói:"Đại ca? Ta vì cái gì ở đây?"
Cố Vân đem người nâng lên tới, thấy xung quanh người đi hết liền cười nhạt:"Súc sinh ngươi bị người khác cứu lên, xem ra vẫn là ngươi vận khí tốt."
Hắn tỏ vẻ run sợ, trong lòng âm thầm khinh thường cái này điên khùng đại ca:"Đại ca, ngươi vì cái gì muốn đạp ta xuống sông?"
Cố Vân phiêu phiêu bước đi:"Bởi vì chỉ có những lúc sắp chết như vậy ngươi mới giống người."
Nói cách khác bình thường thời điểm nguyên chủ là chó sao?
Cố Miện Giang không nói gì, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm lưng Cố Vân. Hắn không đi theo về nhà mà trốn ra sau rừng cây. Nhặt mấy cái trứng gà rừng đem nấu lên ngấu nghiến ăn, nguyên chủ từ sáng liền không ăn một bữa no bụng, làm quần quật cả ngày kết quả lại bị cái kia người điên đẩy xuống sông suýt chết.
Ăn no căng lúc sau, hắn suy nghĩ một chút liền cảm thấy thực kì quái, tên Cố Miện Giang này rõ ràng là mẹ hắn lấy từ trong một bài thơ của chủ tịch Hồ Chí Minh để đặt, cái này thời đại vì sao là có một cái tên y hệt?
Có lẽ chỉ là vô tình đi? Đáng nói là thôn dân thường không biết mấy chữ, đặt tên đều là Tiểu Mễ, Tiểu Hoa, Tiểu Thạch, giống hắn như vậy đẹp tên thuộc số ít.
Cố Miện Giang tiêu hóa xong cơm nước, đi vòng vòng gặp được một cái ao nước suối, mùa hè nước không lạnh, hắn cảm thấy cả người hôi thối tức khắc liền nhảy xuống tắm gội. Chờ quần áo khô lúc sau mặc vào, thân thể sạch sẽ tâm lí đi theo nhẹ nhàng không ít. Cố Miện Giang dạo ngoài bìa rừng một hồi lâu, bắt được mấy chỉ gà rừng, còn có mấy cái trứng chim, trứng gà đủ ăn vài ngày. Hắn đem những cái đó trứng chôn dưới mặt đất, lấy gốc cây làm đánh dấu, mấy chỉ gà cột lại bên cạnh, thả chút thức ăn liền rời đi, trở về cái kia địa ngục trần gian.
Thân thể này cũng chỉ mới mười tám, gương mặt cùng hắn kiếp trước tám chín phần tương đồng, mày kiếm mắt sáng, mi dày đen nhánh, mũi cao môi mỏng. Chỉ là mặt mũi thường xuyên lem luốc, Cố gia đối với hắn nhan sắc cũng không để ý. Cố Miện Giang đã tắm rửa sạch sẽ nhưng hắn vẫn dùng tro bôi lên mặt, cái này thời điểm hắn cần thiết cẩn thận không lộ ra sơ hở.
Dựa theo hồi ức về đến Cố gia, hắn vừa mở cửa bước vào liền bị tạt một chậu nước. Cả người ướt sũng, quần áo mỏng càng khiến hắn thêm lạnh. Chưa kịp định thần đã nghe giọng nói của Cố Nhã Văn:"A! Cái tên ngu ngốc này sao lại chắn giữa đường! Mau cút ra, thật bẩn thỉu."
Cố Miện Giang không nói gì lặng lẽ đi vào, sau lưng Cố Nhã Văn cầm chậu nước than vãn không ngừng. Vừa vào nhà liền đυ.ng phải Cố Vân đang ngồi trên bàn cơm, trong chén có một cái trứng, còn thêm mấy lát thịt heo nhỏ. Cho dù là thôn trưởng cũng không có khả năng mỗi ngày ăn đến trứng, nhưng Cố Vân ngay cả thịt đều ăn đến, người đọc sách chính là có như vậy đặc quyền. Thảo nào dưỡng đến Cố Vân một thân ôn nhuận như ngọc nam nhân, chỉ là bên trong liền không phải như vậy.
Hắn mẫu thân Cố Mộng dung mạo cũng coi như là nhất xinh đẹp nữ nhân trong thôn, dù đã hơn bốn mươi nhưng một ít nhan sắc vẫn còn lưu lại trên từng nếp nhăn. Nàng ngay cả nhìn hắn cũng không buồn nhìn một chút cúi đầu ăn trong tay cháo, dù sao nguyên chủ cũng là nàng thân sinh. Cố Vân xếp bát đũa lại để một bên nhàn nhạt cười:"Tam đệ khi nãy vì sao không theo ta về nhà? Ngươi đi đến nơi nào?"
Hắn trầm mặc, lát sau liền ngốc cười:"Đi bắt cá a, đáng tiếc ta không bắt được con nào, thực uổng công..."
Nguyên chủ phụ thân cầm điếu cày như thường lệ đi đến ngồi trước cửa, lạnh mắt nhìn Cố Miện Giang từ ngón chân lêи đỉиɦ đầu làm hắn có chút khó chịu. Cố Trạch là như vậy, bảo thủ lại gia trưởng, nhưng nguyên chủ hận nhất lại chính là hắn mẫu thân. Cố Mộng bình thường không để ý đến hắn, nhưng không phải chỉ có vậy, nàng mỗi tối khi nguyên chủ còn nhỏ thường dắt hắn đi dạo đêm, sau khi ngồi gào khóc hơn nửa canh giờ liền quay sang túm lấy hắn dìm xuống nước, rõ ràng muốn nguyên chủ chết nhưng không vì lí do gì cả Cố Mộng lại kéo hắn lên mặt nước vào phút chót, vô hạn tuần hoàn đến tận khi nguyên chủ bị ca ca gϊếŧ chết.
Nhưng hắn lại không nghĩ rằng nguyên chủ lúc đó đã chết vì bị chìm xuống sông đơn giản như vậy, nhiều năm bị thân sinh mẫu thân nhấn nước dìm chết nguyên chủ hẳn là luyện được một lá phổi có dung tích khí lớn như thế nào chỉ chìm dưới nước chốc lát liền đuối nước chết? Trong kí ức cũng từng có cảnh nguyên chủ bị Cố Trạch lão phụ thân quẳng xuống sông, hắn chỉ cần một lần bị té nước liền biết bơi, giả thuyết khi bị ca ca đạp xuống nước nguyên chủ chưa chết vậy kẻ đã gϊếŧ Cố Miện Giang rõ ràng chính là hắn bản nhân.Cũng có thể do nguyên chủ đã mệt rồi mới dễ dàng buông bỏ thân thể, hắn như vậy xuyên qua coi như giúp nguyên chủ hoàn thành tâm nguyện trước khi chết, thay nguyên chủ sống thật tốt.Nhưng trước tiên Cố Miện Giang hẳn là phải loại bỏ những người điên trước mặt, một đám tâm thần bệnh hoạn như vậy không nên chạy loạn a.Hắn cười ngốc bê mâm chén dơ đi vào bếp rửa, đây đều là những việc nguyên chủ làm hằng ngày, việc hắn cần làm hiện tại chính là giả vờ giả vịt.
(*)Một loại bánh ở Việt Nam, dạng bột ép lại có màu, ăn vào ngọt ngọt dẻo dẻo và khô.
(**)Ý chỉ tự sát.