Trong lúc nhất thời không khí trong cửa tiệm được đẩy lên cao trào, bất kể người có biết hắn hay không, có gặp hay chưa gặp đều gọi Chu Cảnh là biểu ca, thân mật như thể thật sự có quan hệ họ hàng với Chu Cảnh vậy.
Ở bên ngoài, mọi người trong thôn đều choáng váng.
Vương Phân ngơ ngác thắc mắc: “Một tên côn đồ như Chu Cảnh làm sao quen biết được mấy đại nhân vật đó?”
Đó cũng là thắc mắc chung của mọi người nhưng không ai có thể trả lời bọn họ, chỉ là họ nhận ra khoảng cách giữa mình và Chu Cảnh càng ngày càng cách xa. Chu gia tưởng chừng như chìm mãi trong khốn cùng ngày xưa đã không còn nữa, chỉ còn ông chủ Chu có thể thoải mái xưng huynh gọi đệ với nhóm quan lão gia.
Phía đầu phố, một chiếc xe có thùng xa hoa đắt tiền dừng lại, người đánh xe hỏi: “Lão gia, bọn họ rõ ràng là đoạt sinh ý nhà ta. Từ khi trong chợ xuất hiện hàng lạp xưởng Chu Ký gì đó thì khách hàng của chúng ta đã đi không ít, nhưng lúc đó chỉ là cái quầy nhỏ ở chợ thì thôi đi, bây giờ mở cả cửa hàng, còn không phải là muốn công khai tranh đoạt mối làm ăn với chúng ta hay sao!”
Trong xe truyền ra một giọng nam già nua, “Thế thì thế nào? Người không thấy Dương bộ đầu đã dẫn theo toàn bộ người trong nha môn tới trợ trận cho hắn sao, chẳng khác nào ngầm cảnh cáo các thế lực ở trấn này không được đυ.ng đến Chu Cảnh. Ta nghe nói sở dĩ Dương bộ đầu chịu xuất lực là vì có quan hệ bà con với Chu Cảnh, có mối liên quan này ai cũng không dám làm gì Chu Cảnh, cho dù là Huyện thái gia cũng phải nể ba phần mặt mũi.”
“Nhưng……”
“Không có nhưng nhị gì hết, ngươi cho rằng người đỏ mắt với Chu Ký ít lắm sao, có điều đều ngại Dương bộ đầu mà không có biện pháp ra tay. Cho dù không cam lòng thì có thể làm gì, nếu như khiến cho đám nha dịch để mắt tới thì từ nay không yên thân được. Cứ yên lặng mà xem đi, cửa tiệm này của Chu gia không phải tốt lành gì mà chính là một căn nhà ma, sau này có thể trụ được bao lâu còn chưa nói trước được.”
Hách Ngọc Lan và mẹ Chu Cảnh, Vương lão thái có quan hệ thân thích xa, nhưng tuy xa lại vẫn là bà con.
Thở dài, Hách Ngọc Lan nói: “Cũng không biết nếu Vương biểu tỷ thấy bộ dạng của Chu Cảnh hiện giờ có hối hận hay không?”
Vương lão thái có hối hận hay không không ai biết, còn trong lòng Vương gia đại tẩu lại kinh ngạc không thôi nhưng không dám biểu hiện ra.
Chu gia tổng cộng đãi 12 món ăn, sáu món mặn bốn món chay thêm hai món trộn.
Món ăn mặn lần lượt là: Gà quay, giò heo hầm, thịt ba chỉ xào dưa muối, thịt heo xắt sợi xào rau, thịt heo chiên cay, sườn hầm khoai tây.
Bốn món chay là: ngó sen xào, đậu hủ Ma Bà, xà lách xào nấm hương, rau xào thập cẩm.
Hai món trộn là: rau trộn thập cẩm chua ngọt và đậu hũ sợi trộn lạp xưởng. Lạp xưởng là hàng cây nhà lá vườn, Chu Cảnh cũng ôm mục đích tiện thể giới thiệu đặc sản của mình luôn.
Một bàn đồ ăn này thật không thể chê dù chỉ một điểm, đều là món ăn no, rất nhiều người nhìn vào chỉ biết tấm tắc khen không ngớt.
“Ai nha vậy mà dám ăn trước rồi, cái thằng sao chổi này không biết chờ mẹ đó tới, đúng là đồ lòng lang dạ sói sói mà……” Một giọng nữ bén nhọn đột nhiên truyền đến, mọi người quay đầu lại nhìn lại, thấy Vương lão thái từ phía xa đang đi tới. Tất nhiên bà ta không chỉ tới một mình mà dìu già dắt lớn bé cả nhà cùng tới. Mặc kệ người lớn hay trẻ con đều ôm trước ngực một cái rổ.
Đằng sau họ có vài người Thẩm gia, tuy không cầm theo rổ nhưng nhìn sắc mặt có vẻ hối hận dữ lắm.
Tất nhiên chẳng có ai cảm thấy trong rổ đang đựng thứ gì, người như Vương lão thái còn có thể mang lễ vật tới sao? Mà không chỉ có Vương lão thái, trong thôn những nhà tới đây dự tiệc, trừ những người cá biệt không cần mặt mũi dẫn theo cả nhà tới thì bét nhất cũng xách theo vài quả trứng gà, không thì ít rau dưa nhà trồng, hoặc vài đoạn vải vụn.
Những người mang tặng vải vụn không phải không biết với tài lực hiện giờ của Chu gia tuyệt đối không thèm dùng đống vải đầy mụn vá, lại giặt đi giặt lại tới trắng bệch đó, nhưng không tặng gì thì họ sợ bị chê cười, cũng không nỡ tặng thứ quý giá hơn.
Hách Ngọc Lan nể quan hệ thân thích nên có tâm khuyên ngăn Vương lão thái, nhưng vừa động đã bị Vương Phúc Lộc ấn xuống.
Vương Phúc Lộc liếc mắt vào trong sảnh, nhỏ giọng nói: “Đừng đi, bên trong nhiều quan gia ngồi như vậy, mấy người đó không quậy nổi đâu. Ai dính phải người đó xui xẻo.”
Quả nhiên Dương bộ đầu đã thay đổi sắc mặt, nhíu mày hỏi: “Cái người bên ngoài kia là ai, cha mẹ ngươi?”
Chu Cảnh đạm nhiên lắc đầu đáp: “Không phải. Dương bộ đầu hẳn là biết ta họ Chu, người bên ngoài một họ Vương một họ Thẩm, có thể có quan hệ gì với ta chứ!”
Có câu này của Chu Cảnh, không cần Dương bộ đầu lại phân phó liền có thủ hạ đứng dậy nói: “Lão đại, các người cứ ăn tiếp đi, cái loại điêu dân thế này gặp không ít, một mình ta có thể giải quyết được.”
Tiểu bộ khoái ngẩng đầu ưỡn ngực, cất bước ra ngoài miệt thị hỏi: “Điêu dân lớn mật từ đâu tới, dám tới đây giương oai trước mặt huynh đệ chúng ta, có phải muốn nếm thử mùi vị ngồi nhà lao không?”
Vương lão thái đột nhiên bị một bộ khoái quát lớn giật mình không nhẹ, không tự giác rụt cổ lại.
“Này…… Chỗ này không phải cửa tiệm của Chu Cảnh sao.” Vương lão thái lí nhí nói, người thính lực không tốt còn nghe không được.
Tiểu bộ khoái hừ lạnh: “Thế thì thế nào? Liên quan gì tới bà?”
Vương lão thái nói: “Ta là mẹ hắn……”
Tiểu bộ khoái mắng: “Đừng có nói bậy, Chu huynh đệ họ Chu, nhà ngươi họ Vương, dù là hài tử ba tuổi cũng biết bà không phải mẹ hắn. Điêu phụ, ta xem bà là muốn ăn trượng đúng không, dám lừa gạt ta!”
Vương lão thái dọa đến ấp úng không nói nên lời, cũng không dám nói việc Chu Cảnh đúng là từ trong bụng bà ta sinh ra, dù thế nào cũng phải hiếu thuận với bà ta, mà Vương Thành và đám con cháu lại càng không dám lên tiếng.
Vương Nhân xem tình hình một lúc rồi mới ra mặt giảng hòa: “Quan gia, đều là hiểu lầm. Đây là một bà thím trong thôn chúng ta thôi, giọng có hơi lớn chút chứ không phải tới gây sự đâu.”
Vương lão thái cũng nhanh chóng giải thích: “Đúng , đúng vậy… ta không phải điêu dân. Là người cùng thôn với thằng sao… à với Chu Cảnh, tới đây để uống rượu mừng.”
Tiểu bộ khoái hừ lạnh, trừng mắt liếc bà ta một cái rồi xoay người vào trong.
Vương Nhân dẫn đám người Vương lão thái tới ngồi chung với nhà Vương Phân, một bàn mười mấy hai mươi người chen chúc nhau căn bản không đủ chỗ, thậm chí sắp hai người ngồi một ghế luôn rồi.
Vương Phân bất mãn cằn nhằn: “Bàn này đã đầy người rồi sao ngươi không dẫn họ sang ngồi bàn khác? Có vài món ăn thế này bao nhiêu người làm sao ăn đủ!”
Vương Nhân cười ha hả đáp: “Có đủ ăn hay không ta không cần biết, ta chỉ biết những người ngồi ở đây không hề được chủ nhân mời, vốn đã không có phần ăn rồi, chẳng qua là gia chủ rộng lượng không đuổi các người về để tránh mất mặt thôi. Lại nói, nhà người ta tới đây dự tiệc ít nhiều gì cũng cầm theo lễ vật, dù là một quả trứng một bó rau cũng xem như có lòng, còn mấy người thì sao? Cả vải vụn cũng không có.”
Mấy tức phụ trẻ da mặt mỏng liền ngại ngùng cúi mặt xuống, ngược lại mấy bà thím trung niên không biết xấu hổ đầu càng ngẩng cao hơn, lại còn trừng mắt nhìn lại.
Lúc cả nhà Vương lão thái tới thì tiệc đã sớm bắt đầu, thức ăn trên bàn chỉ còn lại chưa đầy một nửa. Còn dư lại nửa con gà quay, Vương Phân liền vươn tay định xé lấy thì lại bị Vương lão thái nhanh hơn đoạt mất.
“Bà làm cái gì? Đây không phải nhà bà, không cho người khác ăn sao?”
Vương lão thái trợn mắt lên quát, “Chu Cảnh là con ta, nhà nó chính là nhà ta.”
Vương phân tặc lưỡi mỉa mai: “Thật không biết xấu hổ, vừa rồi không nghe Chu Cảnh chính miệng nói với quan lão gia sao, người ta họ Chu, nhà bà họ Vương, nửa phần quan hệ cũng không có.”
“Hừ, rốt cuộc vẫn là từ trong bụng ta sinh ra, thật sự nghĩ muốn đoạn là có thể đoạn sao!”
“Lời này bà khỏi nói với ta, có ngon thì đi mà nói trước mặt Chu Cảnh ấy, để xem người ta có thừa nhận hay không.”
Bên trong có nhiều quan gia như vậy, bây giờ lại biết đám bộ khoái đó đều xưng huynh gọi đệ với Chu Cảnh, mấy người đó tới đây dự tiệc còn mang theo lễ vật, Vương lão thái có gan to bằng trời cũng không dám vào náo loạn với Chu Cảnh nữa. Có điều tính bà ta vốn không an phận, vung tay nhét nửa con gà còn lại vào rổ tre, tất cả mọi người ngồi cùng bàn thình lình bị hành động này dọa cho ngốc lăng, nhất thời không ai kịp phản ứng. Tới khi tỉnh thần lại thì các món ăn còn lại cũng đang bị nhét vào rổ.
“Hừ bà làm gì thế, mọi người còn chưa ăn xong.”
“Ta mặc kệ mấy người ăn xong chưa, ta cứ muốn lấy về ăn đấy! Chứ chờ cho mấy người ăn hết rồi ta còn mang cái quỷ gì về được nữa!”
Mọi người cũng cạn lời với trình mặt dày của bà ta, hai bên cãi nhau càng ngày càng lớn, Vương Nhân đang tiếp đãi khách nhân cùng thôn cũng bị ồn mà phải sang xem.
Vương Nhân quét mắt nhìn qua cái bàn đã trống không hỏi: “Chén dĩa đâu? Ăn xong lại còn lấy luôn chén dĩa? Ta nói cho các người biết, bữa cơm này là anh rể ta mời đầu bếp từ đại tửu lâu trấn trên tới làm, chén bát dĩa ăn đều là đồ của họ, đã giao 2 lượng để thế chấp, nếu cuối buổi thiếu một món thôi cũng có thể báo quan. Vừa lúc hôm nay có rất nhiều bộ khoái có mặt, không bằng trực tiếp báo luôn cho nóng.”
Vương lão thái nghe vậy thì yên lặng lấy mấy cái dĩa, tô đựng thức ăn để lại lên bàn, đổ trực tiếp đồ ăn vào rổ. Gà nướng còn đỡ chứ những món có nước liền chảy hết xuống đất, chỉ còn giữ lại cái.
Sau bữa tiệc, các xa phu đã ăn no căng lần lượt đánh xe đưa người trở về trong thôn. Nhà Vương lão thái và Thẩm gia là nhóm tới sau, mấy chục người đều không có chỗ ngồi liền lôi kéo Vương Nhân bắt hắn sắp xếp xe cho họ.
Vương Nhân nói thẳng: “Xe không có đâu, mấy người có thể tự tới đây thì mời tự mình đi về!”
Hiện tại đám người này không dám trực tiếp làm loạn với Chu Cảnh, rất sợ Chu Cảnh cáo trạng họ với bộ khoái rồi nhét họ vào nhà lao cho “hưởng thụ” vài ngày, dây dưa một hồi rồi đành tự mình trở về thôn.
Bàn bọn họ ngồi lúc nãy người nhiều mà thức ăn ít, mỗi người chẳng nhét kẽ răng được bao nhiêu, lúc tới đây còn cố ý để bụng đói, tới rồi tranh qua tranh lại vừa mệt lại càng đói hơn, còn không bằng không đi.