Cửa tiệm Chu gia và khu vực nhà xưởng cho nhân công đều hoàn thành cùng thời gian.
Nhà xưởng tuy cũng dùng ngói và gạch xanh xây dựng nhưng không khang trang như nhà ở mà mộc mạc tự nhiên, giống như phòng ở bình thường của nông gia. Tổng cộng xây dựng 4 gian, hai gian giữa là để xử lý nguyên vật liệu, 1 gian sơ chế vịt, 1 gian làm lạp xưởng, hai gian đầu và cuối là cho nhân công nam nữ nghỉ ngơi.
Cửa tiệm ở trấn trên được đổi tên thành Đặc sản Chu gia, lầu trên lầu dưới đều được thiết kế cửa sổ sát đất, loại hình này không được ưa thích cho lắm. Nhưng khi tất cả sổ đều được mở ra, ánh nắng rực rỡ bên ngoài chiếu vào bên trong, không gian bỗng chốc trở nên cực kỳ rộng rãi thoải mái.
Phía dưới cầu thang lầu một là một hồ cá cảnh, có hòn non bộ, thực vật thủy sinh và một ít tôm cá cảnh. Hòn non bộ là một tòa núi giả, trên đó có tấm bia được đề lên dòng chữ vàng kim “Cá chép vượt Long môn”, ngụ ý tốt đẹp.
Suy xét đến mặt hàng chủ yếu trong tiệm, đa phần mọi người sẽ mua về nhà ăn, người muốn ăn tại chỗ không nhiều lắm, lầu 1 hoàn toàn có thể chứa đủ, lầu 2 sẽ bố trí thành nơi ngủ nghỉ cho người trong nhà. Sợ Thẩm Mặc vì chuyện Chu phu nhân mà không dám ngủ lại, Chu Cảnh liền phí tâm tư trang hoàng lại một lượt. Cạnh mỗi cửa sổ sát đất đều được bố trí một bồn hoa phong lan, giữa đám lá cây xanh biếc điểm xuyết lên vài cánh hoa hồng phấn và nhụy hoa đỏ tươi.
Đừng nhìn chúng chỉ là vài bồn hoa nho nhỏ, nhưng lại có thể khiến cả lầu hai trở nên ấm áp hẳn.
Thẩm Mặc Thẩm Lâm vừa nhìn thấy không chỉ không sợ mà còn có ý định cũng trang trí vài bồn như vậy ở trong nhà.
Ghế cũ trong tiệm toàn bộ được mang về nhà để đám nhân công ngồi ăn cơm nghỉ ngơi, còn ghế trong cửa tiệm được đổi hết thành ghế treo. Loại ghế này thiết kế mới lạ độc đáo, chưa từng xuất hiện ở trấn trên. Ghế được dùng xích sắt sắt nối với xà ngang trên trần nhà, trên dây xích còn quấn thêm lá xanh và hoa hồng đỏ giả tạo cảm giác thần tiên.
Trên mỗi cái bàn trong sảnh được trang trí một bình sứ trắng, mỗi bình có hoa văn không giống nhau, có uyên ương hí thủy, có cá chép vượt long môn lại có si nam oán nữ, kim đồng ngọc nữ... Hoa cắm trong bình cũng đa dạng, có mẫu đơn cao quý, có hoa hồng diễm lệ, lại có bách hợp thuần khiết.
Quầy tính tiền đặt gần ao cá, bên trên đặt tượng thiềm thừ ngậm tiền, một sợi dây đỏ xỏ vài chục đồng tiền treo lơ lửng như thác nước nhỏ chảy vào lư hương bên dưới.
Vì cửa tiệm được bố trí cửa sổ sát đất để bên ngoài có thể nhìn rõ bên trong, cho nên ngay cả khi chưa khai trương mà đã hấp dẫn được không ít ánh mắt của mấy cô nương phu nhân trong trấn. Trang trí độc đáo của lầu một khiến thỉnh thoảng lại có một nhóm cô nương tò mò nhìn vào, nếu bị phát hiện sẽ đỏ mặt chạy đi, người gan lớn một chút thì lại gần hỏi khi nào khai trương, có thể được ngồi ghế treo hay không.
Trong sự mong ngóng của mọi người, rốt cuộc quán ăn Đặc sản Chu ký chính thức khai trương. Hai bữa cơm mừng công được gom lại làm một lần, đều đãi trong cửa tiệm mới. Biết người trong thôn tiếc tiền đi xe lên trấn, Chu Cảnh vung tay thuê luôn bốn xe lừa, đều ngồi đầy cả.
Vương Nhân Thẩm Lâm Trình Dục còn có dì cả của Vương Nhân tổng cộng bốn người chia ra ngồi ở 4 chiếc xe để tiện tiếp đãi khách khứa.
Trong tay bốn người đều cầm theo cái rổ đựng đầy đồ ăn vặt như hạt dưa đậu phộng kẹo mừng… Khách lên xe kể cả người lớn lẫn con nít đều ăn đến vui vẻ.
Dù Chu gia đã kết thúc sinh ý với Thẩm Đại Nương nhưng bà ta vẫn tới tham dự, chủ yếu là muốn hòa hoãn quan hệ.
Thẩm Đại Nương Vương Đại Lực hai người nhìn sau một lúc lâu, rốt cuộc không có mặt mũi ngồi lên xe của Vương Nhân và Thẩm Lâm, đành chạy qua ngồi xe của Trình Dục.
Trình Dục là biểu ca Vương Nhân, qua một thời gian làm nhân viên bán hàng khiến hắn đã học được cách đưa đẩy rất thành thạo, tuy biết biểu đệ rất ghét hai người này nhưng hắn không biểu hiện thái độ, vẫn mặt mày vui vẻ đón tiếp. Chỉ là hắn đưa đồ ăn vặt cho họ chỉ có hạt dưa không mấy đáng tiền, còn đậu phộng kẹo trái cây một miếng cũng không có. Mẹ con Thẩm Đại Nương nhìn đồ ăn trong tay mình, lại nhìn của người khác, không biết trong lòng nghĩ như thế nào, tóm lại là không dám lên tiếng.
Vương Quý dẫn theo ba đứa con trai đến từ sớm liên tục chúc mừng Thẩm Lâm. Sự tình lần trước sau khi Vương Quý đến nhà Thẩm Mặc xin lỗi, Thẩm Mặc mềm lòng cũng không có đặt trong lòng, sinh ý hai nhà không hề bị ảnh hưởng. Có điều vì sợ Chu gia chưa bỏ được khúc mắc mà Vương đại nương bị cưỡng chế không được theo tới, đồng thời cũng cảnh cáo bà ta tuyệt đối không được đi trêu chọc bất kỳ người nào của Chu gia nữa, nếu không sẽ đuổi bà ta về nhà mẹ đẻ. Vương đại nương vốn đang định khóc nháo một phen, lại không thấy đứa con trai con dâu nào nói đỡ cho mình nên đành cam chịu.
Khiến Vương Nhân Thẩm Lâm kinh hỉ chính là Vương Phúc Lộc Hách Ngọc Lan dẫn theo cả nhà gồm vợ chồng hai đứa con trai và mấy đứa cháu đều tới.
Lầu hai là khu vực phòng ngủ nghỉ, chỉ có một cửa đi lên, trực tiếp khóa lại thì ai cũng không vào được, chỉ đãi tiệc ở lầu một.
Cũng không phải xem thường người trong thôn mà chỉ sợ họ thấy lạ nên tò mò, người lớn trẻ nhỏ đều ngồi lên ghế treo thì cỡ nào chịu cho nổi, tới lúc đó đứt rồi biết bắt đền ai, lỡ đâu có người bị thương thì ngày vui lại thành mất vui. Cho nên dưới lầu một chỉ bày ba bàn dùng để chiêu đãi bộ khoái nha môn, thân phận họ đặc biệt không thể ngồi ăn ngoài trời được.
Bên ngoài bày 15 bàn, mỗi 13 người, không chỉ ngồi đầy mà còn phải lấy thêm ghế, toàn bộ khách khứa ngồi tràn sang cửa vài nhà xung quanh. May mà Chu Cảnh đều đã qua đó chào hỏi tặng lễ trước.
Người trong thôn tới trước, đã ngồi đầy bàn nhưng vẫn chưa khai tiệc vì còn chờ bộ khoái nha môn tới giờ nghỉ trưa. Ban đầu người trong thôn không biết còn phải đợi ai, cảm thấy Chu Cảnh giống như đang lên mặt.
Vương Phân ngồi ở bàn xa nhất bên ngoài, cạnh bà ta là đứa con gái Trương Cúc, Trương Cúc lúc này cũng không ồn ào làm ra vẻ không quen biết Chu Cảnh để tránh tị hiềm nữa. Bên cạnh cô ta là Thẩm Đại Nương cùng Vương Đại Lực, bên cạnh nữa là Vương Bách Xuyên và a ma hắn Thẩm Văn. Bàn này đều là khách nhân không mời tự tới.
Mỗi bàn đều bày một dĩa đựng hạt dưa đậu phộng và một dĩa bánh kẹo. Thấy bánh kẹo quý hơn nên Vương Phân với tay bốc lấy một nắm, dĩa bánh lập tức thấy đáy.
Bà ta ngấu nghiến ăn rốp rốp, ăn xong rồi bẹp miệng định bốc thêm, ngẩng đầu lên quả nhiên đã hết sạch, liền bĩu môi.
“Thật là ngu ngốc, làm ăn phát đạt như vậy mà đãi có chút xíu thế này, chẳng đủ nhét kẽ răng.” Vương Phân mỉa mai nhưng không giấu nổi ghen tức, nhiều đồ ăn vặt thế này, chỉ có nhà giàu trong thôn ngày tết mới ăn được, chính nhà bà ta còn chưa chắc đủ điều kiện mua một ít, vậy mà Chu gia lại lấy ra chiêu đãi khách nhân. “Sao còn chưa khai tiệc nữa, làm bộ làm tịch cứ như chờ nhân vật lớn nào vậy! Toàn người trong thôn có ai mà không biết ai đâu chứ!”
Vương Phân vừa dứt lời ngẩng đầu lên liền thấy một đoàn bộ khoái mặc quan phục mênh mông như sóng cuộn hướng về phía này đi tới.
Bá tánh bình thường bao gồm cả người trong thôn đều sợ hãi quan phủ, cảm thấy chỉ cần là có dính dáng tới nha môn thì rất là có bản lĩnh, giờ phút này cả đám như chuột thấy mèo, ngồi im thin thít động cũng không dám động.
“Các huynh tới rồi, chỉ còn chờ các huynh tới để khai tiệc thôi, mau vào trong!”
Dương bộ đầu cũng không đi tay không mà xách theo hai con gà, không phải lễ quý gì mà quan trọng là bày tỏ thái độ.
“Biểu ca, các huynh đệ đều tới rồi, không thiếu ai hết.”
“Được được được, cảm tạ các vị huynh đệ đã nể mặt, mau vào đi! Chúng ta khai tiệc thôi!”
Chu Cảnh dẫn đoàn người đi vào trong sảnh tầng một, từ dưới bếp đã lục tục có người bưng thức ăn lên. Tất nhiên thức ăn ở mấy bàn bên trong tiệm không giống bên ngoài, đều cao cấp hơn, Chu Cảnh trước tiên rót rượu kính mọi người một ly.
“Các vị huynh đệ, sau này ta còn ở trong trấn buôn bán, xin các vị chiếu cố nhiều chút.” Chu Cảnh dứt lời liền uống cạn rượu.
“Tốt, sảng khoái!” Dương bộ đầu cười nói: “Huynh đệ ta đã thống khoái như vậy, các ngươi cũng không được câu nệ đâu. Hôm nay đều uống tận hứng cho ta, không say không về.”
“Ồ đã khai tiệc rồi sao, ta đến chậm rồi?” Chu Cảnh quay đầu nhìn lại, là đồ tể Ngô. Đồ tể Ngô mang theo cả một con lợn tới, phía sau gã còn hai người khác cũng có quan hệ làm ăn với Chu Cảnh, trong tay cũng xách đầy lễ vật.
Chu Cảnh đứng dậy cười nói: “Không muộn, không muộn, tới vừa kịp lúc, mau mời vào.”
Dương bộ đầu vậy mà cũng đứng lên, quen thuộc chào hỏi: “Ta tưởng là ai, thì ra là Ngô đại ca, như thế nào, Ngô đại ca cũng biết biểu ca ta à?”
Xem ra ba người họ đều biết nhau, Chu Cảnh liền gọi mang thêm mấy cái ghế, xếp cho họ ngồi chung với Dương bộ đầu.
Ngô đồ tể nói: “Đâu chỉ là biết, chúng ta làm ăn với nhau từ lâu rồi. Có điều giờ ta mới biết thì là Chu lão đệ lại là biểu ca của ngươi đó! Tiểu tử ngươi được nha, có một biểu ca có năng lực như Chu lão đệ.”
Đồ tể Ngô có thể xây dựng được sinh ý lớn tới cơ hồ bá chiếm toàn bộ trấn trên, nhân mạch của gã lại cực rộng, không ai dám coi thường. Có thể so sánh như thế này, tiểu thương nếu muốn làm ăn thì cần nhìn sắc mặt của nha dịch, còn người như đồ tể Ngô ngay cả nha dịch nhìn thấy cũng phải đi đường vòng, tuyệt đối không dám chủ động tới tìm phiền toái.
Hiện giờ đồ tể Ngô đánh giá Chu Cảnh cao như vậy không nói, lại bỏ thời gian ra tới dự lễ tân gia của Chu Cảnh, còn mang theo lễ vật, ngay cả Dương bộ đầu cũng hoàn toàn không dám coi khinh Chu Cảnh nữa.
Ban đầu đám nha dịch còn có chút hoài nghi thân phận Chu Cảnh, suy đoán rốt cuộc hắn có phải biểu ca của Dương bộ đầu thật hay không, bây giờ thì cả đám đều tin cả rồi.