Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phu Lang Ở Dị Thế

Chương 51 - 2: Chính thức đưa sính lễ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cửa này tuy vừa được Chu Đạt trang hoàng lại vì muốn buôn bán tốt hơn nhưng cả Chu Cảnh và Thẩm Mặc đều không muốn cứ thế mà dùng, hai người liền mời thợ thủ công Tào lần trước từng xây nhà cho họ sửa lại toàn bộ bài trí. Vì trước đó từng xảy ra chuyện xui xẻo nên họ lựa chọn nước sơn màu sáng tạo cảm giác thoáng đãng, ngoài ra lại lần nữa sử dụng thiết kế cửa sổ sát đất mà không nhà nào muốn dùng. Cửa sổ kiểu đấy trông có vẻ hại nhiều hơn lợi, nhưng với cửa tiệm Chu gia thì khác, thiết kế này có thể khiến cho không gian trở nên rộng rãi sáng sủa, tâm tình thực khách vì thế cũng vui vẻ hơn, sẽ không còn bị ảnh hưởng bởi chuyện không vui lúc trước.

Sau khi bán hết hàng ở chợ, Thẩm Lâm và Vương Nhân cũng kéo nhau tới xem, cả hai đều rất hài lòng với cửa tiệm này, trừ việc nó từng có ma.

Ước chừng là buổi sáng bị kí©h thí©ɧ, sau khi trở về Vương Nhân liền xin Chu Cảnh cho nghỉ một buổi. Trước giờ cơm tối hắn liền mời mà mối lần trước sang đưa sính lễ.

Trên người Vương Nhân chỉ có vài lượng bạc, hắn lấy toàn bộ ra làm sính lễ. Nếu là với nhà khác thì xem như khá rộng rãi rồi, nhưng với Chu gia thì thập phần nhỏ bé.

Vốn dĩ Vương Nhân định mua mấy cuộn vải đưa tới, nhưng tới tiệm vải mới biết dù là loại vải thô mà Chu gia hay dùng thì cũng tốn cả lượng bạc, mà nếu bỏ ra 1 lượng mua vải thì phần còn lại trong tay hắn chẳng có bao nhiêu. Mà quan trọng là thường ngày Thẩm Lâm chỉ khi làm việc mới mặc vải thô, nếu không thì toàn mặc đồ vải bông, không thể nào để cậu gả qua nhà hắn lại quay lại mặc vải thô như hạ nhân chứ. Nghĩ vậy hắn liền bỏ ra 500 văn mua 2 bộ quần áo bằng vải bông, một hộp cao mỡ bôi tay. Vương Nhân thấy Thẩm Mặc và Thẩm Lâm đều làm việc như nhau, nhưng da tay da mặt Thẩm Mặc ngày càng trắng trẻo mềm mại, còn da Thẩm Lâm lại không tốt, vì thế liền muốn mua đồ dưỡng da cho cậu. Sau đó hắn mua thêm 4 cân bánh kẹo, 4 cân điểm tâm, 2 con gà, 2 cái chân dê.

Trước khi sang hắn không hề đánh tiếng trước với Thẩm Lâm, chỉ qua loa lấy lệ cho việc xin nghỉ, thành ra bây giờ Thẩm Lâm quả thực rất kinh hỉ.

Thẩm Lâm bình thường là một song nhi đôi khi còn hung hãn hơn cả hán tử, hôm nay hiếm khi lại lộ vẻ thẹn thùng. Thấy cậu đỏ mặt cúi đầu, Vương Nhân nhìn chằm chằm đầy vui vẻ, thỉnh thoảng còn cười ngây ngô.

Ngày thành thân chính thức được định là cuối tháng sau, khá gấp, nhưng Vương Nhân và Thẩm Lâm đều nguyện ý. Chu Cảnh là người vui nhất còn Thẩm Mặc cũng không có ý kiến khác.

Bàn bạc xong mọi người đều rời đi, để lại không gian cho đôi chim non Vương Nhân Thẩm Lâm tâm sự chuyện riêng.

“Để em chịu thiệt rồi, người khác đều là trưởng bối với bà mối tới đưa sính lễ, nhưng hôm nay chỉ có ta tới.”

Thẩm Lâm lắc đầu: “Không thiệt thòi, ta rất vui. Có điều ta cảm thấy chúng ta hẳn là nên đi bái phỏng cha mẹ huynh một lần, mặc kệ thế nào, bọn họ là thật lòng yêu thương huynh. Ơn sinh thành nuôi dưỡng lớn như trời biển, không thể chỉ vì họ không đồng ý cuộc hôn nhân này mà cắt đứt quan hệ được. Chuyện này không giống như chuyện của anh rể, đám người Vương lão bà không hề có ơn nuôi dưỡng huynh ấy, chỉ có ơn sinh, nhưng vì bà ta một hai đòi ăn thịt lợn rừng mà bắt anh rể đi tìm, huynh ấy xém bỏ mạng nơi rừng sâu, xem như đã trả lại ân sinh.”

“Ta hiểu, ta không thật sự đoạn thân với người nhà, nhưng ta cũng không muốn em ủy khuất, ta sợ gặp mặt họ rồi em sẽ khó xử. Hay cứ để ta về nhà một mình đã.”

“Không tốt, vẫn là hai chúng ta cùng đi đi.”

Vương Nhân thập phần cảm động, “Tiểu Lâm, ta thật may mắn khi cưới được em.”

Thẩm Lâm nói chuyện này với Thẩm Mặc Chu Cảnh, Thẩm Mặc Chu Cảnh đều cảm thấy Thẩm Lâm quyết định rất chính xác, nên đi.

Hai người đi vào cửa Vương gia, nhìn khung cảnh quen thuộc từng gắn bó với mình từ nhỏ tới lớn, hai mắt Vương Nhân thoáng đỏ lên.

“Tiểu Lâm, em ở ngoài này chờ một chút, ta đi vào đánh tiếng trước với cha mẹ. Nếu bọn họ đồng ý cho em vào gặp mặt thì ta sẽ ra đón em, nếu như không muốn… Ta sẽ dập đầu thay em trước cha mẹ, nói với họ em đã tới. Như vậy miễn cho em trực tiếp vào cùng ta lại bị đánh oan, vì ta mà chịu nhục.”

Thẩm Lâm gật đầu.

Vương Nhân đẩy cửa bước vào nhà, dưới chân như đạp lên kim châm. Chỉ mới một tháng rưỡi chưa về nhà mà với hắn phảng phất như đã mấy năm, trong lòng vừa nặng nề vừa chua xót, làm gì còn dáng vẻ bình thản như Vương Nhân thường ngày.

“Tiểu đệ đệ trở lại rồi! Đã nghĩ thông suốt rồi sao, không bất hòa với cha mẹ nữa?” Đại tẩu đang ở ngoài sân giặt quần áo, thấy hắn về thì thật cao hứng. Từ ngày Vương Nhân rời đi, không khí ở Vương gia đều nặng nề hẳn.

Vương Nhân cũng không nhiều nói, chỉ lắc đầu hỏi: “Cha mẹ có ở trong phòng không?”

“Có có, đều đang ngóng trông đệ trở về đó, mau đi thăm họ đi.” Đại tẩu lại nhanh chóng gọi với vào phòng: “Cha mẹ, hai người mau xem ai đã trở lại nè! Đương gia, nhị đệ em dâu, tiểu đệ đã trở lại.”

Hách Ngọc Lan và Vương Phúc Lộc đang ngồi trên giường, mỗi người dựa một đầu, Hách Ngọc Lan nghe thấy con trai nhỏ đã về liền bật dậy định ra đón, thì lại bị một trận ho của Vương Phúc Lộc dọa cho ngồi trở lại, hai mắt lặng lẽ đỏ lên.

“Cha mẹ, con bất hiếu tử trở về thăm hai người.” Vương Nhân vừa vào nhà liền quỳ xuống đất dập đầu ba cái thật mạnh với Hách Ngọc Lan và Vương Phúc Lộc.

Vương Phúc Lộc lạnh mặt không nói gì nhưng mắt nhịn không được lén nhìn Vương Nhân, Hách Ngọc Lan thì trực tiếp bật khóc.

“Cha, lần này không chỉ có một mình con trở về, còn có cả Thẩm Lâm nữa. Con đã mời bà mối tới Chu gia đưa sính lễ, ngày thành thân định là cuối tháng sau. Tiểu Lâm muốn tới dập đầu trước hai người, nếu cha mẹ đồng ý con sẽ dẫn em ấy vào đây, nếu không muốn… ba cái khấu đầu vừa rồi xem như con thay em ấy.”

“Mày…… Mày giỏi lắm, cánh cứng rồi, chuyện lớn như thế cũng dám tự quyết……” Vương Phúc Lộc tức giận quơ đại cái gì đó định ném vào Vương Nhân, lại bị hai đứa con lớn vừa tới ngăn cản.

“Cha, cha có gì từ từ nói đừng động tay động chân, tiểu đệ vất vả lắm mới trở về đừng để lại bị cha đánh đuổi đi chứ. Mấy ngày nay không phải cha nhớ đệ ấy lắm sao, ngày đêm ngóng trông đệ ấy trở về.”

Vương Phúc Lộc tức giận quát: “Còn không bằng đừng về nữa, con biết nó đã làm gì không? Nó vậy mà dám tự tiện mời bà mối tới Chu gia đưa sính lễ, ngày thành hôn cũng quyết định luôn rồi, cuối tháng sau!”

“A!” Đại tẩu cũng choáng váng, tận tình khuyên bảo: “Tiểu đệ, việc này là đệ không đúng rồi. Cha mẹ cũng là vì tốt cho đệ, đệ nghe cha mẹ đi, cưới song nhi chung quy làm sao bằng cưới cô nương, đại tẩu sẽ giới thiệu cho đệ một cô nương tốt. Thừa dịp trong thôn chưa ai biết đệ nên tới Chu gia thối hôn thôi, nếu truyền ra ngoài có muốn thối cũng không kịp nữa.”

Vương Nhân kiên định nói: “Đệ sẽ không thối hôn, cũng không thể thối. Đại tẩu, không nói tới chuyện đệ tâm duyệt Thẩm Lâm, để có được sự đồng ý của Chu gia đệ đã phải sang tận nơi bày tỏ, bây giờ nếu đệ thối hôn thì Tiểu Lâm làm sao bây giờ? Thanh danh em ấy phải làm sao? Một song nhi bị thối hôn rồi sao này làm sao lấy chồng được nữa?”

“Nhưng……” Đại tẩu còn muốn nói gì nữa lại bị Vương Phúc Lộc cắt ngang.

“Lúc này mới nghĩ tới chuyện mặt mũi à? Ta hỏi con, lúc rời nhà đi con một văn tiền cũng không có, cứ thế tay không tới Chu gia cầu hôn, không sợ nhà đó xem con như đồ ăn bám à? Hoặc là sẽ có người chê cười con coi trọng gia sản Chu gia, tay không muốn bắt sói?”

Vương Nhân mặt lộ vẻ hổ thẹn: “Nhi tử vô dụng, đi theo Chu gia làm việc lâu như vậy mà chỉ kiếm được 2 lượng bạc, miễn cưỡng mua đủ sính lễ. Cũng may Tiểu Lâm không chê con, vẫn nguyện ý gả cho con, còn nhà ở vẫn là Tiểu lâm bỏ tiền mua. Nhưng mà con không phải loại người chỉ ăn mà không làm, sau khi thành thân con sẽ nỗ lực kiếm tiền, tiêu tiền sinh tiền để Tiểu Lâm được trải qua cuộc sống tốt đẹp.”

Đại tẩu nghe xong trợn mắt hít sâu một hơi. Lúc Vương Nhân rời nhà đi chỉ có hai bàn tay trắng, bây giờ mới qua một tháng rưỡi mà đã kiếm được nhiều bạc như vậy, những 2 lượng bạc! Cưới một cô nương chỉ ba, bốn lượng là đủ, với Vương Nhân cùng lắm tốn ba tháng tích góp. Năng lực kiếm tiền này ngay cả trượng phu nhà mình cũng không so được, sao lại rơi vào người song nhi Thẩm Lâm kia cơ chứ, cậu ta làm sao xứng với Vương Nhân. Thật ra trong lòng cô ta vẫn luôn nhắm Vương Nhân cho đứa cháu gái nhà mình, chùa cô ta cũng ngỏ ý ưng Vương Nhân, rất là thích hắn. Thật ra tuy bối phận là cháu gái nhưng tuổi tác cũng ngang với Vương Nhân, chỉ kém ba bốn tuổi. Thời gian trước cháu gái tới nhà chơi, lúc ấy cô ta đã có tâm tác hợp hai người, cố ý giữ cháu gái ở lại một thời gian. Lúc ấy biểu hiện của cháu gái cực kỳ rõ ràng, cô ta cũng nhiều lần ám chỉ trước mặt cha mẹ chồng, chỉ có điều Vương Nhân cứ như không nghe không thấy, xem cháu gái cô ta như thân thích bình thường, cha mẹ chồng cũng như không biết, thế là chuyện này liền cho qua. Sau khi trở về cháu gái vẫn chưa bỏ cuộc, vẫn luôn chờ mãi tới bây giờ, không ngờ lại bị một song nhi nhanh chân giành trước rồi.

Trong nhà không ai chú ý tới thái độ của đại tẩu, Vương Phúc Lộc mặt âm trầm, “Con thật sự muốn Vương gia mất mặt sao? Nhà ở còn phải do song nhi bỏ tiền mua, có khác gì ở rể đâu!”

Vương Nhân bị mắng đến không dám ngẩng đầu, nhưng lại không thể đề cập tới câu không cưới nữa. Mắng đủ rồi, Vương Phúc Lộc bảo Vương Nhân cút đi, Vương Nhân ra ngoài cũng không dám thể hiện cảm xúc gì, chỉ kéo Thẩm Lâm về nhà.

Thẩm Lâm không đi, hỏi: “Cha mẹ huynh nói thế nào, thái độ ra sao?”

Vương Nhân hết cách, đành kể lại.

Thẩm Lâm ngẫm nghĩ rồi nói: “Huynh dẫn ta vào nhà đi, ta cảm thấy cha mẹ huynh sẽ không khó xử ta.”

Vương Nhân cả kinh: “Không được, em không hiểu cái tính cố chấp của cha ta đâu.”

“Không có việc gì, nếu bị mắng thật thì ta cũng không trách huynh đâu.”

Vương Nhân khuyên không được Thẩm Lâm, đành phải dẫn người vào nhà. Thấy Thẩm Lâm tới, Vương Phúc Lộc và Hách Ngọc Lan không nói một lời, không đánh không mắng, nhưng cũng không có sắc mặt tốt. Thẩm Lâm và Vương Nhân quy quy củ củ khấu đầu.

“Vương đại bá, Vương đại nương, ngày thành thân của con và Nhân ca đã định là cuối tháng sau, hy vọng tới lúc đó hai người có thể đến tham dự.” Thẩm Lâm cung kính nói: “Con biết hai người vì sao không muốn để Nhân ca cưới con, con đều hiểu hết. Dù sao ngay cả cha mẹ ruột còn không thích con và đại ca, nhưng giới tính đã vậy, con cũng không có biện pháp thay đổi. Nhưng con bảo đảm, trừ điều này ra thì sau khi thành thân con và Nhân ca sẽ sống thật tốt, con sẽ làm phu lang hiền huệ, cũng sẽ hiếu thuận với hai người.”

Vương Nhân bị cảm động, Vương Phúc Lộc và Hách Ngọc Lan tỏ thái độ không tốt mà Thẩm Lâm lại hứa vẫn sẽ hiếu thuận với họ, cậu là vì hắn nên mới ép dạ cầu toàn.

Hắn lập tức cũng tỏ thái độ: “Cha, mẹ, con cũng xin thề độc, sau này sẽ đối tốt với Tiểu Lâm, mặc kệ dù Tiểu Lâm có thể sinh con hay không, có sinh được con trai hay không. Nếu sinh song nhi thì con sẽ nỗ lực kiếm tiền kén rể. Nếu như con không có phúc có thân sinh hài tử thì sẽ nhận một đứa con nuôi, có điều tuyệt đối sẽ không nhận nuôi trong thôn hoặc thân thích cùng tộc, đứa trẻ vẫn còn cha mẹ ruột sẽ không thân cận được, con không muốn Tiểu Lâm sau này chịu ủy khuất.”

Hách Ngọc Lan không biết nên làm gì bây giờ, bà nóng ruột nhìn Vương Phúc Lộc, Vương Phúc Lộc vẫn không lên tiếng, giống như không nghe không thấy vậy.

Cuối cùng vẫn là đại tẩu nhịn không được, gọi một tiếng “Cha, tiểu đệ đây là đã quyết tâm rồi, nhưng hài tử nhận nuôi bên ngoài làm sao thân thiết được như người nhà, bằng không thì từ trong nhà ta chọn ra một đứa bé cho tiểu đệ làm con thừa tự. Cháu trai có thế nào cũng không thể bạc đãi chú ruột.”

Vương Phúc Lộc liếc mắt hừ một tiếng: “Dựa vào cái gì con cái ngươi sinh lại muốn đưa ra ngoài? Còn nữa, đưa ra ngoài như vậy hài tử sẽ nghĩ thế nào? Sau này các ngươi già rồi, con cái lớn hết thì nên thân thiết với ai hơn, nên chăm sóc bên nào? Gia cảnh nghèo thì thôi đi, nhưng trốn tránh nuôi dưỡng là làm sao? Nuôi con ruột mà cảm thấy thiệt thòi lắm à? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy bao nhiêu năm nuôi lớn hài tử, cho ăn ngon mặc ấm rốt cuộc so không được với cha mẹ ruột? Ngươi nghĩ dù sao cũng là con ruột của mình, không cần mất công nuôi lớn nhưng già rồi vẫn được hưởng thụ? Nếu hài tử không chịu phụng dưỡng thì sẽ bị mắng là đồ vô ơn bất hiếu, mặc kệ cha mẹ ruột sống chết?” Vương Phúc Lộc tuy chỉ là một trưởng thôn nho nhỏ, không được xem là quan nhưng quả thực rất có năng lực, ngay cả Huyện thái gia trong nha môn đều coi trọng ông ta vài phần, ấy là vì ông xử sự thanh tỉnh, không hề hồ đồ.

Đại tẩu bị nói cho mặt đỏ tai hồng, không biết làm sao mà Vương Phúc Lộc lại nhìn thấu ý đồ của cô ta.

Vương Phúc Lộc nói: “Con muốn làm gì thì làm, về sau dù có con hay không thì không được chuyển ý đồ lên người con của hai ca ca con, ta sẽ là người đầu tiên không đồng ý. Còn những chuyện khác, ta đã nói cắt đứt quan hệ rồi, con muốn làm gì ta cũng không quản được. Cái khấu đầu này ta nhận, xem như nể tình quan hệ cha con bao nhiêu năm, không liên quan đến cái khác. Nói xong rồi thì đi đi thôi.”
« Chương TrướcChương Tiếp »