Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phu Lang Ở Dị Thế

Chương 51 - 1: Sợ ma

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vì Vương đại nương tự cao tự đại gây chuyện mà khiến cho Vương Quý và mấy đứa con trai phải cúi đầu khom lưng nhận lỗi. Rốt cuộc Thẩm Mặc thiện tâm, đồng ý nhận 50 quả trứng, việc này xem như cho qua.

Kỳ thật với điều kiện hiện giờ của Chu gia thì đống trứng này không đáng đặt vào mắt, nhưng đối với bất kỳ hộ nhà nông nào đều là một khoản kha khá. Thẩm Mặc chịu nhận là vì cậu rộng lượng, chẳng qua chỉ muốn cảnh tỉnh một nhà Vương Quý và cả những nhà khác, cho họ biết nếu muốn làm ăn với Chu gia thì nên thành thật chút, đừng nổi lên tâm tư khác.

Buổi tối, Thẩm Mặc nằm trong ổ chăn càng nghĩ càng sợ hãi, chuyện ma quỷ ban ngày Chu Cảnh kể cho cậu cứ vờn qua vờn lại trong đầu, thành ra người cũng lăn lộn ngủ không yên. Cậu lén nhìn sang Chu Cảnh bên cạnh, thấy hắn đang nhắm mắt bất động, chẳng biết đã ngủ hay chưa, cậu liền nhẹ nhàng vén lên chăn của hắn với tay nhỏ vào. Vốn chỉ định nắm góc áo hắn để bớt sợ chút, không ngờ còn chưa mò thấy áo đâu thì tay đã bị người ta nắm lại.

Trong bóng đêm, Chu Cảnh mở hai mắt sáng ngời nhìn cậu, khóe miệng treo lên nụ cười xấu xa.

“Tiểu Mặc muốn làm gì đó?” Chu Cảnh chậm rãi dán sát vào mặt Thẩm Mặc, môi đã tiến gần đến cạnh môi Thẩm Mặc, tựa hồ khi nói chuyện thì hai bờ môi có thể chạm vào nhau. Giọng nói Chu Cảnh trầm thấp mang theo chút gợi cảm vì buồn ngủ, tràn ngập cảm giác nam tính. Hơi thở ấm áp phả lên chóp mũi Thẩm Mặc, nhanh chóng hòa quyện với hơi thở cậu, hít vào hơi ấm đối phương, trong lòng tràn đầy cảm giác khó tả.

Chu Cảnh cười tà khıêυ khí©h hỏi: “Hay là… tiểu phu lang muốn ta?” Hắn vừa nói đùa vừa đưa tay vuốt ve gương mặt Thẩm Mặc, vuốt vuốt vài cái liền tiện đường mò xuống dưới, biến mất trong ổ chăn tiểu phu lang.

Mặt Thẩm Mặc đỏ như gấc, nóng rực như phát sốt, chẳng biết vì thẹn thùng hay vì lý do khác.

“Anh…… sao anh còn chưa ngủ? Em còn tưởng anh ngủ rồi. Em… có chút sợ, cứ nhắm mắt lại lại nhớ đến chuyện ban ngày anh kể……”

Chu Cảnh tựa hồ không nghe thấy lời Thẩm Mặc giải thích, mỗi khi lên giường với tiểu phu lang hắn đều biểu hiện ra vài bản lĩnh đặc thù mà không ai có, điển hình là chỉ nghe thấy lời mình muốn nghe, lời không muốn nghe thì hắn sẽ bị điếc tạm thời.

“Lần sau tiểu phu lang có muốn vi phu thì cứ nói thẳng, không cần chờ vi phu ngủ rồi mới lén dụ dỗ, vậy là không ngoan đâu.”

“Anh…… anh là đồ mặt dày! Sao lần nào cũng không đứng đắn thế hả!”

“Đừng xấu hổ hay ngượng ngùng, đây là quyền lợi của em, cũng là trách nhiệm của vi phu. Vi phu tình nguyện cống hiến sức lực.” Nói xong liền xoay người tiến vào trong ổ chăn của Thẩm Mặc, đè lên người cậu ái muội cười: “Đã nói là mua giường lớn hai người nằm đi, làm ăn tiện hơn.”

Trên giường từ từ truyền đến chấn động như đang đánh nhau, giữa lúc kịch liệt thì cửa phòng lại bị gõ vài tiếng.

“Đại ca, anh rể, đệ có thể vô ngủ chung một đêm không? Đệ sợ… Cứ nhắm mắt là lại nhớ tới chuyện Chu phu nhân mà huynh kể lúc nãy.” Người cùng chung số phận bị dọa còn có Thẩm Lâm. Đừng thấy tính cách Thẩm Lâm thường ngày hùng hùng hổ hổ như không sợ trời không sợ đất, nhưng những thứ không xác định được như quỷ thần, ngay cả nam nhi bảy thước cũng không khỏi kính sợ.

Trong phòng bỗng truyền ra một tiếng “rầm” dọa cho Thẩm Lâm giật thót, không nghe được tiếng trả lời, ngược lại lại phát ra âm thanh vật nặng rơi xuống. Chẳng lẽ đại ca cũng sợ, bị mình thình lình lên tiếng nên hoảng hốt?

Cậu dán lỗ tai sát lên cửa cẩn thận nghe ngóng, nghe được một loạt âm thanh sột sột soạt soạt.

Qua qua một hồi lâu mới vang lên giọng nói rầu rĩ của Thẩm Mặc: “Vào đi, cửa không khóa.”

Ngay sau đó là một giọng nói gắt gỏng như sắp bạo nộ, “Không được vào, sợ cái gì mà sợ, trên đời này làm gì có ma, mau về phòng ngủ đi! Đã lớn tướng thế rồi còn đòi ngủ với đại ca, chưa dứt sữa à? Không biết xấu hổ!”

Thẩm Lâm có tai như điếc, giơ tay đẩy cửa đi vào.

Trong phòng, Chu Cảnh ngồi trên giường khoác cái áo lông cừu lỏng lẻo như sắp rơi xuống, bên hông quấn một vòng chăn che chắn kín mít. Thẩm Mặc dùng chăn cuộn mình lại như cái kén, một khe hở cũng không có, mặt cũng chôn trong chăn không chịu ngước lên.

Thẩm Lâm kỳ quái hỏi: “Đại ca, đang mùa hè huynh quấn chăn kín mít vậy không nóng hả?”

Thanh âm buồn bực của Thẩm Mặc từ trong chăn truyền ra đáp: “Không nóng.”

“Ò.” Đại ca thật là kỳ quái, thời tiết này mà bảo không nóng, đã sắp mọc rôm luôn rồi đó được không. “Vậy… Đệ ngủ dưới đất ngủ một đêm là được, không cần lo cho đệ. Đệ ngủ một mình trong phòng sợ lắm.”

Chu Cảnh mặt đen như Bao đại nhân, quanh người như tỏa ra oán khí đen đặc.

“Lời ta vừa nói đệ không nghe sao? Ta nói không được vào tức là không được vào. Thẩm Lâm nói thế nào đệ cũng là song nhi sắp xuất giá, hơn nữa đã đính hôn, vậy mà lỗ mãng chạy vào phòng anh rể thế này, đệ……”

Chu Cảnh còn chưa dứt lời đã bị Thẩm Mặc từ trong ổ chăn vươn một chân ra đạp.

Thẩm Mặc gật đầu nói: “Cảnh ca, em cảm thấy anh nói rất có đạo lý. Tuy rằng trước đây ba người chúng ta từng ngủ chung giường nhưng đó là do nhà không đủ điều kiện, không để ngủ ngoài trời được, cho nên đành bắt đắc dĩ… Nhưng giờ nhà ta đã tốt hơn nhiều rồi, nhiều phòng như vậy mà bắt anh thiệt thòi phải ở chung phòng với tiểu đệ thật là không đúng. Như vầy đi, phiền anh ôm chăn gối đi ra gian ngoài ngủ dùm!”

“Cái gì! Phòng ta giường ta phu lang ta ở đây, lại bắt ta nhường cho nam nhân khác còn mình ra ngoài ngủ?”

Thẩm Mặc nhíu mày nói: “Tiểu đệ là song nhi, còn có anh đừng có nói chuyện kỳ quái như vậy, nghe không hiểu.”

Nói xong liền mặc kệ Chu Cảnh, quay sang nói với Thẩm Lâm: “Tiểu đệ lên đây, để anh rể đệ ra ngoài ngủ.”

Thẩm Lâm ôm chăn bò lên trên giường, chớp chớp đôi mắt vô tội.

“Anh rể sao vẫn chưa đi? Đệ buồn ngủ quá muốn đi ngủ, đêm nay đệ còn chưa chợp mắt được miếng nào đâu.”

Chu Cảnh: “……”

Rốt cuộc Chu Cảnh vẫn bị đuổi ra ngoài, tuy chỉ cách một vách tường, lại đều là nằm trong phòng mình, nhưng gian ngoài đều là dành cho nha hoàn gia nhân ngủ. Tuy lúc xây lên không suy xét đến vấn đề mua kẻ hầu người hạ, nhưng vốn hắn định cho con mình sau này ngủ để tiện chăm nom, lại có thể giảm bớt tính ỷ lại của trẻ con. Không ngờ con mình còn chưa được ở mà cha nó đã mở hàng trải nghiệm trước.

Chu Cảnh nằm ở gian ngoài tức giận đến ngủ không yên, không chỉ trong lòng sinh khí mà sinh lý cũng cực kỳ quật cường, cứ đứng mãi không chịu cúi đầu. Nhưng tình hình bên trong… Chu Cảnh thề hắn nghe được tiếng Thẩm Lâm ngáy rất nhỏ. Nhưng trên thực tế trước giờ Thẩm Lâm ngủ chưa từng ngáy.

Buổi sáng ở Chu gia phá lệ bận rộn, không chỉ trong phòng bếp có người nấu lạp xưởng và vịt cay, bên ngoài sân vẫn còn đang xây phòng.

Chu Cảnh phờ phạc bước ra, dưới mắt còn hai quầng thâm như gấu trúc.

Vương Nhân thấy vậy chỉ nghĩ do hắn lo lắng việc cửa tiệm trên trấn có ma nên bèn an ủi: “Anh rể, chuyện cửa hàng huynh không cần lo lắng quá, lát nữa ta sẽ đi mời bà đồng qua xem thử, nếu không được nữa thì đi xa chút mời một hòa thượng tới làm pháp sự, tóm lại sẽ có cách giải quyết thôi.”

Chu Cảnh lạnh nhạt nhìn chằm chằm Vương Nhân một lúc lâu, thấy mặc kệ là Thẩm Mặc hay Thẩm Lâm đều không định giải thích, đều giả đò chẳng biết gì hết, rõ ràng là muốn làm sụp đổ hình tượng vĩ đại của hắn mà.

Hắn lạnh lùng hừ một tiếng, ý vị thâm trường nói: “Thật ra ta không lo lắng chuyện cửa tiệm lắm, dù sao ta sẽ có cách xử lý. Ta là muốn tâm sự vài câu với em rể tương lai đây, phu lang nhà mình còn không trông coi cẩn thận, nửa đêm mò vào phòng quấy rầy đại ca anh rể, không tốt đâu nha.”

Chu Cảnh vỗ vỗ bả vai Vương Nhân giả lả nói: “Ngươi nói xem đúng không, tuy rằng ta cũng biết ta rất có bản lĩnh, rất dễ được song nhi tầm tuổi Thẩm Lâm sùng bái. Nhưng ta dù sao ta cũng là người đã có gia thất, để phu lang hiểu lầm thì không tốt nhỉ!”

“……” Vương Nhân.

“Hiểu lầm cái quỷ gì! Phu lang huynh còn không phải là đại ca ta sao.” Thẩm Lâm nhỏ giọng nói thầm.

Có điều dường như đám hán tử hễ đυ.ng phải chuyện liên quan tới đối tượng mình để ý là chỉ số thông minh sẽ tụt tới âm vô cực, Vương Nhân vậy mà thật sự ghen tị, còn rất là nghiêm túc lôi Thẩm Lâm sang một bên tâm sự.

Hôm nay sinh ý ở quầy do Vương Nhân và Thẩm Lâm phụ trách, Trình Dục ở nhà trông coi việc xây phòng, Chu Cảnh và Thẩm Mặc cùng tới cửa tiệm quét tước.

Vừa lại gần cửa tiệm Thẩm Mặc đã cảm thấy âm khí dày đặc, rõ ràng ngày hôm qua khi chưa nghe chuyện của Chu phu nhân cậu không hề có loại cảm giác này.

Thẩm Mặc sợ tới mức bám theo Chu Cảnh sát rạt không dám cách xa ba bước, Chu Cảnh cũng không chê cậu phiền, nắm tay dắt tiểu phu lang đi.

Tất cả mọi ngóc ngách trong tiệm từ ngoài vào trong, phòng bếp, hầm… Chu Cảnh đều săm soi kỹ không bỏ qua.

“Cửa tiệm này rất sạch sẽ, vệ sinh làm rất tốt, thật sự mà một góc chết cũng không có, một nơi sạch sẽ thế này làm sao lại xuất hiện gián chết chuột chết chứ?”

Thẩm Mặc nghe hắn nói như vậy càng sợ hơn.

“Chẳng lẽ thật sự là oan hồn Chu phu nhân quấy phá?” Thẩm Mặc sợ sắp xỉu đến nơi.

Chu Cảnh nắm tay trấn an Thẩm Mặc cười nói: “Tiểu Mặc, em sợ cái gì, mà nếu sợ thì em nên sợ tôi mới đúng nè, dù sao tôi cũng từ thế giới khác xuyên tới, căn bản không phải người nơi này. Suy xét đến cùng thì tôi mới là quỷ, một con quỷ không e ngại bất kỳ phù triện thuật pháp, đạo quan miếu thờ nào, một ác quỷ có thể quang minh chính đại đi dưới ánh mặt trời. So sánh với Chu phu nhân chỉ có thể bám vào người khác để hiện hình thì còn thua tôi xa, đạo hạnh tôi cao hơn nàng ta, nàng ta phải e sợ tôi mới phải. Có tôi trấn ở đây, nàng ta không có cơ hội tác quái đâu!”

Những lời ma quỷ tới con nít còn không tin này chẳng biết thế nào lại thuyết phục được Thẩm Mặc, Thẩm Mặc vậy mà chấp nhận.

Cậu tán thành gật gật đầu, nói: “Anh nói có lý, vậy chúng ta không thể mời bà đồng hòa thượng tới làm phép được, tránh cho nhìn ra chân thân của anh. Chuyện của bà đồng Triệu không thể lặp lại.”

Chu Cảnh có chút buồn cười, lại có chút cảm động. Hắn quá hiểu Thẩm Mặc, Thẩm Mặc không phải là người tâm tư đơn thuần, sở dĩ cậu tin câu chuyện hoang đường này hoàn toàn là vì người nói ra là Chu Cảnh, mà cậu lại toàn tâm toàn ý tin tưởng ỷ lại hắn.

Thẩm Mặc bỗng nhiên vỗ tay: “Em có ý này!”

Thẩm Mặc mua một đống đồ dùng để tế bái như lư hương, tiền giấy mang về bày trước tiệm, nghiêm túc đốt hương rải tiền giấy.

Lầu trên lầu dưới, góc trong góc ngoài đều bị Thẩm Mặc cầm hương đi dạo một vòng, vừa vái vừa lầm bầm khấn.

“Oan có đầu nợ có chủ, Chu phu nhân cô là bị Chu Đạt hại chết, có gì không cam lòng xin đi tìm Chu Đạt báo thù, đừng trút giận lên người không liên quan. Ngày ấy Chu Đạt lừa chúng ta mua cửa tiệm này, phu nhân nếu quanh quẩn ở đây hẳn cũng đã chứng kiến, lúc đó chúng ta không hề biết Chu Đạt là loại người bất nhân bất nghĩa không bằng cầm thú, chứ nếu biết rõ nguồn căn nhất định sẽ không mua cửa tiệm. Nói cho cùng chúng ta cũng là người bị hại, xin phu nhân chớ khó xử chúng ta. Phu nhân rời nhà đã lâu, nếu tìm không thấy Chu Đạt xin hãy đi theo chỉ dẫn của tiền giấy.”

Thẩm Mặc giơ cao nén hương trong tay, vừa bước đi vừa rải tiền giấy, một đường đi tới thẳng nhà Chu Đạt. Cũng vừa vặn, cổng nhà Chu Đạt đang rộng mở, Thẩm Mặc trực tiếp cầm mớ tiền giấy còn lại trong tay ném hết vào bên trong.

“Chu phu nhân, tới rồi. Bên trong chính là kẻ thù của cô, Chu Đạt lòng lang dạ sói và ả kỹ nữ Xuân Phong Lâu đã hại cô đều ở trong đó. Hiện giờ kỹ nữ kia đã thay thế vị trí của cô làm chính thất, ta biết trong lòng cô có nhiều oán hận, hãy mau đi trả thù đi, nhớ bắt họ phải trả giá thật đắt.”

“Chuyện gì thế này? Ai lại ở trước cổng nhà ta rải tiền giấy?” Chu Đạt có việc định đi ra ngoài, vừa bước ra thì thấy tiền giấy đầy đất, quả thực xui xẻo không chịu được. Từ sau khi Chu phu nhân qua đời, hắn rất kiêng kỵ đυ.ng tới mấy thứ này.

Một hạ nhân từ trong nhà chạy ra, khom lưng uốn gối xin lỗi.

“Xin lỗi ngài, vừa rồi có mấy nông dân tới đưa hàng, ta quên đóng cổng một lúc, không biết ai lại làm ra trò đùa dai này. Ta sẽ quét dọn ngay đây.”

Chu Đạt cau mày răn dạy vài tiếng, lần nữa ngẩng đầu liền thấy Thẩm Mặc Chu Cảnh đứng bên kia đường đang nhìn mình, tức khắc hắn liền chột dạ, ước chừng cũng đoán được việc này có khả năng liên quan tới Chu Cảnh Thẩm Mặc. Hắn không dám chất vấn, chỉ phân phó hạ nhân quét dọn nhanh nhanh rồi thôi.

“Hừ, cái loại người vong ân phụ nghĩa này sao xứng được hưởng phúc.”

“Yên tâm, hưởng không được bao lâu nữa đâu, em đã dẫn Chu phu nhân tới đây, ngày lành của hắn cũng sắp kết thúc rồi.”

Hai người vừa nói chuyện vừa trở về, vô tình thấy có một hài tử mười mấy tuổi mặc áo tang vải thô từ trong nhà Chu Đạt đi ra quét dọn, thứ nó quét đúng là đống tiền giấy mà họ vừa ném vào kia. Hài tử đó đối mắt với Chu Cảnh, trong đó chỉ thấy tử khí trầm trầm, không phải là ánh mắt mà hài tử tuổi này nên có.

Thẩm Mặc nhìn dưới chân đứa bé chỉ mang đôi giày đã rách, cảm thấy thật đáng thương.

“Đó hẳn là hài tử của nô tài trong nhà Chu Đạt sinh ra đi, vừa ra đời đã là mệnh nô, giày rách rồi mà cha mẹ cũng không có thời gian may lại. Em và tiểu đệ thật may mắn khi được anh cứu, bằng không nếu tiểu đệ bị bán cho nhà phú hộ, hài tử đệ ấy sinh ra chắc cũng phải chịu khổ thế này.”
« Chương TrướcChương Tiếp »