Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phu Lang Ở Dị Thế

Chương 50: Sợ hãi nhận lỗi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Từ nhà Dương bộ đầu đi ra, sắc mặt Chu Cảnh có phần khó coi, Thẩm Mặc vội vàng hỏi: “Cảnh ca, Dương bộ đầu không chịu hỗ trợ sao?”

Chu Cảnh lắc đầu: “Không phải, quả nhiên cửa hàng chúng ta mua có vấn đề?”

Thẩm Mặc tức khắc nhăn nhó tái mặt, kia chính là 175 lượng đó, cơ hồ là toàn bộ gia sản nhà mình.

“Cảnh ca, cửa hàng làm sao vậy?”

“Dương bộ đầu nói cửa hàng đó có ma!”

“Có ma?”

Chu Cảnh đem chuyện mà Dương bộ đầu nói kể lại một lần cho Thẩm Mặc nghe, Thẩm Mặc nghe xong rất là tức giận bất bình: “Cái tên Chu Đạt này thật không bằng cầm thú, bị Chu phu nhân trả thù là đáng lắm.”

Đồng thời cậu không khỏi lo lắng cho cửa tiệm nhà mình, “Nếu người nào trong trấn cũng đều biết tiệm đó có ma vậy sinh ý của chúng ta làm thế nào đây? Có khi nào lại phát sinh vấn đề không?”

Chu Cảnh lẳng lặng suy nghĩ rồi nói: “Sinh y chúng ta vô luận thế nào vẫn phải tiếp tục làm, gần như toàn bộ gia sản của chúng ta đều quăng vào đây rồi. Huống hồ ta vẫn cảm thấy chuyện này có quỷ dị, không thể nào không phá giải được như thế. Nếu Chu phu nhân thật sự linh nghiệm như Dương bộ đầu nói thì hẳn người nàng hận nhất là Chu Đạt mới đúng, bây giờ cửa tiệm vì nàng ta quậy dữ quá mà chuyển nhượng lại cho chúng ta, cũng coi như mục đích của Chu phu nhân đã đạt được, hẳn sẽ không làm loạn nữa. Có điều……”

“Có điều cái gì? Anh còn lo chuyện khác sao?”

Chu Cảnh nói: “Kỳ thật tôi càng nghiêng về giả thiết do người làm hơn. Nhưng mặc kệ thế nào, hôm nay đã trễ quá rồi, dù có ma hay không thì đều không thích hợp tới tiệm, tránh dọa đến em. Có gì chờ ngày mai chính ngọ rồi tới cũng không muộn.”

“Được.” Thẩm Mặc gật đầu đáp ứng, nghe xong chuyện này dù giờ có bắt cậu tới đó cậu cũng không dám đi, tới rồi dù là chuột cũng có thể dọa cậu ngất mất.

—--

Vương Nhân từ trước không hề biết trong tay Thẩm Lâm còn có phần tiền lãi từ sinh ý Chu gia, Thẩm Lâm chỉ từng nói với hắn việc Chu Cảnh định kén rể cho cậu, xây nhà và ra 10 lượng sính lễ. Có điều đó đều là số chết, ra một lần rồi thôi, còn tiền lãi lại khác hoàn toàn. Đừng thấy chỉ có ba phần, rồi sẽ tới khi giá trị của ba phần này trong một tháng bằng hắn làm lụng cả năm.

Trong lòng Vương Nhân nhất thời nổi sóng, có chút áp lực, tiểu phu lang kiếm tiền còn giỏi hơn mình, đối với hán tử mà nói cũng là một chuyện đáng kiêu ngạo.

“Lúc trước em không có nói chuyện này với ta.” Vương Nhân ngữ khí cổ quái.

Thẩm Lâm đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt sáng như sao, bên trong còn có nhiều tình tự phức tạp lướt qua.

“Không tốt sao, huynh cưới ta rồi ít nhất có thể bớt phấn đấu 20 năm, cũng không cần ở rể, ta có thể tự mua đất mua ruộng.”

Vương Nhân không biết là bị câu nào của Thẩm Lâm kí©h thí©ɧ, hắn vậy mà lần đầu tiên nổi giận với cậu, thanh âm trầm thấp áp bách lại xen vào chút nghẹn ngào, rõ ràng không hề to tiếng nhưng mang lại cảm giác chấn động.

“Không tốt.” Vương Nhân nói xong thì rầu rĩ quay mặt đi. Đi vào gian phòng dựng tạm thời để xử lý vịt, hắn giơ tay túm một con vịt, vung dao một phát chém xuống, con vịt tức khắc tắt thở. Động tác vừa hung ác vừa nhanh gọn khiến Trình Dục đứng một bên nhìn mà giật mình.

“Biểu đệ, ngươi nếu có gì khúc mắc với đệ phu thì sao không nói thẳng, lấy con vịt ra trút giận làm gì! Một nhát chém xuống dao trắng thành dao đỏ có kinh dị không cơ chứ, ta sợ ban đêm gặp ác mộng lắm!”

Vương Nhân chẳng ừ hử gì cứ như không nghe thấy, tiếp tục gϊếŧ vịt. Trình Dục thấy hắn như vậy biết khuyên không vào, liền kéo đám vịt chết ra xa chút nhổ lông.

Thẩm Lâm năm lần bảy lượt lắc lư trước mặt Vương Nhân muốn tìm cơ hội nói chuyện với hắn nhưng Vương Nhân đều làm như không thấy lờ đi. Sau vài lần thất bại, Thẩm Lâm vừa xấu hổ vừa buồn bực lại ủy khuất, đã sắp khóc tới nơi.

“Vương Nhân.” Ngay khi Vương Nhân định lại lần nữa tránh cậu, Thẩm Lâm từ phía sau gọi hắn. “Huynh bây giờ là có ý gì? Hối hận rồi muốn từ hôn sao? Được thôi, Thẩm Lâm ta không phải loại song nhi thích dây dưa níu kéo hán tử, nếu huynh đổi ý thì cứ đi nói với anh rể ta, việc hôn nhân này chấm dứt tại đây!”

“Ta không đổi ý.” Rốt cuộc Vương Nhân cũng đáp lời, nhưng không xoay người lại, vẫn đưa lưng về phía Thẩm Lâm. “Ta thích em.”

Chỉ ba chữ đơn giản liền khiến Thẩm Lâm vốn đang ủy khuất bỗng chốc nước mắt nhịn không được rơi lộp bốp.

“Vậy huynh đây là có ý tứ gì, sao lại không để ý tới ta!” Thẩm Lâm rầu rĩ khóc nức nở làm Vương Nhân lập tức luống cuống, bao nhiêu suy nghĩ trong đầu đều bay biến, xoay người lại ôm chặt Thẩm Lâm.

“Em đừng khóc, em khóc cái gì a, tất cả là do ta không đúng, em khóc gì chứ?” Vương Nhân hoảng hốt gạt đi nước mắt của Thẩm Lâm, nhưng càng lau lại càng rơi nhiều.

“Huynh vì sao không để ý tới ta?” Thẩm Lâm cố chấp lặp lại câu hỏi này, bộ dáng không có đáp án sẽ không tha.

Trên mặt Vương Nhân hiện lên một nụ cười chua xót.

“Xin lỗi em, Tiểu Lâm, là ta không đúng. Ta chỉ là cảm thấy ta đường đường là một hán tử lại kiếm không được nhiều tiền như phu lang, thật sự là vô dụng, không xứng với em.” Vương Nhân áp lực nói: “Ta thậm chí ngay cả nhà còn không có, dựa vào cái gì……”

Thẩm Lâm vươn một bàn tay che lại miệng Vương Nhân, “Nhân ca, xin lỗi huynh, người có lỗi là ta mới đúng. Ta không nên nói chuyện với huynh như vậy sẽ làm tổn thương huynh, thật ra nói ra xong ta liền hối hận rồi. Lúc ấy trong đầu ta đột nhiên nghĩ tới Vương Đại Lực, hắn phỏng chừng chính là vì tài lực của anh rể nên mới nguyện ý cưới ta, hắn biết huynh ấy rất tốt với ta, nếu ta gả qua nhà đó thì sau này anh rể không thể không giúp đỡ ít nhiều, không nỡ để ta sống không tốt. Hắn đánh chủ ý vào đó nên mới bằng lòng cưới ta.”

“Ta nghĩ tới tâm tư của hắn, không hiểu sao lại nói với huynh lời đó.” Thẩm Lâm hối hận không thôi, “Kỳ thật nói xong ta liền hối hận, lại không xuống nước nói xin lỗi huynh được, huynh cũng không thèm để ý tới ta. Ta rất sợ… huynh là đương gia của ta, mặc kệ ta làm gì không đúng thì huynh có thể mắng ta, nhưng đừng không để ý ta được không? Ta thật sự rất khó chịu.”

“Thực xin lỗi Tiểu Lâm, đều là ta vô dụng……”

Thẩm Lâm nhẹ nhàng đấm vào ngực Vương Nhân, hung hăng nói: “Không được nói đương gia của ta vô dụng, đương gia của ta là một hán tử rất có năng lực. Huynh ấy có thể làm nhân viên bán hàng, hơn nữa làm rất tốt, chỉ mới mấy ngày đã mang về không ít đơn hàng, tháng nào cũng có tiền hoa hồng. Trong thôn này không có ai so được với huynh ấy hết.”

Vương Nhân nhẹ nhàng bật cười, “Em thật sự nghĩ vậy sao? Nhưng nếu so với anh rể thì ta còn kém rất xa.”

Thẩm Lâm đầu tiên là ngượng ngùng gật đầu, sau đó mày hơi nhíu lại.

“Đừng so sánh với anh rể.” Thẩm Lâm nói xong cảm thấy lời này có nghĩa khác, lại nhanh chóng giải thích: “Ta không phải nói huynh không bằng anh rể, nhưng huynh và huynh ấy căn bản không giống nhau. Huynh đã rất tốt rồi, ta chưa từng nghĩ tới mình có thể được gả cho một hán tử ưu tú như huynh. Còn về phần anh rể, huynh ấy… huynh ấy và chúng ta không giống nhau. Cũng không phải ta nói chúng ta so ra kém huynh ấy, mà trên người huynh ấy cho ta một cảm giác không nói nên lời. Nhưng tóm lại dù thế nào, chỉ cần huynh ấy thật lòng đối tốt với đại ca là được rồi.”

Tuy rằng Thẩm Lâm biểu đạt có chút mơ hồ nhưng Vương Nhân vẫn nghe hiểu, xuất phát từ nguyên nhân nào đó mà chính Thẩm Lâm cũng không rõ, hắn cảm thấy Chu Cảnh và bọn họ có rất nhiều bất đồng chỗ, bất đồng ở chỗ hắn rất biết cách kiếm tiền. Có điều có vẻ như Thẩm Lâm không mấy để ý, ngược lại vì thế mà công nhận mình là một hán tử biết nỗ lực cố gắng. Nghe được lời bộc bạch có phần ngốc nghếch này, khóe miệng Vương Nhân nhịn không được khẽ cong lên.

“Thật ra chút tiền lãi hàng tháng của ta không tính là gì, nếu chỉ có một mình ta cũng không biết làm gì với số tiền này, căn bản chính là ôm gà vàng mà không biết làm sao để đẻ trứng. Nhưng huynh có thể trợ giúp ta, chúng ta nghĩ cách khiến phần tiền này trở nên càng ngày càng nhiều, thậm chí cuối cùng sẽ có một cửa hàng riêng của chúng ta, đó là bản lĩnh của huynh, cũng là bản lĩnh mà một hán tử nên có. Không phải suốt ngày rối rắm chuyện phu lang kiếm tiền nhiều hay ít hơn mình, mà là tìm cách để tiêu tiền sinh tiền. Có thể kiếm được bao nhiêu tiền mới có thể chứng minh được bản lĩnh.”

Vương Nhân được khai thông suy nghĩ, nở nụ cười, “Là ta nông cạn rồi, em yên tâm, em có mấy chục lượng thì ta sẽ nghĩ cách để nó biến thành mấy trăm lượng, ta sẽ nỗ lực lấy được càng nhiều đơn hàng hơn, như vậy thì tiền lãi em lãnh được cũng càng nhiều.” Vương Nhân nói đùa: “Đột nhiên ta phát hiện thì ra ta không phải làm thuê mà cũng xem như là chủ nhân nhỉ. Náo loạn nửa ngày, thì ra ta đang làm công cho chính mình.”

Tối muộn lúc Thẩm Mặc trở về liềm đem chuyện mua phải cửa tiệm có ma kể cho Thẩm Lâm nghe, cũng không tránh Vương Nhân.

Rốt cuộc Thẩm Lâm vẫn còn nhỏ tuổi, tuy ngày thường hùng hùng hổ hổ nhưng vẫn sợ hãi quỷ thần.

“Cái kia… đại ca, sinh ý của chúng ta… chẳng lẽ định kinh doanh ở căn nhà ma đó thật sao?”

Vương Nhân trấn an Thẩm Lâm: “Đừng sợ, ngày mai để biểu ca tự đi chào hàng, ta đi với mọi người tới cửa hàng nhìn xem sao.”

Chu Cảnh nói: “Các người không cần lo nhiều như vậy, ngày mai chúng ta xem tình huống rồi tính. Đúng rồi, chuyện không thuê xe lừa của Vương đại thúc nữa hôm nay ta chưa nói với ông ấy là để chừa một đường lui, lỡ như hôm nay không mua được xe bò thì ngày mai vẫn có xe chở hàng. Bây giờ đã mua được rồi thì hẳn nên báo với Vương đại thúc một tiếng.”

—--

Đã trễ thế này nhưng chỉ có một mình Vương Quý ở nhà, vợ ông vẫn chưa trở về.

Thẩm Mặc vào nhà không vòng vò nhiều lời mà nói ngắn gọn: “Vương đại bá, hôm nay nhà ta vừa mua được xe bò, sau này không thuê của ngài nữa, cảm tạ ngài mấy tháng nay cho chúng ta thuê xe.”

Vương Quý đờ ra: “Hai tiểu tử các ngươi đúng là có bản lĩnh, chỉ mới qua mấy tháng mà đã mua được xe bò rồi, đây là chuyện tốt đại bá cũng vui thay các ngươi. Các ngươi thuê xe nhà ta nói gì mà cảm tạ chứ, tiền thuê một văn cũng không đưa thiếu, là ta phải cám ơn các ngươi chiếu cố mới đúng.”

Từ trong nhà Vương Quý đi ra, Thẩm Mặc thở dài cảm thán: “Con người Vương đại bá thực không tồi, biết phải trái, đáng tiếc vợ ông ấy……”

Chu Cảnh nói: “Mỗi người mỗi nhà mỗi hoàn cảnh, chỉ mong Vương đại nương sẽ không liên lụy ông ấy.”

Thật là… Có vài người bẩm sinh đã có bản lĩnh liên lụy người khác.

Vương đại nương sớm đã đem thời gian mà Thẩm Mặc dặn dò quên ra sau đầu, chờ đến khi sắc trời đã tối vẫn chưa thấy người thấy xe đâu, lúc này bà ta mới cảm nhận có chuyện không đúng nên định chạy tới chợ. Đại tỷ bà ta khuyên nhủ chợ sớm đã tan rồi, không chừng Thẩm Mặc đã về thôn, nói bà ta ngồi xe lừa khác về nhà đi.

Vương đại nương tự tin tràn đầy, cao ngạo hất cằm, “Hắn dám! Nhà hắn còn phải trông chờ nhà ta cho mượn xe lừa đây này, nếu như dám không đợi ta, ta sẽ bảo đương gia không cho nhà hắn dùng xe nữa, tới lúc đó tổn thất bao nhiêu… nhà hắn chỉ có nước khóc ròng thôi.”

Vương đại nương lắc lư đến tới chợ thì thấy người đều đã tan hết, làm gì còn có bóng dáng của Thẩm Mặc, nhất thời liền nghẹn một bụng khí, hận không thể lập tức dạy dỗ Thẩm Mặc một trận.

Người trong thôn thường tiếc 2 văn tiền xe, đều là tiền đổ mồ hôi sôi nước mắt trồng trọt cả năm mới kiếm được.

Vương đại nương thở phì phì đi trở về tới nhà, mệt đến mồ hôi đầy đầu, miệng khô lưỡi khô. Đã trễ thế này, bà ta không định về nhà mình trước miễn cho ông chồng khỏi lo mà chạy thẳng đến Chu gia hưng sư vấn tội.

Vương đại nương xoa eo, nổi giận đùng đùng mà mắng Thẩm Mặc: “Không phải đã bảo ngươi đi đón ta sao, không đón thì thôi đi, còn không thèm đợi ta nữa. Ngươi có biết ta đi bộ về đến sắp gãy cả chân không hả! Ta nói cho mà biết, nếu không đưa ta mấy cân lạp xưởng bồi tội thì ngày mai đừng mơ mượn xe nữa.”

Thẩm Mặc không kiên nhẫn nhíu mày, chán ghét nói: “Vậy thì không cần nữa.” Nói xong, không màng đến nét mặt cứng đờ của Vương đại nương mà đóng sầm cổng trước mặt bà ta.

Vương đại nương nhất thời đơ ra tại chỗ, hoàn toàn không ngờ Thẩm Mặc dám tỏ thái độ với mình, tới lúc tỉnh lại đập cửa ầm ầm nhưng Chu gia dứt khoát không tiếp.

Bà ta nghẹn một bụng tức, thở phì phò về nhà.

“Sao bà về trễ thế, tôi còn tưởng bà định ngủ lại ở nhà đại tỷ?”

“Nhà đại tỷ như thế nào ông còn không biết sao, làm gì có chỗ cho tôi ở lại! Đều tại cái thằng Thẩm Mặc kia, tức chết tôi rồi! Đã bảo là nó tới đón tôi về, kết quả nó căn bản không thèm tới, tôi tìm tới chợ thì tụi nó sớm đã về thôn, hại tôi không thể không tự mình đi về. Đi cả quãng đường muốn gãy cả chân.”

“Cái gì, bà ngồi xe Chu gia đi? Không phải tôi đã đưa tiền cho bà tự đi xe để không phiền đến họ rồi sao? Người ta làm ăn buôn bán ở trấn trên làm sao mà chậm trễ được, làm sao có thể tự tìm phiền toái mà đưa bà tới nhà đại tỷ chứ! Có phải chính bà không cần mặt mũi đòi người ta đưa đi hay không?”

Vương đại nương nhỏ giọng nói: “Chỉ là một chuyến xe thôi mà, có gì đâu mà phiền toái. Lại nói đó là xe của nhà ta, không mượn của chúng ta thì chúng nó cũng hết đường buôn bán!”

“Cái gì? Vậy mà bà làm vậy thật! Bà… cái bà lão hồ đồ này… Đầu óc hạn hẹp chỉ suốt ngày nghĩ tới tiện nghi nho nhỏ. Lần này thì tốt rồi, vì 4 văn tiền mà khiến chúng ta tổn thất hết 40 văn, thậm chí là 4 lượng bạc. Bà mà còn giữ cái nết đó thì nhà này sớm muộn gì cũng lụn bại vì bà mà thôi!”

“Có bao nhiêu đâu mà bảo tôi khiến nhà lụn bại! Chu gia bên đó không phải vẫn cần mượn xe lừa nhà ta hay sao, bằng không ông xem trong thôn này có mấy nhà chịu cho bọn nó mượn! Dùng xe nhà ta kiếm được nhiều tiền như vậy, tôi trút trận chút thì đã làm sao?”

“Hồ đồ, hồ đồ… uổng cho Vương Quý tôi cả đời được người khác nể mặt, làm sao lại cưới về một bà vợ đến đạo lý làm người cơ bản nhất cũng không hiểu vậy chứ!” Vương Quý tức giận đến toàn thân run rẩy, hận không thể tát cho Vương đại nương vài cái để tỉnh táo lại. “Hèn gì tôi nói đang êm đang đẹp Chu gia sao lại không nói một tiếng đã mua xe bò, thì ra đều là do bà. Người ta vốn định qua một đoạn thời gian nữa mới mua, vì chịu không nổi cái nết của bà nên mới không màng khó khăn mà mua trước dự định. Giờ thì hay rồi, người ta mua hẳn xe bò luôn, còn ai hiếm lạ gì cái xe lừa nát của bà nữa.”

“Không có khả năng! Nhà nó mới làm sinh ý được mấy tháng, làm gì có đủ tiền mua xe, lại còn là xe bò.”

“Sao lại không có khả năng! Cái nhà này nhờ dính dáng chút quan hệ làm ăn với Chu gia mà đã kiếm được bao nhiêu tiền mà còn không rõ sao? Cái khác không nói, chỉ riêng tiền xe thôi, trước đó mua xe xong chỉ có khi tới ngày mùa mới có vài nhà thuê, một năm tổng cộng lại cũng chỉ mười mấy ngày, một ngày 30 văn, thời gian khác tôi phải đánh xe đi đi về về chở người lên trấn trên. Nhưng chạy xe kiểu đó không phải chỉ có mình nhà ta làm, người khác cũng chạy, giá cả giống nhau, người ta muốn ngồi xe nào thì ngồi. Còn nữa, người trong thôn làm gì có điều kiện lên trấn thường xuyên, giỏi lắm thì một tháng đi được 2, 3 chuyến là cùng, bình thường xe để không cả tháng còn ít sao!?”

“Nhưng bà ngẫm lại xem, từ khi Chu gia thuê xe nhà ta, một ngày phí là 30 văn, trừ ngày mưa bão không đi thì ngày nào cũng thuê, một tháng chính là 900 văn tiền gần 1 lượng, họ thuê của nhà ta 3 tháng tổng cộng đã đưa 2 lượng 700 văn. Nhiều bạc như vậy bà có thể làm gì để kiếm được, mua cả một con la cùng lắm là cái giá này. Đây là phần nhỏ thôi, phần lớn chính là hợp tác thu mua vịt với Chu gia. Mỗi lứa vịt kiếm được trên dưới 2 lượng bạc, bà trồng trọt cả năm có thể kiếm được bao nhiêu? Giờ hay rồi, bà làm loạn như thế, có khả năng tất cả đều mất hết, nhiều bạc như vậy tất cả đều mất cả rồi! Bà lại còn giảo biện bà không phải tai tinh phá của sao? Tôi thấy có bà ở đây thì cái nhà này cả đời cũng không khá lên được. Thần Tài đến cửa còn bị bà đắc tội đuổi đi, rốt cuộc bà đang nghĩ cái gì vậy hả? Bà cho rằng bà hơn người ta sao? Bà ngẫm lại xem nếu không có Chu gia, năm nay chúng ta làm sao mua được vải làm lễ mang tới nhà đại tỷ bà? Làm gì có nhà nào mua vải không phải để may đồ trong nhà mà mang đi tặng chứ!”

Được Vương Quý phân tích một hồi, Vương đại nương lúc này mới choáng váng, bà ta muộn màng nhận ra không phải Chu gia cần nhà bà ta, mà ngược lại là nhà bà ta cần dựa vào Chu gia.

Con trai con dâu Vương Quý ở cách vách nghe được toàn bộ nội dung cha mẹ khắc khẩu cũng cảm thấy khó tin, không ngờ mẹ mình lại hồ đồ như thế, vậy mà lại đi đắc tội vị thần Tài ở Chu gia kia, nếu không phải đó là mẹ thì chắc hai người cũng nhảy ra dạy dỗ một trận rồi.

“Vậy phải làm sao bây giờ a? Cha, Chu Cảnh nổi tiếng che chở cho phu lang, giờ phu lang hắn vì mẹ mà chịu ủy khuất lớn như vậy, làm sao Chu Cảnh còn nguyện ý làm ăn với chúng ta nữa?”

Vương Quý thở dài nặng nề, cũng bó tay hết cách.

Vương đại nương lại vỗ đùi trừng mắt mắt lên.

“Có gì đâu mà làm quá vậy, cùng làm thì ta đi nhận lỗi với bọn nó, nếu tụi nó dám không hợp tác với nhà ta nữa thì ta sẽ ngày ngày tới trước cửa nhà nó khóc nháo.”

“Mẹ……” Con trai Vương Quý vội vàng ngăn mẹ lại.

Vương Quý lại tức đến thiếu chút lên cơn đau tim.

“Đừng có ngăn bà ta nữa, để bả đi đi! Dù sao cái nhà này đã bị bả hại cho sắp lụn bại rồi, cứ để cho Chu gia dạy dỗ để bả thành thật lại. Cứng đầu cứng cổ, bà cứ ngang ngược đi, Thẩm đại nương cũng ngang ngược như bà đó, xem xem Chu gia trị bà ta thế nào, bị đuổi đi còn cắt đứt hợp tác. Trước kia vênh váo biết bao, giờ thì chạy chọt khắp nơi móc nối quan hệ chỉ mong được hòa giải. Nhưng ai cũng biết tính tình Chu Cảnh, làm gì có ai dám không màng lợi ích nhà mình mà làm người hòa giải.”

Vương đại nương bị Vương Quý tàn nhẫn mắng cho một trận, cuối cùng không biết làm thế nào, chỉ đành moi móc tiền tích góp ra mua của mấy nhà hàng xóm được tổng cộng 50 quả trứng gà.
« Chương TrướcChương Tiếp »