Chương 49: Cửa hàng có ma?

Chu Cảnh Thẩm Mặc đánh xe bò vội vàng chạy về nhà. Vừa mở cổng ra hai mắt Thẩm Lâm liền trợn tròn. Cậu vốn cho rằng cùng lắm Chu Cảnh sẽ chỉ mua một con lừa, không ngờ rằng hắn mua hẳn bò luôn. Tuy chưa phải bò trưởng thành nhưng vẫn là bò đó. Cà thôn Vương gia chỉ có đúng hai con bò, còn là mấy nhà góp tiền lại mua, nhà mình vậy mà chơi luôn một con.

Đôi mắt Thẩm Lâm nhìn chằm chằm con bò nhỏ không chớp, tò mò lại gần vuốt ve đầu nó.

“Tiểu đệ, ta và đại ca đệ nhìn trúng một cửa tiệm ở trấn trên, tiểu lâu đó có hai tầng tổng cộng 210 mét vuông. Vì chủ nhà vay nặng lãi cần tiền gấp nên bán giá rẻ, ta lại có thể trả luôn một lần nên xem như nhặt được mối hời. Nếu không với diện tích đó không có 250 lượng thì đừng mơ rớ vô được.”

Tin này có chút đột ngột, Thẩm Lâm theo bản năng hỏi: “Đang êm đẹp sao tự dưng huynh lại muốn mua cửa tiệm?”

Chu Cảnh đáp: “Lúc sinh ý nhà chúng ta vì trận mưa to kia mà bị tổn thất ta đã nghĩ cần phải có một chỗ ở trấn trên để tiện cung cấp hàng hóa, mặt khác là mở cửa hàng riêng của lạp xưởng Chu Ký. Có chỗ riêng rồi thì dù mưa bão chúng ta cũng không sợ nữa, tuy sinh ý vẫn bị ảnh hưởng, nhưng chỉ cần có cửa tiệm thì sẽ có người đến mua, không đến nỗi hoàn toàn đình trệ.”

“Nếu là như vậy thì có cửa tiệm riêng sẽ tiện hơn rất nhiều.” Thẩm Lâm gật gù.

“Cửa hàng này nếu chúng ta có thể thanh toán luôn một lần thì chủ nhà sẽ để cho giá là 175 lượng. Theo tỷ lệ cổ phần của chúng ta, ta và đại ca đệ bỏ ra 117 lượng, còn 58 lượng đệ bỏ ra.” Nếu đã chia hoa hồng cho Thẩm Lâm, như vậy Thẩm Lâm chính là cổ đông, chỉ cần có lãi là cậu cũng có phần, mà lúc cần bỏ vốn tự nhiên không thể thiếu. Không có đạo lý chỉ ăn không nhả, như vậy chẳng khác gì nuôi kẻ vô ơn.

Chu Cảnh lại nói: “Bạc trong tay đệ khẳng định không đủ, có thể lấy ra bao nhiêu thì lấy, bây giờ mới chỉ là giữa tháng, tiền hoa hồng của đệ ta còn giữ một nửa, chờ tới cuối tháng cùng nhau thanh toán.”

“Cảm ơn anh rể.” Thẩm Lâm cũng cảm thấy số tiền này mình nên bỏ ra, đồng thời trong lòng cậu hiểu rõ, những gì hiện tại cậu có được là nhờ thân phận em trai Thẩm Mặc, nếu không ngay cả nhân viên bán hàng cậu cũng không làm được, cùng lắm chỉ có thể làm thuê mỗi ngày 30 văn tiền công, làm sao dám mơ mộng được chia hoa hồng hàng tháng.

Trong tay Thẩm Lâm chỉ có 38 lượng, số còn lại đều do Chu Cảnh bỏ ra, tới lúc họ lên lại trấn trên thì trời đã nhá nhem tối.

Người môi giới và Chu Đạt thấy Chu Cảnh Thẩm Mặc trở lại thì mặt mày hớn hở.

Chu Cảnh không lập tức lấy bạc ra mà nói: “Đã trễ thế này rồi, nha môn hẳn không làm việc nữa, nếu không thể sang tên ngay thì ta không thể đưa bạc cho ngươi.”

Người môi giới vội ngăn: “Đừng mà, cái này ngươi không cần lo lắng, ta có người quen trong nha môn, dù nửa đêm cũng làm thủ tục được.”

Chu Cảnh gật đầu: “Vậy chúng ta này liền tới nha môn thôi, sang tên xong ta sẽ đưa bạc cho các người.”

Người môi giới đúng là có thân thích trong nha môn, chính là tỷ phu của hắn. Hắn vòng sang nhà tỷ phu kéo người ta đi, chỉ cần vài nét bút rồi đóng dấu, thế là hoàn thành xong thủ tục sang tên.

Người môi giới và Chu Đạt nhận bạc xong liền cáo từ.

“Tiểu Mặc, chúng ta tới quán rượu mua vò rượu ngon tới bái phỏng Dương bộ đầu một chuyến. Sau này muốn làm ăn lâu dài ở địa bàn của người ta thì nên tạo mối quan hệ tốt.”

Rượu giá cả cao, tuy có phân ra ba bảy loại nhưng nếu mua loại rẻ tiền chỉ sợ Dương bộ đầu không để vào mắt, chỉ có thể chọn loại trên trung bình một chút. Chỉ là một vò rượu nhỏ lại tốn hết 15 văn, may mà lúc quay về nhà lấy bạc Chu Cảnh đã lường trước nên sớm chuẩn bị, đem theo 10 cân lạp xưởng nguyên vị, 5 cân vịt cay phần xương, 5 cân vịt cay nội tạng, ngoài ra còn một con gà sống.

Lễ này thập phần quý trọng, so với nhà Dương bộ đầu ăn tết cũng không kém bao nhiêu.

Hai người theo lời Dương bộ đầu đã chỉ trước đó mò mẫm dò hỏi một hồi mới tìm được nhà.

Vợ của Dương bộ đầu là một phụ nhân có phần phong lưu xinh đẹp, thấy cách ăn mặc của Chu Cảnh Thẩm Mặc thì trong mắt có vài phần coi khinh, nhưng khi nhìn ra xe bò phía sau họ cùng phần lễ hậu đang xách trong tay, nàng ta tức khắc che dấu miệt thị nở nụ cười tươi rói.

“Các ngươi tới vừa lúc, hôm nay đương gia ta đang ở nhà, mau vào đi.”

Chu Cảnh cười nói: “Chúng ta đánh xe bò tới, để xe ở bên ngoài không yên tâm. Cứ để phu lang nhà ta ở ngoài trông, ta cùng vào nhà với tẩu, chỉ nói vài lời không mất nhiều thời gian.”

“Cũng được, xe bò giá trị cao, cứ như vậy để bên ngoài đừng nói ngươi không yên tâm, ta cũng không yên tâm được.” Phụ nhân dẫn Chu Cảnh vào nhà, Dương bộ đầu đang ngồi trước bàn uống rượu, thấy Chu Cảnh xách theo bao lớn bao nhỏ vào, thầm đoán chắc là có chuyện cần cầu mình, liền ra vẻ không sốt sắng thân thiện.

Gã ngồi nguyên trên ghế cũng không đứng dậy, làm bộ làm tịch cười nói: “Biểu ca tới đó à, mau mời ngồi!”

Chu Cảnh vội chữa lời: “Dương bộ đầu đừng nói như vậy, lúc trước là ta bất đắc dĩ mới tìm cớ, nếu không những thuộc hạ đó của ngươi……” Nói tới đây liền dừng lại, hai người trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, chỉ nhìn nhau mỉm cười.

Nếu là tới cầu gã, Dương bộ đầu cũng không vòng vo. Chuyện gã có thể làm thì không ngại làm, chỉ cần bạc ra đúng chỗ là được, móc nối quan hệ cũng không sao. Nói đến cùng gã vẫn không mấy coi trọng một tên nông dân như Chu Cảnh, có điều bạc dâng tới tay đâu ai dại gì mà đẩy về.

Dương bộ đầu hất đầu nói thẳng: “Ngươi tới có chuyện gì liền nói đi, chỉ cần không phải chuyện lớn, có thể làm thì ta sẽ giúp.”

Chu Cảnh đáp: “Đúng là có việc thật.”

Dương bộ đầu lộ ra vẻ mặt quả nhiên như thế.

“Có điều là việc hỉ. Ta vừa mua một cửa tiệm ở trấn trên, định tính toán thời gian mời một bữa cơm tân gia, thời gian định là cuối tháng. Khi ấy vừa lúc là ngày nghỉ của nha môn, phiền Dương bộ đầu dẫn các vị bộ khoái khác tới cửa hàng nhà ta ăn bữa cơm uống chén rượu. Xem như cho ta một phần mặt mũi.”

Dương bộ đầu chấn động, hoảng hốt hỏi: “Ngươi mới buôn bán được bốn tháng, vậy mà đã có thể mua cửa hàng ở trấn rồi?”

Vợ Dương bộ đầu che miệng cười, vừa nghe Dương bộ đầu hài hước gọi Chu Cảnh là biểu ca, nàng liền biết Chu Cảnh là ai. Việc này Dương bộ đầu về nhà đã từng kể, “Đương gia nói sai rồi, Chu huynh đệ mà ngài nhận này là người có bản lĩnh, không chỉ mua được cửa hàng mà xe bò cũng có luôn.”

Dương bộ đầu trợn mắt nhìn sang phu nhân, trên mặt tràn đầy không thể tin được, nếu không phải trên mặt hai người đều là nghiêm túc thì gã rất hoài nghi có phải họ đang đùa mình hay không.

Gã thở dài cảm thán: “Nhớ trước đây lần đầu ta gặp ngươi, ngươi chỉ có một cái quầy hàng nhỏ trong chợ. Bây giờ mới qua mấy tháng vậy mà ngươi đã thành chưởng quầy rồi. Được, đây là chuyện hỉ, đừng đứng đó nữa, mau tới đây nhắm rượu với ta.” Dương bộ đầu lập tức thay đổi thái độ.

Bày quầy bán ở trấn trên và có hẳn cửa hàng riêng là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, là đại biểu cho hai loại thân phận. Tuy rằng người có thể mở cửa hàng ở trấn trên không nhất định là đại phú đại quý, nhưng ít nhất muốn có một hộ tịch lại dễ như trở bàn tay. Huống hồ Dương bộ đầu đã lăn lộn nhiều năm trên quan trường đương nhiên không ngốc, gã hiểu rằng Chu Cảnh này một nghèo hai trắng ba không bối cảnh mà nói, có thể trong thời gian ngắn lại có thành tựu thế này tuyệt đối không đơn giản. Mà đó là khi hắn vẫn còn là tiểu nhân vật, nhiều lắm là gã giúp che chở không cho đám côn đồ và người trong nha môn tới tìm hắn gây phiền toái mà thôi, những mặt khác hoàn toàn không trợ giúp được gì. Với điều kiện hạn chế mà hắn còn có thể mua cửa hàng từ hai bàn tay trắng, nếu hắn trở thành đại nhân vật thì không biết sẽ có thành tựu bậc nào.

Thái độ của Dương bộ đầu thoáng chốc thay đổi, không còn coi khinh nữa mà thân thiện hẳn.

Chu Cảnh gặp biến không hoảng, càng không vì thái độ nhiệt tình bất chợt của Dương bộ đầu mà luống cuống tay chân, vẫn điềm tĩnh như lúc mới tới.

“Cảm tạ Dương bộ đầu, nhưng hôm nay không được rồi, ta đến đây cùng với phu lang, để xe bò bên ngoài ta không yên tâm nên em ấy đang ngồi trên xe trông chừng. Em ấy không biết đánh xe, nếu ta uống rượu vào liền không tiện về nhà nữa. Không bằng chờ tới cuối tháng, ngươi cùng các huynh đệ tới chỗ ta, ta sẽ chuẩn bị sẵn rượu ngon mỹ vị chiêu đãi, chúng ta không say không về.”

Dương bộ đầu gật đầu: “Vậy ta không giữ ngươi nữa. Chỉ là không biết cửa hàng của ngươi ở vị trí nào?”

“Trên đường Trường An, vốn là chưởng quầy tên Chu Đạt mở, hắn nói lỡ mượn vay nặng lãi cần tiền gấp nên bán với giá rẻ cho ta.”

Dương bộ đầu cau mày, lẩm bẩm hai chữ Chu Đạt, bỗng nhiên sắc mặt đại biến.

“Ngươi đó… bị lừa rồi, sao lại dám mua tiệm nhà hắn chứ?”

Một câu này thật sự dọa cho Chu Cảnh trắng bệch mặt, tim đập thình thịch. Hắn cũng cảm thấy chuyện này có gì đó kỳ lạ, nhưng ngẫm mãi cũng không biết sai chỗ nào, thêm bản thân cửa hàng đó không có chỗ nào là không tốt nên an tâm không có vấn đề gì, ai biết được quả nhiên có mờ ám.

“Ngươi cũng biết ta là người Vương gia thôn, đây là lần đầu tiên lăn lộn tới trấn này làm ăn, thật sự không biết ẩn tình gì nhiều. Ta đã đi xem qua thấy vị trí, phong cách, bài trí lẫn thủ tục đầy đủ hết liền không nghĩ nhiều, không biết nơi này còn có gì khuất tất?”

“Thật ra cũng không phải khuất tất, cũng không phải căn nhà đó có vấn đề về pháp lý, mà là nghe nói trong đó có ma.”

“Có ma?”

“Đúng vậy, có ma.” Dương bộ đầu kể: “Chuyện này khi đó ầm ĩ lắm, hầu như cả trấn đều biết. Thật ra cửa hàng đó vốn dĩ không phải của Chu Đạt, mà là của hồi môn của vợ hắn. Chu phu nhân là nữ tử từ xa gả tới, trong nhà cho mang theo rất nhiều của hồi môn, thậm chí vì để bảo đảm sau khi thành thân nữ nhi vẫn có đủ bạc dùng không cần dựa vào nhà chồng mà còn cố ý phái người đi theo qua đây trông coi cửa hàng. Chính là căn mà ngươi mua đó, lúc trước nhà mẹ đẻ Chu phu nhân đã phải bỏ ra giá 230 lượng để mua.”

“Họ để lại một chưởng quầy ở bên này trông coi kinh doanh tửu lâu. Chưởng quầy quản lý rất được, năng lực xuất sắc, tửu lâu dưới sự quán xuyến của hắn nhanh chóng lãi mẹ đẻ lãi con, tuy không thể so với mấy đại tửu lâu trên trấn nhưng cũng có danh tiếng nhất định. Đừng nói là nuôi một phụ nhân suốt ngày quanh quẩn trong khuê phòng, dù là nuôi cả nhà Chu Đạt cũng dư sức, thậm chí còn đảm bảo sinh hoạt giàu có dư dả.”

“Chu Đạt cũng nhờ của cải từ gian cửa hàng này mà bước vào hàng ngũ nhà giàu có, đi đến đâu cũng được gọi một tiếng lão gia. Người này mới trải qua mấy ngày lành đã quên mình là ai, thế mà học theo mấy lão gia có tiền đi nuôi tiểu thϊếp, lại còn là hoa khôi đầu bảng của Xuân Phong Lâu. Thời gian đầu có lẽ vẫn kiêng kị phu nhân nên Chu Đạt chỉ dám mua một căn nhà bên ngoài trang hoàng xa hoa, học đòi kim ốc tàng kiều.”

“Một lần che che dấu dấu này chính là một năm, sau đó hoa khôi kia có thai liền không cam lòng làm kẻ không danh không phận, cô ả chạy tới trước mặt Chu phu nhân náo loạn, nói ra lời cực kỳ khó nghe. Cái gì mà Chu Đạt khen ả ta công phu giường chiếu tốt, còn Chu phu nhân thì y như khúc gỗ một chút cũng không thú vị, khiến Chu Đạt không nhấc lên nổi hứng thú… Một đống lời thêm mắm dặm muối làm Chu phu nhân tức giận đến ngất xỉu. Khi Chu Đạt trở về biết việc này, không những không trách tội hoa khôi kia, ngược lại bất chấp tất cả muốn đem người vào phủ cho một danh phận.”

“Chu phu nhân không chịu được nhục, đêm hôm đó một thước lụa trắng treo cổ ở trên xà nhà, bỏ lại đứa con đáng thương mới 11, 12 tuổi. Không ngờ sau khi Chu phu nhân chết Chu Đạt vẫn không biết hối cải, đầu thất của Chu phu nhân còn chưa qua đã vội muốn rước người vào phủ.”

“Lại sau đó có thể là do còn chưa hết đầu thất, hồn phách Chu phu nhân vẫn còn quanh quẩn trong phủ, thấy gian phu da^ʍ phụ ngang nhiên làm loạn nên chết không nhắm mắt, không đi siêu thoát được. Bắt đầu từ hôm ấy Chu gia liền bắt đầu không yên, cửa hàng của Chu phu nhân liên tiếp xảy ra chuyện. Ban đầu vẫn còn ổn, thỉnh thoảng trong thức ăn có con sâu con gián gì đó đều không phải đại sự, cùng lắm miễn phí cho khách rồi liền thôi. Chu Đạt tưởng người làm trong bếp làm việc lười nhác, không tận tâm nên đuổi đi hết thuê một đám mới.”

“Nhưng không ngờ đại sự cuối cùng cũng xảy ra. Hôm đó tiểu nhị bởi vì có việc nên không tới tửu lâu, chưởng quầy không dám tùy tiện thuê người mới nên bất đắc dĩ đành nhờ Chu Đạt tới giúp đỡ một ngày. Trong bếp đã làm xong thức ăn, là Chu Đạt tự mình bưng ra tới bàn khách, nhưng hắn vừa xoay người đi trên bàn đã truyền đến tiếng nữ nhân hét lên thất thanh. Chu Đạt quay lại liền thấy tất cả thức ăn trên bàn vậy mà toàn bộ biến thành chuột chết. Đám chuột nằm la liệt bị dầu mỡ dính đầy người, xếp chỉnh tề trong dĩa.”

“Mà nữ nhân kia sớm đã bị dọa cho ngất xỉu ngã xuống đập đầu vào cạnh bàn. Người nhà nàng hô to gọi nhỏ chạy đi tìm đại phu, sau một hồi xoa xoa nắn nắn lại cho ngậm nhân sâm, rốt cuộc người mới tỉnh. Có điều người tỉnh lại không phải khách nữ đó, mà là Chu phu nhân. Chu phu nhân thông qua miệng vị khách nguyền rủa nhất định phải làm cho Chu Đạt thân bại danh liệt. Loại thanh âm vừa bén nhọn the thé, vừa âm trầm khủng bố đó kết hợp với vết máu từ đầu khách nữ chảy xuống, quả thực chẳng khác gì ác quỷ từ địa ngục bò lên. Đừng nói là riêng Chu Đạt sợ hãi, lúc ấy tất cả mọi người vây quanh nhìn thấy đều bị dọa mất mật, có người trở về còn sợ tới mức ngã bệnh, phải đi mời bà cốt gọi lại hồn mới khỏi.”

“Chu Đạt thật sự bị dọa xém phát điên, về nhà cũng bệnh một trận, đã nhen nhóm ý định bán tửu lâu không kinh doanh nữa. Nhưng ả hoa khôi kia xem tửu lâu như con gà đẻ trứng vàng, có thế nào cũng không chịu buông tay, liền ra bạc mời ta tới điều tra. Ả một mực chắc chắn không phải quỷ hồn tác quái mà chính là do người làm. Ta còn nhớ khi ấy ta dẫn theo năm sáu bộ khoái mỗi ngày thức khuya dậy sớm tra xét, cái vị khách bị Chu phu nhân nhập vào kia cũng bị xét hỏi thiếu chút phát điên mà chẳng có kết quả gì, càng không có nửa điểm chứng cứ.”

“Chúng ta thật sự bất lực, liền tính kết thành nghi án, nhưng ả hoa khôi kia lại không chịu, ra thêm tiền muốn vu oan cho vị khách nữ bị Chu phu nhân nhập, bảo chúng ta đánh cho nàng ta nhận tội, lại đem chủ mưu chuyện này đổ lên người đứa bé con Chu phu nhân mới 12 tuổi. Ngay cả động cơ ả ta cũng nghĩ xong rồi, là vì phụ thân đứa bé cưới ả ta vào nhà, lại nâng lên làm chính thất nên tiểu hài tử trong lòng khó chấp nhận, ghi hận phụ thân, làm ra chuyện bất trung bất hiếu, bất nhân bất nghĩa.”

“Hẳn là Chu phu nhân oan hồn chưa tan nghe được kế hoạch độc ác nên còn chưa tới buổi tối, cửa hàng đã lại xảy ra chuyện. Lần này là một vị lão gia bị ngộ độc. Nếu nói vị khách nữ trước đó có thể bị mua chuộc thì lão gia này vốn là người phú quý, tài lực hơn xa Chu Đạt, ai mà có bản lĩnh mua chuộc ông ấy chứ.”

“Vị lão gia ngộ độc tại tửu lâu khiến người nhà vội muốn chết, bỏ ra không ít bạc giao cho nha môn tra hung thủ, nhưng tra đến tra đi, cuối cùng vẫn là tìm không thấy hung thủ. Sáng hôm sau có người phát hiện ngoài cửa tửu lâu có năm chữ to được viết bằng máu “nợ máu trả bằng máu”, nét chữ thanh tú, đúng là bút tích của Chu phu nhân khi còn sống. Lão gia kia sau khi may mắn nhặt về được cái mạng liền không chịu cho tra xét nữa, sợ bị oan hồn Chu phu nhân quấn thân, có việc phải đi ngang qua tửu lâu đó cũng phải đi đường vòng. Nói đến cũng lạ, vị lão gia đó sở dĩ tốt lên nhanh như vậy là nhờ mời bà đồng về làm phép, lại đốt tiền giấy tế bái trước mộ Chu phu nhân, nói là không biết Chu Đạt là đồ cầm thú bất nhân bất nghĩa nên mới tới tửu lâu của hắn ăn cơm. Sau khi mắng Chu Đạt một hồi thì thề từ nay về sau không bén mảng tới nữa, sau đó vị lão gia đó liền như gặp kỳ tích mà khỏe lại như chưa từng đổ bệnh.”

“Sau lần đó, chuyện tửu lâu của Chu Đạt có ma đã truyền đi khắp nơi, không còn ai dám tới đó ăn cơm nữa. Hôm qua còn khách nhân đầy sảnh, chỉ qua một đêm liền thành nhà ma. Ngay cả Huyện thái gia cũng hạ tử lệnh không ai trong nha môn được điều tra nữa, tất cả tội lỗi đều quy về trên người Chu Đạt. Bồi thường cho hai người khách kia cơ hồ đã đào hết phân nửa của cải của nhà hắn, Chu gia từ đó một đêm suy tàn.”