Chu Cảnh và Thẩm Mặc đến nhà Vương Quý để trả xe lừa, Vương Quý thấy họ đến muộn bèn cười hỏi: “Hôm nay sao về trễ vậy?”
Thẩm Mặc cũng cười đáp: “Vương đại thúc, đây là tiền thuê xe mấy ngày qua, ngài đếm lại xem.”
Ngoại trừ mấy ngày đầu Chu Cảnh tính tiền theo ngày thì sau khi thỏa thuận đều kết toán theo kỳ nửa tháng hoặc một tháng, hôm nay bỗng nhiên lại đòi kết toán trước hạn khiến Vương Quý ngạc nhiên. Nhưng ông không hỏi nhiều, bởi lẽ thỏa thuận ban đầu là nếu không cần thuê xe lừa nữa thì chỉ cần báo trước một ngày để ông tiện sắp xếp. Vương Quý vốn không phải người nói nhiều nên nếu Chu gia đã làm theo ước định thì ông sẽ tự sắp xếp xe cho ngày mai vậy.
Chu Cảnh và Thẩm Mặc rời khỏi nhà Vương Quý, dự định về nhà phân phó vài chuyện. Không ngờ trên đường lại gặp Thẩm Đại Nương và Vương Đại Lực đứng trước cổng nhà họ. Đây là lần đầu tiên họ gặp lại hai mẹ con Thẩm Đại Nương từ sau khi Vương Đại Lực bị từ chối cầu hôn.
Thẩm Đại Nương trông có phần xấu hổ, mặt đỏ bừng, cúi đầu xoa xoa tay như nhớ lại những ngày tháng nghèo khó trước đây, đến cái bánh bao thịt còn không đủ tiền mua, chỉ có thể ngửi mùi.
Thẩm Mặc vẫn ôn hòa hỏi: “Thẩm Đại Nương đến giao vịt sao? Nếu vậy mời đem vịt vào, ta sẽ nhờ người cân.”
“Vâng, vâng.” Thẩm Đại Nương sợ sệt nhìn Thẩm Mặc, thấy cậu vẫn bình thường, Chu Cảnh cũng không tỏ thái độ lạnh lùng như lời bà mối nói mà vẫn giữ phong thái cao cao tại thượng, bà ta liền cảm thấy hơi yên lòng vì Chu gia không để bụng, trong lòng không khỏi nhẹ nhõm.
“Vậy ta sẽ về mang vịt tới ngay.”
Bỗng dưng cổng lớn Chu gia được mở ra từ bên trong, Thẩm Lâm ló đầu ra nhìn.
“Đại ca, anh rể, đệ ở bên trong nghe tiếng hai người, có chuyện gì vậy?”
Thẩm Lâm mở lời hỏi, ánh mắt tùy ý thoáng nhìn qua, vậy mà vừa vặn chạm mắt với Thẩm Đại Nương và Vương Đại Lực. Thẩm Đại Nương và Vương Đại Lực vừa mới thả lỏng đôi chút lập tức liền khẩn trương, lóng ngóng không biết tay chân để nơi nào.
“Ồ, ờ thì…… Thẩm Lâm cũng ở nhà ha.” Không khí bỗng trở nên gượng gạo, Vương Đại Lực chẳng biết nghĩ gì lại phun ra một câu như vậy, nói xong mới tự thấy mình ngu, Thẩm Lâm không ở Chu gia thì còn có thể ở đâu nữa.
Thẩm Lâm ngốc lăng một chút mới chậm chạp đáp lại một tiếng “ừm”.
“Làm sao vậy, Tiểu Lâm?” Vương Nhân ở phía sau Thẩm Lâm cảm giác được cậu bỗng dưng cứng đờ nên cũng ló đầu ra nhìn. Hắn thấy người tới lại là mẹ con Thẩm Đại Nương, Vương Nhân thì sắc mặt lập tức đen thui.
Thẩm Đại Nương Vương Đại Lực lúc này rốt cuộc chẳng làm gì cả, hắn không tiện tự dưng phát hỏa với người ta, chỉ trực tiếp nắm tay Thẩm Lâm im lặng thị uy.
Chu Cảnh nói: “Vừa lúc Vương Nhân ở đây, ta và Tiểu Mặc định lên trấn trên mua đồ, trong nhà giao cho ngươi và Thẩm Lâm vậy. Đúng rồi, Thẩm Đại Nương là tới giao vịt, ngươi cân lại rồi tính giá, bạc thì bảo tiểu đệ ứng ra trả trước, hết bao nhiêu lúc về ta sẽ trả lại đệ ấy.”
Vương Nhân gật đầu đáp ứng, bỗng dưng có chút hưng phấn. Hai huynh đệ Thẩm Mặc Thẩm Lâm cảm thấy Chu Cảnh hình như có gì đó là lạ nhưng nghĩ một hồi vẫn không ra lạ chỗ nào.
Thẩm Đại Nương vừa nghe vậy, phản ứng đầu tiên là há hốc miệng, “Trời ạ, Thẩm Lâm đi theo Chu gia kiếm được biết bao nhiêu bạc vậy? Vậy mà còn có thể ứng trước tiền vịt cho mình! 100 con vịt đâu phải số tiền ít đâu!”
Vì hầu hết những nhà có xe lừa trong thôn đều ít nhiều xích mích với Chu gia nên Chu Cảnh Thẩm Mặc liền trực tiếp qua thôn bên cạnh thuê xe, khiến cho ông lão nhà đó mừng cười không khép miệng vì có bánh từ trên trời rớt xuống. Ông không khỏi cười nhạo mấy nhà bên thôn Vương gia đầu óc đều hỏng cả rồi nên mới đẩy ông chủ lớn ra bên ngoài thôn.
Chu Cảnh Thẩm Mặc đi không bao lâu thì hai mẹ con Thẩm Đại Nương đã đưa vịt tới. Vương Nhân và Thẩm Lâm cân từng con tính tiền, một cân cũng không sai, một văn cũng không thiếu, cực kỳ thoải mái, từ thái độ đến lời nói không hề gây khó dễ.
Thẩm Đại Nương liền cho rằng Chu gia không để bụng chuyện cũ nữa nên cũng hoàn toàn thả lỏng.
“Nếu không có vấn đề gì thì ta đi trước nhé, không chừng còn có thể kịp trước khi tan chợ mà mua được mớ vịt con, vẫn nên mau chóng nuôi lứa tiếp theo để không làm chậm trễ sinh ý nhà các cậu.” Thẩm Đại Nương cầm bạc nặng trĩu tay, trong lòng cực kỳ vui sướиɠ. Có được khoản tiền này thật là đúng lúc, năm này thu hoạch hoa màu không được tốt, may mà có sinh ý với Chu gia cứu vớt. Cứ thế này tới hết năm, đừng nói bù lại tổn thất hoa màu mà phỏng chừng còn có thể dành dụm không ít, vừa vặn có thể cưới cho con trai bà một cô nương nhà trong sạch.
Thẩm Đại Nương cất bạc đi, vừa ngẩng đầu liền thấy vài hán tử bận rộn trong sân nhà Chu gia, bà ta vui vẻ cười hỏi thăm: “Chu gia đây là định lại xây nhà sao? Chắc là vẫn đang cần nhân thủ nhỉ, để ta bảo con trai ta cũng tới giúp một tay.” Nói xong còn không thèm hỏi ý Thẩm Lâm đã quay sang nói với Vương Đại Lực: “Lát nữa mẹ về một mình cũng được, con cứ ở đây phụ giúp đi, nói thế nào hai nhà chúng ta cũng có quan hệ hợp tác làm ăn. Tiền công hôm nay thôi không cần tính toán, bắt đầu tính từ ngày mai cũng được.”
Thẩm Đại Nương vừa nói vừa chớp mắt với Vương Đại Lực, ý là sao còn không đi đi. Trước khi tới đây hai người đã thương lượng chuyện tới Chu gia làm công, một ngày 30 văn tiền đối với Thẩm Đại Nương là dụ hoặc quá lớn. Có điều trước khi rõ ràng thái độ của Chu gia, Thẩm Đại Nương cũng chỉ dám nói riêng với con trai mà thôi. Hôm nay tới đây mục đích thứ nhất là giao vịt, thứ hai chính là dò xét xem Chu gia đối với nhà mình như thế nào. Bây giờ thấy tựa hồ không có gì khúc mắc, Thẩm Đại Nương cảm thấy chuyện cũ đều như gió thoảng mây bay thôi, không ngờ lại khôi phục thái độ tự cho mình là đúng lúc trước.
“A… Được.” Vương Đại Lực mừng rỡ xoa tay. “Còn không phải là cần sức lực sao, con rất nhiều sức lực, xem như hỗ trợ một chút.”
Vương Đại Lực vừa nói vừa định tiến tới cùng làm với đám thợ, không ngờ lại bị Vương Nhân ngăn lại.
Vương Nhân rõ ràng là đang nheo mắt cười, nhưng trong nụ cười kia lại tựa hồ mang theo chút tàn khốc.
“Không cần.”
“Hả?” Vương Đại Lực nhất thời không hiểu chuyện gì, chỉ biết ngơ ngác nhìn về phía mẹ hắn. Thẩm Đại Nương cũng sửng sốt, không rõ nguyên do nhìn Thẩm Lâm dò hỏi. Chuyện này… không phải nên là vậy sao?
Thẩm Lâm căn bản không thèm nhìn họ, trực tiếp quay mặt đi.
Vương Nhân nói: “Vừa rồi quên nói, lứa vịt lần sau của các người chúng ta không mua nữa.”
“Không mua!” Thẩm Đại Nương hét lên bén nhọn.
Vương Nhân lạnh lùng nhìn bà ta.
“Đúng vậy, không mua nữa. Trên khế ước đã viết thế nào Thẩm Đại Nương còn nhớ rõ đi, nếu như Chu gia có bất kỳ điều gì không hài lòng với vịt nhà các người thì vào lúc nghiệm thu sẽ thông báo không thu mua lần sau nữa, đừng quên ngày trước Vương Phát bị giải ước như thế nào. Còn có, đúng là nhà anh rể ta xây thêm phòng đang cần người, nhưng không cần người nhà bà, bà nhớ cho kỹ về sau bất kỳ chuyện gì dính dáng tới Chu gia đều không có phần của nhà bà nữa đâu!”
Thẩm Đại Nương không để ý tới Vương Nhân mà quay sang nhìn chằm chằm Thẩm Lâm: “Thẩm Lâm, việc này ý cậu thế nào? Sinh ý là của nhà cậu, không phải của Vương Nhân.”
Thẩm Lâm cũng không thèm nhìn bà ta, lạnh nhạt nói: “Đại ca trước khi đi đã giao chuyện này cho huynh ấy xử lý, tất nhiên sẽ do Nhân ca làm chủ.”
Thì ra mọi chuyện không hề dễ dàng bỏ qua như vậy, Chu Gia không phải không so đo, mà là muốn tại đây tính toán một thể.
Quá trình Vương Phát bị giải ước bà ta cùng ở hiện trường chứng kiến tất cả, tất nhiên biết trên khế ước viết những gì, bà cũng vô pháp cãi lại.
Nhưng… Hoa màu coi như bỏ rồi, nếu lại mất đi sinh ý với Chu gia, vậy nhà bà phải làm sao bây giờ đây?
Lúc này Thẩm Đại Nương mới nhận ra sự thật, nhất thời hoàn toàn choáng váng, vỗ đùi ngồi bẹp xuống khóc lóc.
“Cô nhi quả phụ nhà ta sao lại khổ thế này chứ! Ngày nào cũng chỉ cần cù làm lụng mà không biết đắc tội ai, nói một câu giải ước liền giải ước luôn……”
Thẩm Đại Nương khóc lóc kêu gào như thể Vương Nhân Thẩm Lâm đang ức hϊếp bà ta, vốn ý của bà ta cũng muốn ăn vạ một chút. Dù sao trong sân đang có nhiều thợ Chu gia thuê như vậy, bà nghĩ rằng chỉ cần làm lớn chuyện giả đáng thương, cậy già lên mặt thì Chu gia sẽ vì e sợ ngôn luận, ngại đeo cái danh “vô nhân đạo” trong miệng thôn dân mà sẽ tiếp tục hợp tác với nhà bà ta. Thậm chí là có khả năng vì để yên chuyện mà giữ con trai ở bà lại làm công.
Nhưng bà ta không ngờ tất cả thợ thủ công đang làm ở đây đều là thân thích của Vương Nhân. Vương Nhân là một người thấu tình đạt lý hiểu rõ thị phi, hắn kết giao rộng rãi, sẵn sàng giúp đỡ thân thích bằng hữu, mà những người này tính tình cũng giống hắn.
Nghe thấy bên này ầm ĩ, một hán tử cao to trực tiếp tiến lại.
“Chuyện gì thế này? Biểu đệ, có người muốn ăn vạ à?” Triệu Đại Tráng giọng ồm ồm hung ác hỏi.
Vương Nhân cười như không cười nói: “Chắc là định vậy thật.”
“To gan!” Lông mày Triệu Đại Tráng dựng thẳng lên quát, “Dám đến tận đây bắt nạt người nhà chúng ta à! Gan to gớm nhỉ! Anh em đâu, bịt miệng ném ra ngoài!”
Một đám hán tử hô lên một tiếng đồng thanh rồi ba chân bốn cẳng chạy tới, căn bản không cho hai mẹ con Thẩm Đại Nương nói được chữ nào liền nhét cho mỗi người một miếng giẻ vào miệng rồi ném ra khỏi cổng lớn.
Đừng nhìn Vương Đại Lực lớn lên cao to cường tráng, hắn căn bản chính là đồ vô dụng, không chịu nổi một chọi nhiều người, xử lý hắn thật dễ như ăn kẹo.
Mẹ con hai người bộ dáng chật vật bị ném ra ngoài đều bị các thôn dân nhìn thấy, mọi người liên tưởng đến chuyện Thẩm đại nương mặt dày tới Chu gia cầu hôn lại nói ra một đống yêu cầu không biết xấu hổ, chẳng những không ai đi tới đỡ dậy, ngược lại chỉ chỉ trỏ trỏ che miệng cười, nói vài lời kháy khịa.
Mẹ con Thẩm Đại Nương bò dậy, mặt mũi đều mất hết cả. Thẩm Đại Nương thời trẻ bởi vì đương gia chết sớm mà sống không tốt, cả đời điều bà ta muốn nhất là được người khác tôn trọng. Không ngờ về già rồi nhất thời hồ đồ làm ra chuyện đáng xấu hổ, liền bao nhiêu chuyện tốt đều bị hủy cả.
Về đến nhà bà thiếu chút khóc đến mù mắt, mấy ngày liền không chịu ăn cơm, nhưng đều vô dụng. Chuyện này đã khiến bà ta hoàn toàn nhận ra, Chu Cảnh sợ là sẽ không bao giờ vươn tay ra giúp đỡ nhà mình nữa, ngay cả chỉ là chuyện may vá cỏn con.
Thẩm Lâm hỏi Vương Nhân: “Huynh cứ như vậy đuổi bà ấy đi, không sợ ca ta trở về sẽ trách huynh tự tiện quyết định sao?”
Vương Nhân cười khà khà nói: “Không đâu, nếu anh rể đã giao chuyện này cho ta thì chắc hẳn cũng đoán được ta sẽ làm vậy. Dù sao làm gì có hán tử nào chịu được khi thấy phu lang nhà mình bị xem thường chứ!”
—--