Chương 47: Bồi thường cho khách hàng (2)

Tới trước một nhà nào đó có hàng rào vây quanh, rốt cuộc Vương đại nương nhảy xuống, còn cao cao tại thượng phân phó Thẩm Mặc: “Nhớ buổi chiều muộn một chút tới đây đón ta đó.”

Mấy người trên xe đều tức giận trợn mắt, Thẩm Lâm nghẹn đến đỏ mặt tía tai, đã sắp bùng nổ tới nơi. Ngược lại Thẩm Mặc tâm bình khí hòa nói.

“Đại nương nếu muốn đi cùng chúng ta trở về thì buổi trưa phải tới.”

Vương đại nương căn bản không thèm để ý tới lời Thẩm Mặc nói, phẩy phẩy tay như đuổi ruồi bọ, miệng còn lầm bầm, “Các ngươi dùng xe lừa nhà ta chẳng lẽ còn dám đuổi ta xuống sao?”

Đẩy ra hàng rào, đám gà vịt nuôi bên trong liền lạch bạch chạy tới chỗ bà ta kêu réo, con chó đen trong sân cũng sủa gâu gâu vài tiếng, dường như báo cho chủ nhân có khách tới.

Đại tỷ của Vương đại nương là một bà lão có vẻ lam lũ, hôm nay vì là đại thọ nên mặc một bộ quần áo đỏ, tuy vậy trên thân lại không thiếu chỗ mụn vá và đôi giày đã sờn rách.

Thấy Vương đại nương mặt mày hớn hở, bà liền nhếch miệng cười lộ ra hàm răng đã không còn đầy đủ.

“Sao sớm vậy đã tới rồi?”

Vương đại nương bĩu môi, hất đầu về phía xe lừa đang đi xa.

“Gần đây trong thôn ta có một tên côn đồ làm sinh ý buôn bán nên mượn dùng xe la nhà ta lên trấn giao hàng hóa, tiện thể đưa ta tới đây luôn.”

“À...” Đại tỷ của Vương đại nương nhón chân nhìn về phía xe lừa, thấy trên thùng xe chất đầy sọt không biết đựng cái gì, lại có một đám song nhi hán tử ngồi xung quanh.

“Mấy sọt hàng trên xe đều là hàng hóa cần giao sao? Nhiều như vậy vậy phải kiếm được bao nhiêu tiền chứ! Không biết họ buôn bán cái gì nhỉ?”

“Bán lạp xưởng và vịt cay ấy mà.”

“A! Có phải là Chu Ký mà gần đây đặc biệt nổi tiếng hay không? Thức ăn nhà đó có rất nhiều tửu lâu quán ăn đều đang bán, trong đó còn có vài nhà là tửu lâu lớn nhất nhì trấn đó.”

Người trong thôn bao gồm cả Vương đại nương tuy đều biết Chu gia buôn bán ở trấn trên rất ăn nên làm ra nhưng đều chỉ cho rằng là vốn ít lời ít, cùng lắm là đắt hàng hơn người khác một chút, mỗi tháng kiếm được vài lượng bạc là cùng. Ngay cả chỉ như vậy cũng đã khiến rất nhiều nhà trong thôn hâm mộ, cảm thấy Chu gia sắp phất lên rồi.

Vương đại nương tất nhiên cũng nghĩ giống thế, bây giờ nghe đại tỷ nói khác bà ta còn không dám tin mà chỉ tặc lưỡi.

Đại tỷ lại nói: “Nhiều hàng hóa phải giao như vậy, sao họ còn đưa ngươi tới nhà ta trước, không vội đi giao hàng sao?”

Vương đại nương kiêu ngạo, đắc ý ngẩng mặt lên.

“Vội thì có thể thế nào? Vẫn phải đưa ta đi trước thôi, ai bảo họ còn cần thuê xe lừa nhà ta! Nếu làm ta không vui thì ta sẽ bảo đương gia không cho họ thuê nữa, tới lúc đó không có xe vận chuyển hàng, không cần biết sinh ý tốt bao nhiêu đều sẽ toàn bộ đình trệ.”

Đại tỷ Vương đại nương vốn có lòng khuyên nhủ Vương đại nương, nhưng nghĩ lại nhà mình tuy nói ở trấn trên nhưng thực tế sinh hoạt còn không bằng Vương đại nương ở trong thôn. Hẳn là bà ta cũng có cách đối nhân xử thế của riêng mình, không cần mình dạy bảo nữa, bèn đem lời muốn nói nuốt vào bụng.

—--

Thẩm Mặc từ nhà đại tỷ của Vương đại nương quay trở lại trấn trên, lại vội vàng chạy tới chỗ các tửu lâu, rốt cuộc vẫn chậm hơn với bình thường một canh giờ. Lúc này mặc kệ chợ sáng hay ăn sáng đều đã qua thời gian, rất nhiều khách tới ăn điểm tâm gọi thêm dĩa lạp xưởng vịt cay không có liền có chút không vui, oán giận với chưởng quầy vài câu.

Chưởng quầy vừa bị trách vừa tổn thất lợi nhuận nên cực kỳ bất mãn.

“Hôm nay các người giao hàng kiểu gì thế, có phải không có ông chủ đi theo nên không tận tâm hay không? Giao trễ hơn ngày thường rất nhiều, khách đều dùng điểm tâm xong cả rồi, ta phải tổn thất bao nhiêu cơ chứ!”

Vương Nhân và Trình Dục liên tục cúi đầu khom lưng nhận lỗi, nhưng chưởng quầy vẫn không chịu nhận lấy hàng.

Cư tiếp tục dây dưa thế này cũng không hay, có rất nhiều khách vẫn chưa được giao hàng không nói, còn ảnh hưởng buôn bán nhà người ta, thế này thì không ai cho sắc mặt tốt được.

Chu Cảnh không có mặt, Thẩm Mặc xem như là chủ nhân, đại cục chỉ có cậu có thể chủ trì. Cũng may Thẩm Mặc tuy sinh ở nông gia, kiến thức tiếp xúc qua không tính nhiều nhưng tuyệt đối không phải người nông cạn.

“Phi thường xin lỗi, chuyện hôm nay là ngoài ý muốn, ta bảo đảm về sau tuyệt đối sẽ không phát sinh tình huống tương tự nữa. Đương nhiên ta cũng hiểu làm kinh doanh lời xin lỗi là không đáng tiền nhất, không thể đổi lại bất kỳ lợi ích gì. Ngài xem thế này được không, rốt cuộc chúng ta chỉ làm lỡ bữa sáng của ngài, bữa trưa và tối vẫn còn bán kịp, hôm nay ta sẽ để giá vốn cho ngài, chỉ lấy 16 văn một cân thôi.”

“Đại ca, huynh đã quên anh rể nói như thế nào sao? Không sợ lúc về huynh ấy sẽ không vui à? Rõ ràng huynh ấy đã nói rõ quy định.”

Trình Dục cũng phụ họa: “Phải đó, ông chủ vừa ra luật ngươi đã tự tiện giảm giá, này không phải là không coi lời ông chủ ra gì sao.”

Thẩm Mặc nói: “Không đúng, các người nghĩ sai rồi. Tình huống hiện tại và chuyện nhân viên bán hàng tự tiện giảm giá là hoàn toàn khác nhau. Ta đang đại diện cho thái độ của cả Chu Ký đền bù tổn thất cho khách hàng. Bất kể lý do gì thì chúng ta đúng là đã gây ra thiệt hại cho người ta, khiến khách hàng chịu thiệt, chúng ta cần phải đưa ra hướng giải quyết hợp lý.”

Chưởng quầy nói: “Ngươi là phu lang Chu Cảnh sao? Ngược lại không giống phu lang nhà khác không dám quản chuyện lớn. Cứ theo hướng ngươi đề nghị mà làm đi, ta cảm thấy cũng được nên sẽ không so đo thêm. Chỉ là lần sau nếu còn tới trễ như vậy nữa thì ta sẽ chấm dứt làm ăn với các người!”

Thẩm Mặc đáp ứng rồi lần nữa bảo đảm mới rời khỏi.

“Chu pha lang à sao cậu lại làm vậy? Chẳng lẽ cậu định giảm giá cho tất cả khách hàng hôm nay sao? Cậu không sợ trở về ông chủ sẽ trách tội cậu?” Trình Dục hỏi.

“Sẽ không đâu, nếu anh ấy ở đây thì cũng làm vậy thôi. Được rồi không cần khuyên ta nữa, cứ theo lời ta mà làm, nếu có chuyện thật thì ta sẽ chịu trách nhiệm, Cảnh ca nhất định sẽ không trách hai người đâu.”

Hai người nghe vậy thì cũng không khuyên nữa, mỗi khi đi đưa hàng cho một nhà còn chưa chờ chưởng quầy mở miệng họ đã đề nghị giảm giá xem như bồi thường việc giao hàng trễ. Sau đó lại liên tục xin lỗi và đảm bảo không có lần sau.

Tuy rằng vẫn còn chút bất mãn, nhưng đám chưởng quầy đều biết đây là điều kiện bồi thường lớn nhất mà Chu Ký có thể bỏ ra rồi. Lạp xưởng vịt cay đều là chế phẩm từ thịt, giá thịt rành rành ra đó, thịt mỡ 20 văn một cân, thịt nạc 15 văn một cân, làm lạp xưởng nhất định phải là nạc trộn mỡ, lại thêm phí nhân công, từ đầu tới cuối không có khâu nào không cần tới tiền. Hiện tại Thẩm Mặc ra giá 16 văn, các chưởng quầy cũng hiểu cơ bản đây chính là tiền vốn chứ chẳng lời được đồng nào, tương đương với mất trắng một ngày lợi nhuận, thành ra cuối cùng không ai có ý kiến gì nữa. Họ thầm cảm thấy Chu Ký thật sự rất để ý tới danh dự uy tín, chưa cần bọn họ mở miệng đòi đã tự giác đền bù tổn thất, thiết nghĩ sau này cũng sẽ không xuất hiện tình trạng giao hàng trễ như hôm nay nữa.

Chậm trễ một canh giờ, bỏ lỡ một phiên chợ sáng, đối với việc buôn bán mà nói thì đã bỏ lỡ không ít chuyện, đoàn người trở về nhà muộn gần hai canh giờ so với bình thường.

Chu Cảnh ở nhà chờ tới sốt ruột mới thấy xe lừa lộc cộc chạy từ đầu thôn vào. Hắn nhanh chân chạy ra đón, thấy Thẩm Mặc hoàn hảo không việc gì an ổn ngồi trên xe mới thở phào một hơi.

“Hôm nay sao lại về muộn như vậy?”

“Còn không phải bởi vì Vương đại nương.” Thẩm Lâm nhịn hết nổi bùm bùm kể lại từ đầu tới cuối, đem cục tức nghẹn từ sáng tới giờ nổ ra ngoài. “Vì bà ta dây dưa làm loạn mà khiến chúng ta chậm trễ thời gian đưa hàng, bỏ lỡ bữa sáng khiến các chưởng quầy đều không hài lòng, bắt chúng ta đưa ra lời giải thích. Đại ca bất đắc dĩ, sợ thất tín nên đành giảm giá toàn bộ xem như bồi thường. Anh rể, huynh đừng trách đại ca nha, huynh ấy cũng là vì đại cục.”

Chu Cảnh càng nghe mày càng cau chặt.

Có điều hắn lại quay sang Thẩm Mặc khen: “Tiểu Mặc, việc này em làm rất đúng. Chúng là làm sinh ý quan trọng nhất là chữ tín, dù có thế nào cũng không thể mất danh dự. Lần này tôi không những không trách em mà còn phải cảm ơn em, nếu lúc ấy em không kịp thời đưa ra quyết định thì không biết tổn thất của chúng ta sẽ lớn bao nhiêu nữa. Tôi thật là may mắn khi cưới được tiểu phu lang vừa tốt vừa thông minh như em.”

Lời ám muội như vậy bình thường Chu Cảnh hay nói, cũng chẳng phân biệt nơi chốn thời gian khiến ban đầu Thẩm Mặc xấu hổ đến hận không thể đào cái lỗ nhảy xuống, sau đó nghe nhiều rồi liền thấy quen.

Thậm chí bây giờ cậu đã có thể bình thường đáp lời: “Cảnh ca, chuyện lần này Vương đại nương thật là không đạo nghĩa, em cũng nuốt không trôi cục tức này. Nhà ta dùng xe lừa của họ là thật nhưng đó là thuê, trả tiền sòng phẳng chứ không phải mượn không.”

“Bà ta nói như vậy càng giống như chúng ta thuê xe nhà họ không phải chiếu cố sinh ý cho họ mà ngược lại là họ chiếu cố nhà ta, nếu nhà họ có việc thì xe lừa liền không cho thuê nữa.”

Sắc mặt Chu Cảnh càng không tốt, “Nếu đã như vậy thì nên ngưng hợp tác thôi, tới kỳ không cần gia hạn với nhà bà ta nữa.”

“Được, vậy em sẽ đi trả xe cho họ, tiện thể kết toán tiền mấy ngày trước luôn. Bắt đầu từ mai không thuê xe của họ nữa.”

“Nhưng nếu không thuê xe nhà đó thì chúng ta thuê của ai đây? Trong thôn mấy nhà có xe lừa đều ít nhiều có xích mích với chúng ta nên mới không thuê, nếu không làm sao đến lượt nhà bà ta chứ.” Thẩm Lâm hỏi.

“Chúng ta chẳng thuê của ai hết, ta định tự mua một chiếc xe.” Thẩm Mặc quản lý tiền bạc nên cậu là người rõ ràng nhất tình hình kinh tế hiện tại. Cậu nói ra nhàn nhạt thoải mái như thể chỉ bỏ 10, 20 văn ra mua món điểm tâm vậy. Thẩm Lâm nghĩ tới bây giờ trong túi mình đã có gần 30 lượng bạc, đây chỉ là ba phần lợi nhuận, như vậy của cải trong tay Chu Cảnh Thẩm Mặc phỏng chừng ít nhất phải trên dưới trăm lượng.