- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Phu Lang Ở Dị Thế
- Chương 47: Bồi thường cho khách hàng (1)
Phu Lang Ở Dị Thế
Chương 47: Bồi thường cho khách hàng (1)
Thanh âm hai người nói chuyện khá lớn nên khiến dì cả cũng bị ồn mà đi ra xem.
“Hai người nói cái gì mà đứng ở ngoài đó thế, còn không mau vào trong đi.”
Bốn người đi theo dì cả vào nhà chính, phát hiện cả nhà dì cả đều có mặt đông đủ, thấy đám Vương Nhân vào tới liền vội vàng nhường chỗ ngồi.
Theo vai vế thì hắn là người nhỏ nhất, làm gì có đạo lý được nhường chỗ, nhưng nhìn các vị huynh tẩu đầy mặt tươi cười mang theo lấy lòng có chút giả tạo, Vương Nhân liền biết họ nhất định có chuyện muốn nhờ.
Cũng không phải nói mấy huynh tẩu nhà dì cả đối với hắn không tốt hay thế nào, mà là do dì cả tổng cộng có 3 người con trai, trong đó hai người đã có vợ con. Một gia đình đông đúc như vậy chen chúc một chỗ vốn đã không đủ phòng ngủ, rất là chật chội.
Trước khi hắn tới thì hai đứa cháu trai cùng ở trong phòng Trình Dục, sau đó vì nhường một chỗ dưới đất trong phòng cho hắn ngủ mà hai đứa cháu phải trở về phòng cha mẹ chúng nó. Giường bình thường đã chật lại chen thêm một đứa nhỏ càng không thoải mái, ban đêm có muốn trở mình cũng khó khăn. Tình huống như vậy nếu chỉ vài ngày còn cố mà nhịn được, vấn đề là Vương Nhân đang cãi nhau với người nhà không biết ở tới khi nào, thậm chí có khả năng ở lâu dài, hai cô chị dâu khó tránh khỏi có ý kiến.
Cũng là vì vậy mà Vương Nhân mới đề nghị với dì cả rằng hắn sẽ trả 2 văn tiền mỗi ngày thêm như tiền thuê, lúc này hai cô con dâu mới không thái độ nữa. Rốt cuộc nông gia khó khăn, mỗi năm chỉ biết trông chờ vào ruộng đất hoa màu, mỗi ngày có thêm 1 văn tiền cũng là tốt lắm rồi.
Đoán được bọn họ có việc cần nhờ mình nên Vương Nhân cũng không khách khí, được nhường chỗ thì thoải mái ngồi xuống.
“Tiểu Nhân, nghe nói Chu gia lại muốn xây nhà là sự thật sao? Không phải nhà hắn đang ở còn rất mới à, lại to nữa, năm gian phòng không lẽ còn không đủ?” Dì cả đi thẳng vào vấn đề trực tiếp hỏi.
“Sinh ý Chu gia càng làm càng lớn, chỉ mấy người nhà họ làm không xuể nên định tuyển thêm vài người hỗ trợ. Có điều nhà chính xây xa hoa cao quý như vậy tất nhiên không thể để người ngoài tùy ý ra vào, lỡ như có kẻ chân tay không sạch sẽ nảy lòng tham thấy đồ tốt liền trộm hoặc lóng ngóng làm hỏng thì biết làm sao, có nên đòi bồi thường hay không? Nếu không đền… Đồ vật trong Chu gia không cái nào là rẻ tiền, chỉ một món trang trí thôi đã giá trị bằng tiền làm công mấy tháng ở trấn trên rồi, đồ quý như vậy dựa vào đâu bắt họ chịu mất trắng? Nhưng nếu bắt đền thì trong thôn này có mấy nhà lại có điều kiện bỏ ra một món tiền lớn như vậy, còn trả từ từ lại phải trả đến bao giờ? Cho nên không bằng trực tiếp xây thêm vài gian phòng riêng biệt, dù sao Chu gia cũng không thiếu chút tiền đó.”
Dì cả nghe đến líu cả lưỡi.
“Chu Cảnh này không biết sao lại thay đổi nhiều như thế, người trong thôn bất tri bất giác không chú ý mà nhà hắn đã bất ngờ phất lên từ bao giờ. Nhớ trước đây Chu Cảnh Thẩm Mặc đừng nói là có nhà gạch xanh năm gian khang trang, cho dù là miếng đất nhỏ thuộc về riêng mình cũng không có. Khi đó nếu có người nói sau này họ sẽ giàu có nhất thôn chắc tới chính họ cũng không tin nổi.”
“Còn không phải sao.” dì nhỏ cũng phụ họa. “Ta nghe nói nhà họ thuê người xây nhà tiền công không ít đâu, mỗi ngày 30 văn lận đó. Con có thể mở lời với Chu gia để chừa lại vài chỗ cho mấy đứa huynh đệ cùng nhà không, để bọn chúng cũng có công việc kiếm tiền, sinh hoạt trong nhà cũng khởi sắc đôi chút.” Đây chính là chuyện thứ hai mà dì nhỏ muốn nhờ.
Dì cả thấy dì nhỏ giành trước một bước, sợ mình mất phần liền vội vàng chen lời: “Nhà ta so với nhà dì nhỏ con còn khó khăn hơn, con xem ba đứa biểu huynh……”
Hai biểu tẩu cũng phụ họa theo dì cả, chớp mắt trông mong nhìn Vương Nhân. Tốt xấu gì Vương Nhân đã làm nhân viên bán hàng một khoảng thời gian rồi, cũng coi như gặp qua đủ loại người, càng không bị ánh mắt của hai nữ nhân nhìn đến ngượng ngùng.
Vương Nhân nói thẳng: “Các huynh đệ nhà hai dì đều không phải người lười biếng mà ngược lại khá nhanh nhẹn, nếu muốn tới Chu gia làm công con có thể hỏi giúp, chỉ là nếu Chu gia đã thuê đủ người hoặc có muốn thuê hay không thì con không đảm bảo được.”
“Nhưng Trình Dục biểu ca và Hữu Tín biểu đệ thì tuyệt đối không được làm công việc xây nhà nữa.”
Dì cả và dì nhỏ đồng thanh: “Vì sao?”
“Đừng quên, Trình Dục biểu ca và Hữu Tín biểu đệ bây giờ còn đang phụ giúp Chu gia việc buôn bán và sơ chế thức ăn. Hiện giờ sinh ý Chu gia rất lớn, cơ bản từ sau buổi trưa đến tối là phải bận bịu liên tục, hai người nhất định là không rảnh tay được, nếu còn đi xây nhà thì định làm bên nào bỏ bên nào? Mà nếu đã làm không tới nơi tới chốn thì ông chủ cũng không thể nào trả hai phần tiền công đi, đây là chuyện không có khả năng. Dù cho con có quan hệ thân thích với Chu gia cũng không thiên vị trắng trợn thế được.”
Dì cả dì nhỏ lập tức nói: “Là chúng ta quên mất, để hai đứa nó tiếp tục làm công cho Chu gia thì thích hợp hơn.”
Hai nhà bàn bạc ổn thỏa với Vương Nhân, sáng sớm hôm sau hắn sẽ dẫn theo mấy huynh đệ tới Chu gia giới thiệu.
—--
“Anh rể, mấy huynh đệ này của ta đều có tay nghề khá được, làm việc tuyệt đối sẽ không gian dối, huynh xem có thể để bọn họ xây nhà cho chúng ta không?” Vương Nhân hỏi.
“Được.” Chu Cảnh cũng không để ý, chỉ cần lúc làm việc tận sức tận lực thì có phải bà con thân thích của Vương Nhân hay không đều không sao cả.
Mấy hán tử giúp đỡ đem lạp xưởng và vịt cay chất lên xe lừa, Chu Cảnh đứng cạnh xe không yên tâm mà dặn dò: “Hôm nay chỉ có em và tiểu đệ trông sạp, nhớ đừng khắc khẩu với người khác, nếu có việc có thể tới tìm Dương bộ đầu hoặc dứt khoát dẹp quầy trở về nhà.”
“Anh yên tâm đi, có phải lần đầu đi bán đâu.” Thẩm Mặc ngồi trên xe cười ha hả đáp.
“Tôi không đi theo cứ cảm thấy không yên tâm. Như vậy đi, Vương Nhân hôm nay ngươi đi cùng với Thẩm Mặc và tiểu đệ tới các tửu lâu giao hàng, giao xong thì ngươi tiếp tục đi chào hàng.”
“Anh rể yên tâm, ta nhất định sẽ giao hết hàng cho các tửu lâu, không làm chậm trễ sinh ý đâu!” Vương Nhân và Trình Dục cùng theo lên xe, vừa định dắt dây cương thì từ phía sau có một bà lão đeo tay nải đuổi theo gọi.
“Chu gia phu lang ơi chờ ta với……”
Thẩm Mặc quay đầu lại nhìn, là vợ của Vương Quý chủ xe lừa họ thuê, Vương đại nương.
Vương Nhân kéo lại dây cương, Thẩm Mặc hỏi: “Vương đại nương, bà muốn đi trấn trên sao?”
Vương đại nương thở hồng hộc chạy tới, đứng cạnh xe lừa thở hổn hển nửa ngày lấy lại hơi rồi mới chậm rì rì đáp: “Nhà đại tỷ ta cũng ở trấn trên, hôm nay là đại thọ 60 của bà ấy, ta muốn đi chúc thọ.”
Thẩm Mặc cười nói: “Đây là chuyện vui, chúc mừng đại nương, mau lên xe đi.” Nói xong cậu đỡ Thẩm Đại Nương ngồi lên xe. Chờ đám người ổn định rồi Vương Nhân mới xuất phát.
Lúc sắp tới trấn trên Thẩm Mặc hỏi: “Vương đại nương, nhà đại tỷ bà ở nơi nào?”
Vương đại nương nói: “Phía tây trấn.”
Mấy người ngồi trên xe đều không quen thuộc đường xá trấn trên, chỉ từ khi đi theo Chu Cảnh làm sinh ý mới bước chân tới đây, còn rất nhiều chỗ không biết đường.
Thẩm Mặc liền đề nghị: “Vương đại nương, chúng ta đều không quen đường trấn trên, không bằng bà chờ chúng ta giao hàng cho khách xong rồi sẽ hỏi thăm đường đưa bà đi, như vậy có được không?”
“Ai nha vậy sao mà được!” Vương đại nương bất mãn: “Đây là đại thọ 60 của đại tỷ ta đó, trễ là coi như bỏ lỡ luôn. Mấy năm trước đều là đương gia đưa ta đi từ sớm, năm nay vì các người mượn xe lừa nên ông ấy mới không đưa ta đi. Ta còn phải tới sớm phụ giúp đại tỷ ta chuẩn bị nữa, tới trễ không được đâu!”
Lời này của Vương đại nương sao giống như Chu gia mượn không xe của họ không trả tiền vậy. Vương Nhân là con trai của thôn trưởng, phụ thân hắn địa vị cao nhất thôn, từ nhỏ tới lớn còn chưa có ai dám nói chuyện với hắn như vậy. Trong lúc nhất thời ngay cả Thẩm Lâm cũng ngây người.
Thẩm Lâm tức giận bất bình, há miệng định cãi lại bị Thẩm Mặc kéo lại.
“Không biết nhà đại tỷ của Vương đại nương cách xa nơi này không?”
“Không xa, cách vài con đường thôi.” Vương đại nương không vui đáp, Thẩm Mặc lại cứ hỏi lòng vòng mà không trực tiếp đưa bà ta đi.
Thẩm Mặc gật đầu với Vương Nhân, “Dù sao không bao xa, chúng ta cứ đưa Vương đại nương đi rồi giao hàng sau vậy, chắc cũng không trì hoãn bao lâu.”
Vương Nhân không nói gì, tiếp tục đánh xe theo chỉ dẫn của Vương đại nương.
Nói là chỉ cách vài con đường nhưng xe lừa đã đi qua vài con đường lớn lẫn vô số đường nhỏ, vẫn chưa thấy bóng dáng của nhà đại tỷ Vương đại nương đâu cả.
Lúc này ngay cả Vương Nhân cũng không khỏi bực bội, ngữ khí gắt gỏng hỏi: “Vương đại nương, nhà đại tỷ bà rốt cuộc ở nơi nào? Trên xe chúng ta còn có hàng phải giao, bao nhiêu quán ăn tửu lâu còn chờ kìa!”
Vương đại nương cũng thập phần không kiên nhẫn, không thèm để ý tới bọn họ, quay mặt lại tùy tiện vung tay chỉ.
“Nhanh lên, rẽ vào bên kia.”
Vương Nhân tức giận gắt: “Bên kia? Nói rõ ràng chút.”
“Bên kia là bên kia, tới đó không phải sẽ thấy sao!”
“Ta lại không quen biết nhà đại tỷ bà, bà nói kiểu đó ai mà biết được!”
Nơi này cách nơi phồn hoa nhất của trấn rất xa, có thể xem như ngoại thành rồi, thoạt nhìn không khác lắm với hoàn cảnh ở Vương gia thôn, hoàn toàn nhìn không ra có quan hệ với trấn trên.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Phu Lang Ở Dị Thế
- Chương 47: Bồi thường cho khách hàng (1)