Chương 3: Hồ bằng cẩu hữu tìm tới cửa (2)

“Sao lại đột nhiên không tặng đồ nữa?” Thẩm Mặc nghi hoặc hỏi.

“Đại ca sao huynh ngốc vậy? Không tặng chẳng lẽ không tốt sao!” Thẩm Lâm nói: “Không cần đưa đồ cho bà thím kia thì tất cả đều là của chúng ta rồi!”

“Nhưng…… lúc ta xách gà về nhà mọi người trong thôn đều thấy, chúng ta mà không mang nửa con sang thì ta sợ thím sẽ qua gây chuyện!”

Chu Cảnh cười lạnh. Hắn đã sớm nhìn không vừa mắt cái bà thím dám bắt nạt vợ hắn rồi, ngon thì qua tìm hắn thử xem!

“Không có việc gì, ý tôi đã quyết, chỉ cần về sau không tặng nữa thì sớm muộn gì cũng có ngày này, không bằng thừa dịp hôm nay giải quyết luôn một thể.” Chu Cảnh dặn dò: “Lát nữa nếu bà ta tới thì hai người không cần khách khí, nên làm cái gì thì cứ làm cái đó? Nếu tôi đã bị gạch tên ra khỏi gia phả Vương gia, lại đổi thành họ Chu thì tất nhiên không còn một mống quan hệ nào với nhà họ Vương nữa. Gọi bà ta một tiếng thím xem như là nể tình cùng thôn mà cho chút mặt mũi thôi!”

“Chu Cảnh, sao anh lại……”

“Trải qua một hồi dạo giữa ranh giới sống chết, những thứ lúc trước nhìn không thấu tôi đã rõ ràng rồi. Có lẽ vì không còn ký ức nên khi nghe kể lại chuyện quá khứ, tôi chỉ cảm thấy cách mà nhà họ Vương đối xử với tôi chẳng có chút gì gọi là tình thân cả. Nếu họ chỉ nể tình dù chỉ một chút thì sau khi gạch tên tôi ra khỏi gia phả, lại bắt đổi họ, tội gì còn phải đuổi một đứa trẻ mới 10 tuổi ra khỏi nhà cho tự sinh tự diệt? Tuy tôi không nhớ mấy năm nay đã sống như thế nào nhưng chắc chắn không thể nào tốt được. Một căn nhà cỏ thế này, mùa hè bên ngoài mưa bên trong cũng mưa, mùa đông bên ngoài đổ tuyết bên trong cũng tuyết rơi, bao nhiêu năm trôi qua không chết xem như tôi mạng lớn rồi. Họ đối xử với tôi vô tình như vậy, tôi cần gì phải đắn đo chút tình thân không có này?”

“Nói thật dễ nghe, chờ tới ngày ngươi nhớ lại mọi chuyện rồi thể nào cũng đổ hết lên đầu ca ca, không chừng tới lúc đó lại đánh ca ca để bà thím kia vui lòng ấy chứ!”

“Tuyệt đối sẽ không!”

“Đừng có nói chắc chắn như vậy……”

Thẩm Mặc đánh gãy lời Thẩm Lâm, “Tiểu đệ, huynh tin hắn!”

“Đại ca……”

“Đừng nói nữa, cứ theo lời hắn mà làm đi!” Thẩm Mặc phân phó: “Con gà này toàn bộ đều là của chúng ta rồi, đệ không vui sao?”

“Tất nhiên là vui rồi, nhưng đệ sợ……”

“Không cần sợ, tôi sẽ không đổi ý đâu!” Chu Cảnh kiên định nói: “Có điều, xin lỗi hai cậu vì con gà này chúng ta không thể ăn hết được.”

“Ngươi lại muốn đổi ý?” Thẩm Lâm bất mãn.

“Không phải.” Chu Cảnh lúng túng nói: “Nhà chúng ta không còn gạo, có thể dùng nửa con gà này đổi vài cân gạo lức với người trong thôn không? Nếu không thì ngày mai chúng ta thật sự không còn gì để ăn nữa.”

Thẩm Mặc bừng tỉnh: “Đệ vui quá nên quên mất tiêu chuyện này rồi, để đệ đi đổi.”

Thẩm Lâm thì thầm một mình: “Lăn lộn một hồi không ngã ngu người, trái lại biết lo cho gia đình rồi!”

Giá bán gạo ở cửa hàng trấn trên là 10 văn tiền một cân gạo lức, còn giá gà rừng trong chợ là một cân 20 văn, nhưng người trong thôn thì nhất định không thể tính 20 văn được, tính như gà thường 15 văn một cân là được.

Nửa con gà rừng nặng hơn 2 cân rưỡi, đổi về được hơn 3 cân gạo lức.

—--

Thẩm Lâm xách gạo trở về liền chạy quanh khắp nhà tìm chỗ giấu, cơ mà cái nhà này thật sự chỉ có bốn bức tường, ngay cả cái tủ nhỏ cũng không có, thật sự tìm không ra chỗ giấu đồ mà. Thẩm Lâm gấp tới nỗi đầu đầy mồ hôi.

“Đệ muốn làm gì?” Chu Cảnh thật sự nhịn không được nữa bền lên tiếng hỏi: “Có chút gạo đó cứ để trong bếp đi, chắc không ai trộm đâu nhỉ?”

“Không ai trộm?” Thẩm Lâm thét to: “Bà thím kia có cái mũi chó đó, lát nữa bà ta qua đây nhất định sẽ cướp gạo đi.”

Chu Cảnh bình tĩnh hỏi: “Bà ta cướp thì đệ để mặc không ngăn cản sao!”

“Còn không phải tại ngươi không cho……” Thẩm Lâm nói.

“Không phải tôi đã nói rõ rồi à? Sau này đệ có thể quang minh chính đại giữ thức ăn lại, nói với bà ta nơi này là nhà họ Chu, là địa bàn của Chu gia, không tới phiên người họ Vương tác oai tác quái!”

“Thật sự có thể giữ lại sao?” Không hiểu sao khi nghĩ tới cảnh mình có thể không cố kỵ gì mà tranh chấp với bà thím kia, Thẩm Lâm liền cảm thấy hưng phấn.

Cậu ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt Thẩm Mặc đang lẳng lặng nhìn mình. Đôi mắt Thẩm Mặc đen sâu thăm thẳm như hồ nước nhiễm mực, đen đến thâm thúy, dường như nhìn mãi cũng không thấy đáy.

Đến bây giờ Chu Cảnh cũng không biết Thẩm Mặc đang nghĩ gì nữa. Thông qua mấy ngày ở chung, hắn cảm thấy Thẩm Mặc không giống như người ép dạ cầu toàn, nhưng nếu tính cách cậu không phải kiểu nhẫn nhục chịu đựng thì sao lại bị đánh đến đầy người thương tích mà không phản kháng, lại chịu đựng dâng thức ăn cho Vương lão bà trong khi chính mình ăn không đủ no.

Thật ra là do Chu Cảnh vẫn luôn dùng cái nhìn của người hiện đại để đánh giá Thẩm Mặc, hắn không nghĩ tới ở cái thời đại lấy chồng theo chồng lấy chó theo chó này, hán tử đánh đập chửi mắng phu lang là chuyện rất bình thường. Ngược lại nếu phu lang hay tức phụ nhà ai dám gây chuyện lại với hán tử như người hiện đại thì sẽ bị bỏ, bị người đời mắng là chanh chua đanh đá!

Dù Thẩm Mặc không phải người thích nhẫn nhục chịu đựng nhưng cậu còn có thể làm sao bây giờ? Đã gả cho Chu Cảnh, tuy cuộc sống không tốt nhưng vẫn tốt hơn vận mệnh bị chồng bỏ lưu lạc khắp nơi.

Trong chốc lát Thẩm Mặc có chút hoảng loạn, tuy rất nhanh đã khôi phục bình thường nhưng vẫn bị Chu Cảnh nhận ra. Chu Cảnh làm bộ không phát hiện, dời đi tầm mắt, khóe mắt để ý thấy Thẩm Mặc tựa hồ thở phào nhẹ nhõm.

Bỗng cửa nhà Chu Cảnh bị đá văng ra, một hán tử nghênh ngang bước vào, còn tự nhiên hơn ở nhà mình.

“Ồ! Chu Cảnh đang ăn gà à, vậy đúng lúc hôm nay ta sẽ ăn cơm ở đây.” gã vừa nói vừa co chân ngồi cạnh mép giường, hai mắt nhìn chằm chằm vào Thẩm Lâm.

Ở thời đại này nam nữ 7 tuổi đã không ngồi cùng bàn, tuy nông gia không chú ý nhiều quy củ như vậy nhưng không phải thật sự không để ý, mà là còn rất nhiều việc khác phải lo toan. Có điều cũng chẳng có hán tử nhà nào lại dám nghênh ngang xông vào nhà người khác mà không thèm gõ cửa, lại còn làm càn mà nhìn chằm chằm song nhi chưa xuất giá nhà người ta, hành vi này không phải lưu manh thì gọi là gì?