Chương 29. Lại nghĩ được cách kiếm tiền

Chu Cảnh đi về tới cổng liền thấy hán tử Vương Bách Xuyên đang đứng trước nhà mình đi đi lại lại, do dự không dám gõ cửa.

“Vương Bách Xuyên, ngươi có việc sao?” Chu Cảnh hỏi.

Vương Bách Xuyên quay đầu lại thấy là Chu Cảnh, thần sắc có chút câu nệ.

“À không phải, ta…… Ta có việc tìm Thẩm Lâm.”

“Ừm, vậy để ta vào gọi đệ ấy ra.” Chu Cảnh không muốn để những người không có giao tình gì vào trong nhà để tránh truyền ra chút tin đồn nhảm nhí, chọc vào phiền toái.

Chu Cảnh vào nhà, Thẩm Mặc liền thấy con vịt béo trong tay hắn có chút quen mắt.

Chu Cảnh cũng không giấu diếm, nói thẳng: “Đúng vậy, đây là cái con mới mổ em đấy. Là vịt nhà Thẩm Đại Nương nuôi, ta đưa cho bà ấy 60 văn tiền mua vịt, trưa nay làm món thịt vịt kho tàu cho em ăn.”

“……”

Thẩm Mặc cũng không biết nên nói gì cho tốt, bình thường Chu Cảnh cũng không phải người nhỏ mọn như vậy đâu, nhưng chỉ cần chuyện liên quan tới mình thì hắn sẽ có thù tất báo. Thẩm Mặc không cảm thấy Chu Cảnh tính toán chi li, ngược lại lòng ngọt không chịu được.

“Đúng rồi tiểu đệ, lúc ta về có gặp Vương Bách Xuyên, hắn nói tới tìm đệ có việc, có vẻ đã đứng bên ngoài nửa ngày rồi.”

Thẩm Lâm đáp một tiếng liền đi ra ngoài, Thẩm Mặc nhìn theo bóng dáng Thẩm Lâm lộ ra thần sắc lo lắng.

“Làm sao vậy?” Chu Cảnh dò hỏi.

“Vương Bách Xuyên kia hình như có ý với tiểu đệ!” Thẩm Mặc sầu lo.

“Đây là chuyện tốt, em lo cái gì?”

“Anh không biết đâu, con người Vương Bách Xuyên cũng khá tốt, nhưng vấn đề là hắn có một a ma rất khắt khe. Bản thân ông ta là song nhi nhưng lại cực kỳ khinh thường song nhi, cảm thấy song nhi không sinh được con trai thì còn không bằng heo nái!”

Loại tư tưởng trọng nam khinh nữ này dù ở hiện đại cũng không thể nào triệt để bài trừ được, không thiếu gì trường hợp vợ không sinh con trai thì bị bắt sinh cho tới khi có con trai hoặc trực tiếp ly hôn luôn.

“Ông ta là song nhi sinh ra được một đứa con trai thì luôn tự cho mình là thượng đẳng, ra đường gặp song nhi nhà khác đều vênh mặt lên trời. Mẹ chồng như vậy nếu Tiểu Lâm gả sang không biết sẽ phải chịu bao nhiêu cực khổ, đệ ấy mới hưởng ngày lành được bao lâu đâu!”

Nghĩ đến người nào đó, Chu Cảnh liền bật cười.

“Cái này em không cần lo lắng, tôi thấy tiểu đệ còn có rất nhiều sự lựa chọn!”

“Mặc kệ thế nào, tiểu đệ chung quy là song nhi, gả đến nhà ai nếu sinh không được con trai thì đều sẽ thành khúc mắc, dù đương gia không để ý thì cũng bị cha mẹ chồng soi mói. Thời gian dài rồi hán tử bị cha mẹ chồng ảnh hưởng, khó nói có sinh ra tâm tư khác hay không.”

“Nói thì nói vậy, có điều nếu điều kiện nhà chúng ta sau này càng ngày càng tốt lên, Tiểu Lâm có tài sản riêng trong người thì có rất nhiều chuyện sẽ khác đi. Em cũng không cần nghĩ nhiều như thế, thật sự không được thì chúng ta kén rể, cho hắn quản lý một ít tài sản là được.”

Thẩm Mặc rất là cảm động, Chu Cảnh có thể vì Thẩm Lâm làm được như thế, cậu biết hoàn toàn là vì mình.

Thẩm Lâm ra ngoài cổng liền thấy Vương Bách Xuyên, trực tiếp hỏi: “Có chuyện gì?”

Thẩm Lâm gần đây vẫn luôn đi theo Chu Cảnh buôn bán, hoàn toàn không có thời gian qua lại với người trong thôn, thật sự nghĩ không ra Vương Bách Xuyên tìm mình có chuyện gì.

Vương Bách Xuyên dè dặt quan sát sắc mặt Thẩm Lâm nói: “Cái kia…… à thì, lần này ta tới là muốn nói xin lỗi với cậu. Lần trước lúc Chu Cảnh xây nhà cậu có sang tìm ta nhờ hỗ trợ không phải ta không muốn đi, mà là trong nhà thật sự có việc không dứt ra được.”

Lúc ấy Thẩm Lâm theo lời Thẩm Mặc dặn dò đi tới các nhà trong thôn thuê người xây nhà, người cự tuyệt không chỉ có một nhà Vương Bách Xuyên. Phần lớn bọn họ kiêng kị Chu Cảnh thanh danh thối nát nên không muốn tới Chu gia làm việc, một số còn nghĩ Chu Cảnh căn bản không lấy ra nổi tiền trả nên không muốn làm không công dù chỉ một ngày.

Trong những nhà đó thì thái độ nhà Vương Bách Xuyên cũng không phải kém nhất, nhưng tuyệt đối không phải tốt. Hôm ấy Lý a ma nói ra vài lời khó nghe xúc phạm, Thẩm Lâm đều nhớ rõ cả.

“Không có gì, ngươi nói là hỗ trợ nhưng anh rể ta đều trả đủ công không thiếu một đồng nên sao có thể coi là hỗ trợ được, chẳng qua là tới làm công thôi. Vốn là một bên bỏ sức một bên bỏ tiền sòng phẳng, tới làm hay không là quyền của ngươi, không có gì cần xin lỗi hết.”

Vương Bách Xuyên biết Thẩm Lâm hiểu ý hắn nhưng chỉ là đang tức giận nên cố tình xuyên tạc mà thôi.

“Ta……” Vương Bách Xuyên vừa định giải thích lại nghe thanh âm bén nhọn của Lý a ma vang lên.

“A ma ngươi gọi kìa, ta đi vào trước đây.” Thẩm Lâm nói xong không chút lưu luyến mở cửa đi vào trong nhà.

Vương Bách Xuyên ngơ ngác đứng nhìn cánh cổng sơn đỏ Chu gia nhìn tới xuất thần. Thẳng đến khi Lý a ma đi tới tức giận quát: “Bách Xuyên, con lại tìm Thẩm Lâm nữa hả? Ta đã nói rồi Thẩm Lâm không phải song nhi tốt. Con không nghe lời đồn ở thôn Thẩm gia hả, Thẩm Lâm đã leo lên giường Chu Cảnh rồi, chứ không thì với cái loại nhân phẩm vô lại như Chu Cảnh sao lại nuôi không một đứa em vợ trong nhà, còn là song nhi đê tiện chứ!”

Vương Bách Xuyên cau mày, không muốn nghe a ma nói lời khó nghe nữa.

“Thẩm Lâm là người tốt, nhất định không làm chuyện như vậy đâu, a ma đừng có nghe lời đồn lung tung. Bây giờ Chu gia ở trong nhà ngói gạch xanh khang trang, chẳng lẽ còn không nuôi được một Thẩm Lâm!”

“Cái gì mà nuôi được hay không được, con thì biết cái gì. Tin này là do hàng xóm sát ngay cạnh nhà Thẩm gia bên kia chính tai nghe thấy, đâu phải mấy tin vỉa hè vô căn cứ. Còn nữa, cái nhà này của Chu gia tuy là nhà ngói gạch xanh nhưng con xem trong thôn có mấy ai hâm mộ không? Ai mà không biết thằng Chu Cảnh đó mua không nổi đất nền nên mới bày trò xây nhà để mọi người tưởng hắn đã là chủ đất, dù có người muốn mua lại đất thì bên trên đã có nhà của hắn rồi còn mua thế nào nữa. Rõ ràng là hành vi vô lại để ăn chặn tiền mua đất chứ gì! Ta nói chứ lão trưởng thôn cũng thật hồ đồ, loại chuyện lưu manh này cũng dám ủng hộ, cũng không sợ sau này sẽ có người bắt chước theo!”

Người dân trong thôn Vương gia có phúc lợi, quy định vợ chồng mới cưới nếu không có chỗ ở thì có thể chọn một miếng đất chưa ai ở trong thôn xây một căn phòng nhỏ khoảng 40, 50 mét vuông, trong vòng 15 năm thanh toán tiền mua đất là được.

Nhà Chu gia xây trên miếng đất khoảng trên dưới 300 mét vuông, không có trên 20 lượng tuyệt đối không mua được, người trong thôn ai không ai cho rằng Chu Cảnh có thể lấy ra được số tiền lớn như vậy. Ai cũng nghĩ hắn lợi dụng chút quan hệ thân thích với thôn trưởng mà giở mánh khóe chứ thực tế làm gì có khế đất trong tay.

“Tóm lại con tin tưởng Thẩm Lâm, cậu ấy tuyệt đối không phải loại người như vậy!”

—--

Buổi tối trên mâm cơm của Chu gia chỉ có một con vịt kia - thịt vịt kho tàu. Chu Cảnh sợ ăn thịt vịt không thì dễ ngán nên làm thêm một dĩa rau trộn, rau chân vịt bóp với đậu phộng, bên trong còn bỏ thêm cà rốt xắt sợi và rau cần.

Chu Cảnh gắp cho Thẩm Mặc một miếng thịt vịt nói: “Ăn nhiều một chút, đây chính là cái con mổ em đó, để xem giờ nó còn nhảy thế nào được!”

Thẩm Lâm ngậm một miếng thịt vịt trong miệng xém chút phun ra.

Thẩm Mặc bị chăm đến ngượng ngùng, cũng dè dặt gắp cho Chu Cảnh một miếng thịt khác.

“Anh cũng ăn đi, anh nấu cũng vất vả……”

Hai người họ ngọt ngọt ngào ngào, Thẩm Lâm bị ngộ độc đường đến ngán luôn.

“Đúng rồi Cảnh ca, thức ăn hàng ngày của nhà ta đều là mua từ chợ ở trấn trên, không những mắc mà lúc mang về còn không được tươi, không bằng chúng ta thương lượng với vài nhà trong thôn mỗi ngày sang nhà họ hái ít rau củ, mỗi tháng thanh toán cho họ chút tiền, cũng coi như là chiếu cố thôn dân.”

“Được, em cứ làm đi!”

Thẩm Mặc liền suy nghĩ xem nhà ai là thích hợp, vừa trồng được rau củ tươi ngon vừa biết nhận ơn tất báo.

Lúc này, Chu Cảnh bỗng lên tiếng đánh gãy suy nghĩ của Thẩm Mặc: “Tôi lại nghĩ được một cách trả thù rồi!”

“Trả thù?” Thẩm Mặc nghi hoặc lặp lại.

Trả cái gì thù a, gần đây đâu có ai tới trêu chọc nhà mình chứ!

Chu Cảnh tự dưng bất giác nói ra suy nghĩ trong lòng vội vàng sửa lời: “Là biện pháp kiếm tiền mới đúng!”

“Biện pháp kiếm tiền? Biện pháp gì?” Thẩm Mặc Thẩm Lâm đồng thời buông đũa xuống yên lặng nhìn hắn.

“Vịt cay! Chúng ta có thể làm vịt cay!”

“Vịt cay?” Thẩm Mặc kinh ngạc hỏi: “Đó là thứ gì?”

“Chính là dùng các phần thịt của con vịt tẩm ướp gia vị cay rồi chế biến, tất cả bộ phận trên người vịt đều có thể sử dụng, tỷ như đầu, cổ, chân, cánh, nội tạng… Gia vị gồm có thù du và hoa tiêu kết hợp thành hương liệu đặc chế. Ăn một miếng vừa cay vừa tê nhưng lại nhịn không được muốn ăn miếng thứ hai, đó mới chính xác là hương vị gây nghiện.” Món vịt cay ở hiện đại được xem như món ăn vặt mà đâu đâu cũng bán, chỉ sau một đêm đã có rất nhiều cửa hàng như măng mọc sau mưa.

Thẩm Mặc vừa nghe liền cảm thấy ăn rất ngon, không ngừng gật đầu. Sau khi chứng kiến lạp xưởng bán chạy như thế nào, bây giờ cậu đã hoàn toàn tín nhiệm Chu Cảnh.

Thẩm Lâm lại nhỏ giọng nói thầm: “Đây còn không phải là biện pháp trả thù sao?”

Chu Cảnh cười híp mắt nói: “Chính xác là biện pháp trả thù!”

Thẩm Lâm bĩu môi: “Huynh có thể ăn hết một con, hai con vịt, nhưng có thể ăn hết vịt trong thiên hạ sao?”

Chu Cảnh đáp: “Nhưng ta có thể khiến người khắp thiên hạ đều ăn vịt!”

“……”

Trong lòng Thẩm Mặc như được rót mật, ngọt đến tràn cả ra ngoài, lại tựa như có dòng nước ẩm chảy khắp cả người. Cậu nghĩ nếu là một phu lang tốt thì lúc này hẳn nên khuyên nhủ phu quân, nhưng cậu lại luyến tiếc. Nhiều năm như vậy rốt cuộc cậu đã cảm nhận được tư vị được người khác nâng niu trong tay, cảm giác ấy như gây nghiện khiến cậu luyến tiếc cắt ngang.

—--

Sáng sớm ngày hôm sau ba người Chu gia đã bận rộn luộc lạp xưởng rồi để lên xe lừa, sắp xếp quầy kệ giấy gói chuẩn bị đi bán.

Lúc gần đi, Thẩm Mặc lại đột nhiên ôm bụng ngồi xổm xuống.

“Cảnh ca, em tự nhiên đau bụng quá, hôm nay em ở nhà nhé?”

“Cái gì, đau bụng?” Chu Cảnh ném đồ vật trong tay, xoay người liền thấy Thẩm Mặc ngồi xổm trên mặt đất, đau đến nỗi lông mày nhăn lại, biểu tình có chút khoa trương.

Thẩm Mặc là một người nội liễm, gặp phải chuyện gì đều tự mình gánh chịu, bị bệnh bị đau cùng lắm chỉ thể hiện ra ngoài ba phần. Mà lần này không giống vậy, biểu hiện đau đớn rất rõ ràng không thèm che giấu.

Chu Cảnh tức khắc liền luống cuống, trong lòng nghĩ tới lời Chung đại phu nói cái gì mà ảnh hưởng tới tuổi thọ linh tinh, lại liên tưởng đến hôm qua Thẩm Mặc bị vịt mổ, có khi nào có liên quan không? Tóm lại hai chuyện quăng tám sào không liên quan tới nhau hắn cũng có thể tóm lại một chỗ, chỉ chốc lát mà trong đầu hắn đã bổ não ra vô số giả thiết.

“Tiểu đệ mau đi mời Chung đại phu tới đây, nói là bụng đại ca đệ tự dưng rất đau phiền ông ấy tới đây một chuyến. Nếu được thì có thể đi cùng xe lên y quán trấn trên hay không.” Chu Cảnh gấp đến độ chỉ nói ra vài câu như vậy mà trán đã đẫm mồ hôi, đôi tay đỡ Thẩm Mặc rõ ràng đang run rẩy.

Phải làm sao bây giờ a? Thẩm Lâm không dám đi lại không thể phản bác, chỉ biết đứng đó khó xử nhìn đại ca.