Chương 14. Anh biết nấu cơm?

Thẩm Lâm vì để đề phòng Vương lão bà qua lấy đồ nên giờ có được thứ gì tốt là đều muốn giấu đi trước. Có điều trong nhà Chu Cảnh quá nhỏ tìm không ra chỗ giấu, cậu nhóc đành ôm lại vào trong ngực.

“Ca, hai huynh lấy tiền đâu ra mà mua được nhiều thịt quá vậy?”

Chu Cảnh và Thẩm Mặc đã thương lượng với nhau, chuyện Chu Cảnh không phải người của thế giới này không cần nói cho Thẩm Lâm biết, đây xem như bí mật riêng giữa hai người. Ngay cả mấy thứ đồ hiện đại kia cũng không nói với cậu, không phải họ không tin cậu mà do tính tình Thẩm Lâm quá ngay thẳng, sợ cậu bị người khác khích tướng mà nói ra.

Chu Cảnh hàm hồ đáp: “Thật ra hôm trước ta còn tìm được chút thức ăn nữa nên hôm nay bán được thêm tiền.”

“À… đúng vậy.” Thẩm Mặc hơi mất tự nhiên phụ họa.

Nhận thấy Thẩm Mặc hơi quái dị nhưng Thẩm Lâm cũng không truy vấn thêm, cậu vẫn luôn tín nhiệm Thẩm Mặc vô điều kiện, nếu ca ca đã không nói thì nhất định có lý do, cậu không muốn hỏi nhiều, có thịt ăn là tốt rồi.

Vì thế Thẩm Lâm vui vẻ hưng phấn hỏi: “Vậy tối nay chúng ta có thể ăn thịt rồi sao?”

Hai mắt Thẩm Mặc cũng tràn ngập hy vọng mà nhìn về phía Chu Cảnh.

Chu Cảnh cười nói: “Tối nay ăn thịt, sẽ làm một bàn toàn thịt cho hai người ăn no nê.”

“Thật tốt quá!” Thẩm Lâm cao hứng nhảy dựng lên.

Thẩm Mặc cũng vui vẻ nói: “Em đi nấu cơm.”

Lại bị Chu Cảnh ngăn lại: “Hôm nay để tôi nấu, em ngồi chờ ăn là được?”

“Anh còn biết nấu ăn?” Thẩm Mặc giật mình hỏi.

“Nấu được hay không lát nữa em sẽ biết.”

Chu Cảnh nói xong thì xoay người vào phòng bếp, lấy ra đường trắng đưa cho Thẩm Lâm.

“Cầm lấy, đi pha hai chén nước đường cho ca ca đệ một chén.”

Thẩm Lâm cười đến không thấy tổ quốc đâu, đây là đường đó, đường rất là mắc luôn!

“Đại ca, hôm nay nhà ta vừa có đường vừa có thịt, thật giống như ăn tết vậy! À không, dù tới tết cũng chưa từng được ăn ngon thế này!” Thẩm Lâm vừa nói chuyện vừa pha hai chén nước đường nóng, cậu nhóc chờ không nổi mà bưng lên uống một ngụm, nóng thiếu chút nữa phun ra ngoài, lại nhớ đây là nước đường lâu thiệt lâu mới được nếm lại nên Thẩm Lâm ráng chờ nguội bớt rồi nuốt xuống.

Thẩm Mặc nhìn thấy vậy thì vừa buồn cười vừa chua xót trong lòng, mấy năm nay mình và tiểu đệ sống quá cực khổ, đến nỗi đã quên mất trên đời này vẫn còn vị ngọt.

Nếu không phải có Chu Cảnh, là Chu Cảnh hiện tại xuất hiện thì đời nào cậu và tiểu đệ có thể thảnh thơi uống nước đường chờ ăn thịt như bây giờ. Hắn tử nhà khác dù có yêu thương vợ đến đâu cũng không có khả năng tự mình xuống bếp nấu cơm để vợ ngồi chơi xơi nước. Nếu chuyện này không phải phát sinh với mình mà là nghe người khác kể lại, cậu nhất định sẽ cho rằng người kia đang nói dối.

Trên đời này lấy đâu ra hán tử tốt như vậy!

Nếu là Chu Cảnh trước kia, à không… hắn luôn tự nhận mình là Vương Cảnh, nếu như hắn còn sống thì lúc này sẽ sai bảo mình và tiểu đệ làm việc, còn hắn sẽ như đại gia nằm trên giường bắt bẻ, không phải cái này không đúng thì là cái kia không được.

“Ngọt quá!” thanh âm cảm thán của Thẩm Lâm đánh gãy dòng suy nghĩ của Thẩm Mặc, một chén nước đường đã bị cậu nhóc một hơi uống sạch sẽ. “Đại ca, huynh mau uống đi ngon lắm á, hèn gì nhà khác đãi khách quý đều dùng nước đường, thì ra là ngon như vậy!”

Thẩm Mặc thu hồi suy nghĩ, nhìn tiểu đệ lại nhìn Chu Cảnh đang cặm cụi nấu ăn, đột nhiên cảm giác được một sự ấm áp chưa từng có.

Cậu cúi đầu nhấp một ngụm nước đường, thật sự rất ngọt, ngọt đến tận đáy lòng. Cậu lại ngẩng đầu lên nhìn bóng người đang bận rộn trong bếp, đứng dậy đưa chén tới bên miệng Chu Cảnh.

“Nước ngọt lắm, anh uống một miếng đi.”

Bên ngoài miệng tiểu phu lang đọng lại một vòng nước, đầu lưỡi hồng nhạt vươn ra liếʍ khóe môi làm ánh mắt Chu Cảnh tối sầm lại. Hắn liền uống một ngụm nước đúng ngay chỗ mà cậu vừa chạm môi.

“Đúng là rất ngọt!” Cũng không biết hắn đang nói nước đường hay nói thứ gì khác, dù sao hai má Thẩm Mặc lại lặng lẽ đỏ lên.

Thẩm Lâm thấy hai người không coi ai ra gì trước mặt mình mà công khai ve vãn nhau, trong lòng rất là không vui liền chen vào giữa nói: “Anh rể, đệ phụ huynh nhóm lửa.”

Chu Cảnh bị đẩy ra xa Thẩm Mặc, khóe miệng không khỏi giật giật. Hừ quấy rầy người khác yêu đương, chúc chú mày tiếp tục FA!

Thẩm Mặc lén lút cười trộm, nhìn trên miệng chén có vệt nước mà Chu Cảnh vừa uống, cậu cũng uống thêm một ngụm ngay vị trí đó.

Đúng là ngọt ghê!

Chu Cảnh bị Thẩm Lâm canh như hổ rình mồi liền thành thật lo nấu ăn. Hắn lấy thịt ra rửa sạch rồi cắt ra chừng một cân, lại dùng dao cạo đi lớp lông bên ngoài, lớp da dày bên ngoài cũng cạo mỏng đi chút, như vậy nhìn miếng thịt vừa sạch sẽ vừa có vẻ ngon hơn hẳn.

Thịt ba chỉ thì cắt thành từng miếng vuông vức, mỗi miếng đều đầy đủ ba tầng da, mỡ, nạc rất đẹp mắt.

Nước trong nồi sôi lên, hắn liền thả thịt vào chần sơ, khoảng 5 phút là sạch hết máu loãng, lúc này lại vớt thịt ra rửa lại lần nữa bằng nước lạnh.

Hành lá cắt đoạn, gừng xắt miếng xếp chỉnh tề xuống đáy nồi, bên trên rải chút trần bì và hoa hồi cho thơm rồi mới đặt thịt vào. Trên dưới 20 miếng thịt ba chỉ nằm trong nồi ngay ngắn, hắn lại cho vào chút rượu, thêm chút đường và muối rồi đậy nắp lại. Đầu tiên cho lửa lớn nấu sôi lên rồi để lửa nhỏ hầm thêm nửa canh giờ.

“Đi, lấy cái mâm lại đây.” Sau nửa canh giờ, món thịt kho Đông Pha đã ra lò. Hắn gắp từng miếng thịt xếp ra tô rồi rưới nước sốt lên, màu sắc tươi đẹp bóng loáng, bốn phía thơm lừng mùi thịt kho.Phu Lang Ở Dị Thế - Chương 14. Anh biết nấu cơm?

Tiếp theo hắn lại làm thêm một dĩa trứng chiên, hành lá xắt nhỏ đánh đều với trứng gà, bỏ thêm chút muối và nước tương, đổ vào chảo chiên một lúc, món trứng chiên vàng óng thơm nức mũi đã xong.

Cơm cũng nấu một nồi gạo tẻ trắng.

“Ăn thôi, nếm thử tay nghề của tôi xem sao.”

Thẩm Lâm mở đầu gắp một đũa, phát hiện thịt kho Đông Pha không chỉ bề ngoài đẹp mắt mà chất thịt càng mềm mại, ăn trong miệng béo mà không ngán, giòn mà không nát, mùi vị cực kỳ đậm đà.

“Ngon, ngon quá!” Thẩm Lâm gấp không chờ nổi lại gắp miếng nữa.

Thẩm Mặc vốn dĩ đã thèm thịt, lúc này lại bị Thẩm Lâm kí©h thí©ɧ nên càng thèm hơn. Tới khi cậu ăn vào miệng mới nhận ra mùi vị này thật sự quá ngon, dáng vẻ Thẩm Lâm một chút cũng không khoa trương.

“Đây là cách nấu gì vậy? Em chưa từng thấy qua.” Thẩm Mặc hỏi.

“Món này tên là thịt kho Đông Pha, còn một món nữa là thịt kho tàu cách làm gần giống, không khó lắm, về sau làm cho em ăn.” Chu Cảnh cũng tự gắp một miếng cho mình. “Thích thì ăn nhiều một chút.”

Trong lúc nhất thời trên bàn cơm không còn âm thanh nói chuyện, chỉ còn tiếng chén đũa chạm nhau và tiếng nhai nuốt.

Ba người đều rất ăn nhiều, hôm nay Chu Cảnh nấu cơm dựa theo lượng ăn bình thường ở hiện đại, rốt cuộc lần đầu tiên kể từ khi tới thế giới này hắn có thể ăn no bụng mà không cần dè xẻn. Một mình hắn ăn liền 3 chén cơm, Thẩm Mặc và Thẩm Lâm thì mỗi người 2 chén.

Thẩm Lâm ăn đến ợ cả lên, Thẩm Mặc cũng xoa xoa cái bụng căng tròn.

“Cảnh ca, huynh nấu cơm ngon quá à, ngay cả trứng chiên cũng không giống nhà khác.”

“Đương nhiên.” Chu Cảnh kiêu ngạo. Có câu con đường ngắn nhất đi tới trái tim một người là đi ngang qua bao tử. “Sáng mai ta sẽ thể hiện tiếp cho hai người xem.”

“Vậy mai đệ sẽ sang sớm.” Thẩm Lâm vội vàng tuyên bố.

“Tới sớm quá làm gì, đệ không có phu quân nhưng ca ca đệ có, mai qua đây trễ chút, không bớt khẩu phần của đệ đâu.” Chu Cảnh mắng.

“Anh…… Tiểu đệ còn nhỏ, anh đừng có nói bậy trước mặt nó.” nói mấy lời này không thấy ngại hay sao chứ!

Chu Cảnh bĩu môi: “Người 14, 15 tuổi thành thân rồi đầy đường kìa, nó đã 17 rồi nhỏ đâu mà nhỏ!”

Không biết xấu hổ! Thẩm Lâm chỉ muốn đem 3 chữ này dán lên mặt Chu Cảnh, cậu nhóc tức phì phì chạy đi.

Chu Cảnh lại không quên nhắc: “Nhớ ngày mai qua trễ chút đó.”

Thẩm Lâm: “……”