Chương 80: Lão cha nói Tiểu Dự mới 9 tuổi đã có hình mẫu lý tưởng rồi (2)

Thẩm Mặc thấy kia phu nhân căn bản không để ý tới mình, cũng biết Chu Dự hoàn toàn có thể lo liệu được nên liền vội vàng đi đón tiếp khách khác.

Đừng thấy Chu Dự còn nhỏ, những gì nên dạy bé Chu Cảnh đều dạy không thiếu, vì thế bé chỉ cần tiếp xúc một chút đã biết nên đề cử mặt hàng nào cho người có thân phận như phu nhân này. Bé xoay người lấy tới một bộ sản phẩm có vẻ ngoài xa hoa cầu kỳ từ trên kệ trưng bày tới.

Đây là hàng phiên bản giới hạn, mỗi tháng chỉ có 10 bộ, mỗi bộ bốn món gồm một xà phòng, một hộp cao dưỡng da tay, một hộp kem dưỡng nhân sâm và một hộp son đỏ được nhập từ phương Nam.

“Đại tỷ tỷ xem, bộ sản phẩm này rất thích hợp với tỷ.”

Phu nhân nhìn lại, thấy trong tay Chu Dự đang cầm một hộp gỗ tử đàn, trên nắp còn khảm một viên đá quý hồng nhạt. Bên trong hộp được lót một lớp vải lụa, đáy hộp không biết đặt gì mà có thể cố định bốn món đồ bên trong.

Món thứ nhất chính là một cục xà phòng được tạo thành hình khổng tước cực kỳ sinh động như sắp cất cánh bay lên. Chỗ đuôi khổng tước là từng đóa diên vĩ nở rộ.

Chỉ cần để đó ngắm thôi cũng đã khiến người thích thú vô cùng, phu nhân nhịn không được đưa lên mũi ngửi, chỉ thấy hương hoa diên vĩ xông vào mũi, nồng đậm nhưng không gây khó chịu, tựa như đang ngửi một đóa hoa diên vĩ thật vậy. Giữa hương hoa nồng nàn, phu nhân vậy mà còn ngửi được thoang thoảng hương mật ong ngọt ngào và hương sữa thơm ngát.

Chu Dự đúng lúc thuyết minh: “Xà phòng này là sản phẩm làm đẹp độc quyền của Chu Ký chúng ta, bên trong không những có cánh hoa mà còn được bỏ thêm mật ong và sữa tươi. Nói vậy không cần giới thiệu nhiều đại tỷ cũng biết sử dụng thời gian dài sẽ có tác dụng dưỡng da trắng sáng mềm mại.”

Phụ nhân cực kỳ vừa lòng với cục xà phòng này, không chỉ tạo hình tinh tế mà thành phần tạo nên cũng cực kỳ có tâm, bình thường phụ nữ cũng hay dùng mật ong và sữa tươi để dưỡng da.

Phụ nhân rất thích xà phòng, cũng thích Chu Dự, liền cười nói: “Dùng rồi có phải da sẽ đẹp như da ngươi không?”

Không ngờ tuy bình thường Chu Dự nói chuyện nghiêm túc như ông cụ non, nhưng lại học được 10 phần tính dẻo mỏ của Chu Cảnh, chẳng qua thường ngày bé không biểu hiện mà thôi.

Lúc này bé nhíu mày ra vẻ suy tư: “Vậy chẳng phải là dùng không có tác dụng sao?”

Lúc đầu phu nhân còn chưa nhảy số kịp, nhưng sau đó nhận ra là Chu Dự đang khen da nàng còn đẹp hơn cả da bé, lời này còn có tác dụng hơn đám hạ nhân trong phủ nàng khen mỗi ngày. Dù sao con nít thường không biết nói dối, đồng ngôn vô kỵ.

Phu nhân không khỏi sờ lên mặt mình, da mình thật sự đẹp vậy sao? Nhưng nàng đã là mẹ của bốn đứa con! Dù như vậy nhưng trong lòng phu nhân không khỏi nở hoa.

“Ta không phải đại tỷ tỷ đâu, theo tuổi tác ngươi hẳn nên gọi ta một tiếng dì mới đúng.”

Chu Dự lắc đầu, cố chấp nói: “Đại tỷ tỷ.”

Phụ nhân bị bé dụ dỗ liên tục cười như xuân về hoa nở, tiếp tục hỏi: “Còn mấy thứ kia là gì?”

Nàng chỉ vào một hũ sứ to bằng nắm tay trẻ con, trên nắp có vẽ hoa văn một bàn tay nữ nhân thon dài, ngón tay bóng loáng nhu mỹ, móng tay còn được sơn đỏ tỉ mỉ.

“Đây là cao dưỡng da tay, có điều không giống cao mỡ cá ở những chỗ khác, cái này được làm từ dầu rắn, không những dùng được cho tay mà còn dùng để bôi lên mặt, có tác dụng trị mụn trị thâm. Còn bên cạnh là kem dưỡng da mặt, trong thành phần có nhân sâm có tác dụng dưỡng da rất tốt, sử dụng lâu dài làn da sẽ như được lột xác, càng ngày càng trắng mịn.”

“Nhân sâm?” Phụ nhân kinh ngạc, nàng không phải kinh ngạc với sự chịu chơi của Chu Ký, nhưng nhân sâm không phải là được liệu hay sao? Sao còn có thể chế ra sản phẩm dưỡng da!

“Đúng là nhân sâm, tác dụng của nhân sâm đối với dưỡng da rất tốt, ngài nhìn xem tỷ tỷ đứng bên kia kìa. Tỷ ấy là nhóm đầu tiên được sử dụng cao nhân sâm của chúng ta, sản phẩm nhà ta đều đã được thử nghiệm hiệu quả rồi mới dám đưa ra bán.”

Phu nhân nhìn sang, thấy một nữ hài trên người mặc y phục có ký hiệu của cửa hàng Chu Ký, tóc chỉ được búi lên đơn giản, ngay cả trâm cũng không cài, vừa nhìn là biết nàng không phải người có tiền để mua sản phẩm dưỡng da. Có điều làn da trên mặt nàng lại cực kỳ mịn màng như lời Chu Dự giới thiệu, trắng nõn như trứng gà bóc.

Ánh mắt phu nhân lóe lên, món cuối cùng cũng không cần Chu Dự giới thiệu nữa, phụ nhân tất nhiên biết đến loại son môi cực kỳ nổi tiếng ở phương Nam này, lại là màu sắc mà năm nay đang thịnh hành.

“Được, ngươi giới thiệu hay như vậy, ta quyết định mua hẳn 5 hộp.”

Chu Dự lại lắc đầu: “Đại tỷ tỷ dù muốn mua nhưng bộ sản phẩm này mỗi tháng nhà ta chỉ đưa ra bán 10 hộp, hơn nữa giới hạn mỗi người chỉ được mua một bộ, nhiều hơn cũng không bán. Nhưng mà đại tỷ tỷ có thể mua thêm những thứ khác, đều là mặt hàng tốt.”

Phu nhân nghe xong cảm thấy thực đáng tiếc, nhưng cũng không khó xử Chu Dự, lại chọn thêm vài món khác trong tiệm.

“Tổng cộng 550 lượng.”

“Cái gì? 550 lượng? Ngươi không tính sai chứ?” Tỳ nữ đi bên cạnh phu nhân kinh ngạc nhỏ giọng hỏi lại.

Chu Dự nói: “Không đâu, cao dầu rắn đã là 20 lượng một hộp rồi, mặt nạ 5 lượng một hộp, xà phòng giặt đồ 100 văn một cục, son môi 20 lượng một hộp. Đại tỷ tỷ mua tổng cộng cao dưỡng và son môi mỗi loại 3 hộp, 5 hộp kem nhân sâm, 10 cục xà phòng giặt đồ cộng thêm một bộ sản phẩm phiên bản giới hạn tổng cộng là 550 lượng. Thứ quý nhất tất nhiên là bộ sản phẩm này, không những bên trong đều là hàng cao cấp mà thành phần đều là thứ đắt tiền, ví dụ như nhân sâm. Bên ngoài bán nhân sâm phải cả trăm lượng một củ, bây giờ được gia công điều chế cho vào mỹ phẩm tất nhiên giá cả không rẻ được.”

Phụ nhân nhàn nhạt liếc tỳ nữ một cái, nàng ta lập tức giật mình ngậm miệng.

“Không cần kinh ngạc như thế, chỉ cần nhìn hộp này được làm từ gỗ tử đàn, trên nắp còn khảm đá quý, sản phẩm bên trong lại dùng nhân sâm điều chế, xà phòng thì có mật ong sữa tươi, hình dáng mùi hương lại là độc nhất vô nhị, cái giá này rất hợp lý. Trả tiền đi!”

“Vâng, phu nhân.”

Vị phu nhân lúc gần đi vẫn còn lưu luyến với Chu Dự, đại khái bị bé nói đến mát lòng mát dạ liền mở lời: “Đứa nhỏ này mới lần đầu tiên gặp ta đã có cảm giác quen thuộc, rất là yêu thích, có thể là do hai chúng ta có duyên đi. Sau này nếu ngươi có dịp tới hoàng đô thì có thể tới Phùng phủ gặp ta, biết đâu ta có thể giúp ngươi gì đó không chừng.”

Chu Dự lúc này chỉ đáp ứng ngoài miệng chứ chưa hẳn để trong lòng, lại không biết ở hoàng đô Phùng phủ còn một cái tên khác mà người bình thường có muốn cũng trèo không tới.

“Con trai à, con thích kiểu nữ nhân như vậy hả? Người kia cũng được đó, khí chất không tồi, tiếc là lớn tuổi rồi.” Chu Cảnh không biết từ khi nào đã thò đầu qua nói ra lời không đứng đắn với con trai nhỏ.

Chu Dự lập tức khôi phục khuôn mặt vô biểu tình, bé mới có 9 tuổi thôi đó, dù nội tâm thành thục hơn trẻ đồng lứa nhưng cũng không có khả năng đi thích nữ nhân còn lớn hơn cả a ma chứ! Tuy bé cũng không biết tại sao vị phu nhân kia lại khiến bé có cảm giác muốn thân cận khó hiểu.

Chu Dự ngẩng đầu nhìn cha, giật giật mắt ý bảo hắn ra phía sau, không biết từ khi nào Thẩm Mặc cũng đã đi tới.

Thẩm Mặc tức đến nỗi mặt đỏ bừng, hai mắt như sắp bắn ra lửa.

“Cảnh ca, anh nói bậy gì với con trai thế, nó mới có 9 tuổi!”

Chu Cảnh ủy khuất: “Em xem thường ngày nó nói chuyện với chúng ta đều chưng ra bản mặt lạnh tanh, ngay cả cười cũng không cười, nói câu nào là phun băng câu ấy. Vậy mà vừa rồi nó nói nhiều quá trời với phu nhân kia……”

“Anh……”

“Chưởng quầy, tính tiền!” May mà lúc này có khách gọi tính tiền đã giải cứu Chu Cảnh, Thẩm Mặc trừng hắn rồi thở phì phì đi.

Chu Cảnh quay đầu còn định chất vấn con trai, lại phát hiện Chu Dự đã lủi ra sau quầy từ lúc nào.

“Còn nói không thích, không thích thì sao lại vội vàng đi đón tiếp như vậy, chẳng phải bình thường ít nói lắm sao? Ài, nam nhân đều là như vậy, lớn hay nhỏ cũng thế!”

—--

Cửa hàng bận rộn mãi đến lúc mặt trời xuống núi, không thể không châm thêm hàng loạt dãy nến, cho tới khi thật sự nhìn không rõ nữa đám đông mới từ từ tan đi.

Vương chưởng quầy mới được tuyển cùng với hai người Chu Cảnh Thẩm Mặc thắp nến kiểm lại hàng hóa, phát hiện riêng hôm nay đã bán được phân nửa hàng tồn, kho hàng đã trống một khoảng to. Bán chạy nhất chính là hai loại xà phòng của Chu gia sản xuất, còn các loại son phấn từ phương Nam bình thường rất được săn đón mà hôm nay lại bán không được nhiều lắm.

Vương chưởng quầy mừng tới nỗi cười hở lợi mãi.

“Chủ nhân, ta làm chưởng quầy đã mấy năm mà lần đầu tiên được trải qua cảnh điên cuồng tranh nhau mua hàng thế này đó, cứ giống như hàng nhà ta không cần tiền vậy!”

Chu Cảnh cười nói: “Ngươi cũng đừng vui quá sớm, xưởng của chúng ta mới được xây dựng, tới giờ còn chưa hoạt động được hai tháng, hàng đều được làm thủ công. Bây giờ hơn ở đây chỉ còn hơn phân nửa hàng tồn, ta xem nếu bán hết nhanh quá có phải mấy ngày sau phải đóng cửa hay không.”

Vương chưởng quầy biết đây là tình hình thực tế, có điều giọng điệu của Chu Cảnh là đang vui đùa nên ông cũng không để ý.

“Chủ nhân, hay là chúng ta giới hạn số lượng mua đi, mỗi ngày chỉ bán 30 phần, bằng không bán hết rồi thì chưởng quầy ta phải đóng cửa về nhà sao!”

“Cũng được, tất cả hàng của nhà ta đều giống vậy, bán hết 30 phần liền ngưng không bán nữa, bằng không cửa hàng chúng ta sẽ hết sạch hàng mất.”

“Vâng, ông chủ.”

Sinh ý quá tốt cung không đủ cầu cũng là vấn đề a. Lời này nếu để cho mấy chưởng quầy cửa hàng son phấn khác nghe được chắc sẽ muốn trùm bao tải đập cho Chu Cảnh một trận, nghe ngứa đòn dễ sợ.

Mà buổi tối lúc nhìn đến sổ sách, Chu Cảnh càng cười tít cả mắt. Bộ sản phẩm phiên bản giới hạn đã bán được một nửa, mỗi hộp 379 lượng, lại thêm các món lặt vặt khác, riêng hôm nay đã thu vào 2.300 lượng bạc, trừ đi tiền nhân công và tiền vốn thì ít nhất lời được hơn phân nửa.

Chu Cảnh cao hứng liên tục vung vẩy hai tay, “Hôm nay ai cũng đã vất vả rồi, mỗi người được thưởng một cục xà phòng giặt đồ và 20 văn tiền. Riêng Vương chưởng quầy tiền thưởng tháng này tăng gấp đôi.”

Vương chưởng quầy vui đến nỗi cúi đầu khom lưng, nói một đống lời hay ý đẹp.

Thẩm Lâm cũng bận rộn theo cả ngày, Thẩm Mặc tặng cậu một bộ sản phẩm limited và bốn cục xà phòng giặt đồ với bốn mùi hương khác nhau.

Thẩm Lâm không nhận, Thẩm Mặc liền làm bộ tức giận nói: “Thành thân rồi liền xem đại ca như người lạ à, đồ đại ca tặng cũng không cần nữa? Đệ quên là ai nuôi đệ lớn rồi sao?”

Nghe Thẩm Mặc nói như vậy Thẩm Lâm không dám chối nữa, đành nhận lấy.

Cứ bận rộn mãi tới tối, Vương chưởng quầy là hán tử đi về trễ cũng không sao, nhưng hai tiểu cô nương kia ngày đầu tiên đi làm lại muộn như vậy vẫn chưa về khiến người nhà lo lắng, vội tìm tới tận cửa hàng. Khi họ mang tâm trạng thấp thỏm đến nơi lại thấy cửa hàng vẫn còn đầy người, cũng không biết trong đó bán gì mà mấy vị phu nhân kia tối mịt rồi vẫn còn muốn mua.

Biết em gái nhà mình không có việc gì, bọn họ cũng không dám đi vào quấy rầy, liền ngồi xổm bên ngoài chờ. Chờ mãi tới khi lạnh cóng chân tay mới thấy muội muội ra tới, hai hán tử lập tức đứng dậy đón.

Chu Cảnh ôn hòa nói: “Đều chờ đến sốt ruột rồi đi, không có việc gì đâu, hôm nay vừa khai trương nên khá bận rộn, mai sẽ không như thế nữa. Đều lên xe bò đi, ta bảo Tưởng Vĩ đưa các ngươi về.”

Tưởng Vĩ đã ngồi sẵn trên xe bò gọi: “Đều lên xe đi, đã trễ thế này các người đi bộ về cũng không tiện.”

Vương chưởng quầy hỏi: “Nhưng xe bò chỉ có một chiếc, chúng ta ngồi rồi các chủ nhân phải làm sao?”

“Chúng ta ở gần, đi bộ cùng lắm chỉ 2 khắc, các ngươi về nhanh đi.”

Thẩm Mặc cũng khuyên nhủ: “Mau lên xe đi thôi, đây là khen thưởng cho các ngươi, sau này cố gắng làm việc là được.”

“Đúng vậy.”

Trên đường về, một hán tử tới đón muội muội cảm thán: “Chu gia lão gia và phu lang thật là tốt, đối đãi với hạ nhân thật rộng rãi. Nếu đổi lại là nhà khác thì làm gì có chủ nhân nào đi bộ để nhường xe bò cho người làm chứ.”

Muội muội gật đầu: “Đúng đó, Chu lão gia và Chu phu lang thật sự rất tốt. Huynh xem hôm nay vì bận rộn nhiều nên Chu lão gia đã thưởng cho chúng ta mỗi người một cục xà phòng và 20 văn tiền.”

Hán tử kia không biết xà phòng quý tới đâu, chỉ nghe tới tiền liền ngạc nhiên: “20 văn? Bằng cả ngày tiền công đó, thật là hào phóng!”

Muội muội tặc lưỡi: “Huynh ấy, đúng là có mắt mà không biết đâu là viền vàng khảm ngọc, 20 văn thì là cái gì! Một cục xà phòng này giá trị 100 văn lận đó, ngày mai còn hạn chế số lượng bán ra, muốn mua cũng không thể tùy tiện mua được đâu.”

“Cái gì, có tiền còn không muốn kiếm? Vậy chẳng phải thứ này trong tay chúng ta cũng có thể bán ra ngoài sao, bán được vài chục văn thì trong nhà chi tiêu cũng thoải mái hơn.”

Hán tử nói xong mới ý thức được không nên, hai huynh muội khẩn trương nhìn về phía Vương chưởng quầy.

Vương chưởng quầy bình đạm nói: “Nếu chủ nhân đã ban thưởng cho các ngươi thì chính là của các ngươi, để lại dùng hay bán đi đều được. Nhưng đừng nên nổi lên tâm tư khác, nếu không ta sẽ là người đầu tiên không bỏ qua.”

“Vâng, vâng… Chúng ta đã biết.”

Thẩm Lâm về tới nhà đưa đồ vật được tặng cho Vương Nhân rồi nói giá cả cho hắn, bảo hắn bù lại chút vào tiền lời ở bên cửa hàng lạp xưởng cho đại ca.

Vương Nhân nói: “Tiểu Lâm, đại ca em đối với em thật tốt, không phải vì tặng đồ nhiều hay ít mà là vì tâm tư của huynh ấy. Em xem đại ca vì em mà chuẩn bị cả quà cho cha mẹ và hai tẩu tử, này chẳng phải là để cho em dễ hòa nhập hay sao.”

Thẩm Lâm xoa xoa cái mũi có chút chua xót, “Đại ca đối với em tốt lắm, từ nhỏ đã vậy rồi, cho nên từ nhỏ em một chút cũng không khổ, ngược lại em rất hạnh phúc. Nhân ca, chúng ta chỉ cần nhớ kỹ đại ca đã nói người kia là anh rể thì đó chính là anh rể, những cái khác không quan hệ với chúng ta.”

Vương Nhân nhẹ nhàng ôm lấy Thẩm Lâm an ủi: “Ta hiểu mà, ta sẽ nhớ kỹ lời em.”