Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phu Lang Ở Dị Thế

Chương 79: Mua người (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Dưới đài, Chu Cảnh nói với Thẩm Mặc: “Tiểu Mặc, tôi vừa nghĩ được một biện pháp quảng bá cho xà phòng.”

“Biện pháp gì?”

“Chúng ta cũng có thể tự biên một vở kịch, mời gánh hát này đi tới những trấn lân cận diễn. Nội dung đại khái là nha hoàn lỡ tay làm đổ chén thuốc khiến chiếc váy phu nhân thích nhất dính bẩn, bộ váy kia cực kỳ quý giá nha hoàn căn bản đền không nổi. Phu nhân kia thiện tâm không bắt nha hoàn bồi thường, chỉ đem cất bộ váy kia đi. Nhưng lòng tốt của nàng được một vị tiên nữ thấy được, tiên nữ kia liền tặng nàng hai cục xà phòng, nói đây là vật chỉ thiên đình mới có, một cục dùng để tẩy vết bẩn trên váy, một cục để rửa mặt tắm rửa. Phu nhân vốn chỉ nghĩ là giấc mộng, không ngờ tỉnh lại phát hiện bên gối thật sự có hai cục xà phòng. Nàng bảo nha hoàn lấy đi giặt váy thử, vậy mà thật sự giặt sạch được, bộ váy kia sau khi tẩy sạch vết bẩn chẳng những không còn chút dấu vết mà trông còn mới hơn cả lúc đầu. Phu nhân cực kỳ vui mừng vội vàng dùng cục còn lại rửa mặt tắm rửa, không ngờ chỉ qua vài tháng làn da đã thay đổi, trắng nõn tinh tế thế như thiếu nữ 16. Lão gia trong nhà bị nàng mê hoặc căn bản không thèm quan tâm tới nữ tử khác, hai người phi thường ân ái, cả đời không nạp thϊếp.”

Ánh mắt Thẩm Mặc lấp lánh nhìn Chu Cảnh, “Cảnh ca, vậy mà anh còn biết viết truyện nữa sao, câu chuyện này rất hay, đó là mong ước nhất sinh nhất thế nhất song nhân của tất cả nữ tử trên đời. Em dám chắc chỉ cần nhắm vào điểm này thì xà phòng sẽ cháy hàng cho mà xem.”

Chu Cảnh cười nói: “Đây chính là chiến lược quảng cáo. Tôi đã có ý tưởng ban đầu, chúng ta bỏ tiền thuê gánh hát diễn ở những thành trấn lân cận, lúc kết thúc thì đặc biệt tiết lộ loại xà phòng này được bán tại tiệm son phấn Chu Ký ở Liễu trấn, chính là loại được tiên nữ ban tặng.”

“Sẽ có người tin sao?”

Chu Cảnh nở nụ cười, “Tin hay không không quan trọng, quan trọng là xà phòng của chúng ta nhất định sẽ thanh danh lan xa, tới lúc khai trương căn bản không cần chúng ta chào hàng, khách sẽ tự tìm tới cửa, nói không chừng còn có các thương nhân từ xa xôi vạn dặm tới đây nhập hàng ấy chứ.”

Thẩm Mặc nói: “Cảnh ca, em có một dự cảm, nếu đi diễn như vậy chỉ sợ xà phòng nhà ta sẽ phải bán cho cả hoàng triều mất.”

Thẩm Mặc nghĩ rất đúng, chẳng qua lúc này hai người ai cũng không ngờ tới xà phòng Chu Ký chỉ trong vài năm đã được toàn bộ hoàng triều tin dùng.

Ban đầu gánh hát chỉ là cầm tiền của Chu Cảnh để diễn. Nhưng diễn diễn một hồi lại thành ra kịch bản hỏa bạo, thậm chí có rất nhiều diễn quán khác cũng diễn lại, chẳng qua cải biên chút như họ tên vị phu nhân, đều đổi thành Chu phu nhân. Trong lúc nhất thời ai mà nghe tới Chu phu nhân đều biết tới cửa hàng son phấn Chu Ký, lại hiếm có người biết thật ra trong Chu phủ không có Chu phu nhân mà chỉ có Chu phu lang.

Xà phòng Chu Ký cũng bắt đầu mở màn cho trào lưu sưu tập, mỗi khi Chu Ký đưa ra bộ sản phẩm mới, các vị tiểu thư phu nhân sẽ tranh nhau cướp mua về, xem đó như chiến lợi phẩm tượng trưng cho thân phận địa vị.

Khi cả gánh hát đang ăn bữa tối thì Chu Cảnh tìm tới, lão bầu thấy hắn liền kín đáo nhìn sang con gái. Tiểu Hà ngượng ngùng cúi đầu mặt đỏ bừng, những người khác trong đoàn cũng trao đổi ánh mắt biểu hiện trong lòng đã rõ ràng.

“Không biết Chu lão gia tới có chuyện gì không?” Lão bầu khẩn trương tới tay chân đổ mồ hôi, có chút cảm giác đầu váng mắt hoa.

Chu Cảnh cười nói: “Là như thế này, ta coi trọng người trong gánh hát của ông, muốn mua lại, không biết có thể hay không?”

Niềm vui bất ngờ làm lão bầu thiếu chút ngất xỉu, lão tận lực trấn tĩnh nói: “Đương nhiên có thể, chỉ cần Chu lão gia nguyện ý đối tốt với nó, ta có thể không cần một văn tiền nào, chỉ cầu Chu lão gia cho một câu đảm bảo sẽ không cô phụ nó.”

“Cô phụ?” Chu Cảnh nhắc lại hai chữ này, cảm thấy cách dùng từ của lão bầu này rất là kỳ quái. “Ờ… Lão bầu à, ta chỉ định mua hai người hầu, không phải nên bảo hai người họ không phản bội ta sao, sao lại nói thành ta không cô phụ họ!”

“Cái…… Cái gì? Mua người hầu, ngài không phải muốn……” Lão bầu bỗng nhiên im miệng không dám nói tiếp nữa. Trong lòng lão thầm cả kinh, thình lình bừng tỉnh, hết thảy đều là kế hoạch của lão, Chu Cảnh ngược lại chưa từng ám chỉ gì hay làm gì. Bây giờ rõ ràng là người ta không thèm để con gái mình vào mắt, lão nhiều lời chỉ có thể rước thêm sỉ nhục.

Những người khác trong đoàn cũng đồng dạng chấn động, nhìn về phía Tiểu Hà, chỉ thấy nàng sắc mặt trắng bệch, cả người lung lay sắp đổ, lại có vẻ đẹp yếu ớt như Tây Thi. Họ không khỏi nghĩ đến Chu lão gia ngay cả mỹ nhân như thế cũng chướng mắt, vậy rốt cuộc là coi trọng ai?

Lão bầu ổn định lại tâm thần hỏi: “Không biết Chu lão gia muốn mua ai?”

Chu Cảnh chỉ sang Ngụy Viễn Sơn và Tiểu Bảo, “Là hai người này, ta sẽ trả ông 20 lượng, ông xem được không?”

20 lượng bạc!

Lão bầu đột ngột quay lại nhìn về phía Ngụy Viễn Sơn và Tiểu Bảo, nhưng căn bản không nhìn ra được hai người rốt cuộc có chỗ nào có thể được Chu Cảnh coi trọng, lại nguyện ý bỏ ra số tiền lớn mua lại họ.

20 lượng còn dư sức mua được một cô nương như hoa như ngọc.

“Lão bầu, ngươi cảm thấy thế nào?”

Lão bầu bị Chu Cảnh gọi cho hoàn hồn lại đáp: “Nếu Chu lão gia có lòng nâng đỡ vậy tiểu nhân tất nhiên nguyện ý thả người. Có điều về thân phận họ tiểu nhân còn muốn bẩm rõ với Chu lão gia, hai người này là……”

Địa vị của Ngụy Viễn Sơn và Tiểu Bảo ở trong đoàn rất là xấu hổ, không xuất thân chính quy không nói, thân thể Tiểu Bảo đã lớn không thích hợp tập múa, hán tử trưởng thành như Ngụy Viễn Sơn thì càng khỏi nhắc tới. Trừ một vở kịch dựa trên cố sự của họ mà biên ra thì những vở khác căn bản không diễn được, để lại trong gánh hát chẳng qua là thêm miệng ăn, thêm trói buộc mà thôi. Lão bầu vì thế mới có thể thoải mái bán họ đi.

“Đúng rồi, nếu ông còn chưa có an bài khác cho đoàn thì ta còn muốn mời các người diễn thêm vài ngày, chỉ là đầu tiên sẽ diễn 7 ngày ở Liễu trấn sau đó sẽ tới các thành trấn khác. Nếu trong lúc diễn được thưởng bạc thì đều là của các người, còn ta sẽ trả tiền công riêng. Yêu cầu duy nhất chính là phải diễn vở kịch do chính ta biên, mỗi ngày buổi sáng một lần, buổi chiều một lần, dù tới trong phủ vị lão gia nào đó diễn cũng phải đảm bảo diễn vở của ta ít nhất một lần.”

Lão bầu lặp lại một loạt yêu cầu, cảm thấy không có gì khó khăn, liền đồng ý diễn.

“Đây là tiền đặt cọc 1 lượng bạc, các ngươi tới trấn trên diễn trước đủ 7 ngày ta sẽ đưa thêm tiền cho các ngươi tới trấn khác, diễn xong lại về đây tìm ta kết toán. Ngoài ra 300 văn tiền này xem như trợ cấp tiền ăn ở cho các ngươi, tới trấn rồi phủ ta sẽ không cung cấp nơi ăn chốn ở nữa, các ngươi cầm tiền thuê phòng chung trong khách điếm mà ngủ. Nếu nói trước có thể chưởng quầy khách điếm sẽ cho các ngươi mượn phòng bếp nấu ăn.”

Lão bầu tuy không hiểu lắm dụng ý của Chu Cảnh nhưng đây xem như một mối làm ăn lớn, mọi người trong đoàn đều lộ ra ý cười.

“Chu lão gia xin yên tâm, tiểu nhân tuyệt đối sẽ diễn xuất sắc vở này, làm cho tất cả mọi người đều biết tới.”

—--

Đêm hôm đó Ngụy Viễn Sơn và Tiểu Bảo được chuyển vào ở trong hậu trạch, hai đại nương còn cố ý làm vài món ăn tiếp đón họ, vẫn là bàn đồ ăn đầy đủ thịt và cơm gạo lức.

“Cảm ơn Kỷ đại tỷ, Trương đại tỷ.”

Trương đại tỷ đến sau, khi vừa nhìn thấy chữ khắc trên mặt Ngụy Viễn Sơn còn sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, không dám nói chuyện với y.

Kỷ đại nương lại rất hào phóng nói: “Ngươi đừng hiểu lầm, Trương đại tỷ chỉ là nhát gan, lúc hai chúng ta vừa tới tỷ ấy cũng sợ lão gia như thế. Còn bàn đồ ăn này ngươi không cần cảm ơn chúng ta mà nên đa tạ lão gia, là ngài ấy phân phó cho hai người ăn thêm. Lão gia còn dặn dò ta làm cho hai bác cháu ngươi hai bộ y phục mới.”

Ngụy Viễn Sơn vốn tưởng rằng Chu Cảnh giữ lại hai người chẳng qua chỉ là thêm hai kẻ hầu người hạ, thật sự không ngờ lại còn làm y phục mới cho hai bác cháu, y hầu như đã quên mất lần cuối cùng mình và Tiểu Bảo được mặc quần áo mới là khi nào rồi.

Ngụy Viễn Sơn đè xuống chua xót nói: “Ta là một đại nam nhân cần gì quần áo mới, làm một bộ cho Tiểu Bảo là ta đã vạn phần cảm tạ rồi.”

“Ngươi không cần như thế, lúc chúng ta vừa đến đây cũng nhận được mà, Chu lão gia và Chu phu lang luôn rất thiện tâm, đối với hạ nhân lại hào phóng, chỉ cần các ngươi đừng sinh tâm tư không nên có thì sau này đều sẽ là ngày lành.” Kỷ đại nương nói: “Đúng rồi, ăn cơm xong thì tới thính đường một chuyến, lão gia có việc tìm ngươi.”

Ngụy Viễn Sơn không dám chậm trễ, vội vàng ăn vài ngụm cơm rồi bảo Tiểu Bảo từ từ ăn, y thì đi tìm Chu Cảnh.

“Ta định cho Tiểu Bảo làm thư đồng cho Tiểu Dự.”

“Thư đồng?” Ngụy Viễn Sơn khống chế không được run rẩy cả người, y nằm mơ cũng không nghĩ có một ngày Tiểu Bảo không còn là nô tài mà được làm thư đồng, lập tức quỳ xuống dập đầu với Chu Cảnh.

Lần này Chu Cảnh đỡ y dậy.

“Về sau cố gắng làm việc, lão gia ta sẽ không khắt khe với bác cháu các ngươi.”

“Vâng, tội nô nhất định ngàn lần chết không từ.”

Chu Cảnh vừa lòng gật đầu: “Về sau trước mặt ta không cần tự xưng tội nô, ngươi đã đến Chu phủ ta rồi thì là người của Chu phủ, chuyện cũ năm xưa cho qua đi.”

“Vâng, tội…… tiểu nhân đã biết.”

“Ừ. Ta lần này tìm ngươi tới chủ yếu là muốn thương lượng với ngươi chuyện huấn luyện cho hộ vệ, ngươi cũng thấy tuy nhà ta không thiếu người, nhưng nếu thật sự xảy ra chuyện thì chỉ có hai người chúng ta đủ khả năng ra tay, cho nên ta muốn ngươi giúp ta huấn luyện ra một nhóm hộ vệ và gia đinh để giữ nhiệm vụ thủ hộ phủ.”

“Lão gia, này không thích hợp lắm đi, tiểu nhân……” Ngụy Viễn Sơn chỉ chỉ bên mặt trái.

“Không có gì, ta đã có cách rồi, chờ tới trấn trên ta sẽ đặt làm cho ngươi một cái mặt nạ bạc, lúc ngươi ra ngoài hoặc huấn luyện đeo lên là được, người khác có hỏi thì nói là nửa bên mặt lúc nhỏ bị nước sôi làm bỏng.”

“Lão gia yên tâm, tiểu nhân nhất định sẽ huấn luyện ra cho ngài một đội có thể so với tử sĩ để hộ viện.”

“Làm cho tốt, ngươi làm tốt ta sẽ không bạc đãi ngươi và cháu trai.”

“Vâng.”

—--

Bên kia, Tiểu Hà cũng không biết mình làm thế nào để cố nén nước mắt ăn cho xong bữa cơm, trở về phòng ngủ liền khuất nhục òa khóc.

Lão bầu yên lặng đi vào, đau lòng ôm lấy con gái an ủi. “Thôi vậy, Tiểu Hà, Chu lão gia đó không để ý tới con là do hắn không có mắt nhìn, sau này con nhất định sẽ gặp được người tốt hơn hắn ngàn vạn lần.”

Tiểu Hà không nói lời nào mà vẫn khóc không ngừng, lão bầu thấy thấy thế cũng nhìn ra, con gái lão đã động tâm với Chu Cảnh.

Chu lão gia đúng là rất anh tuấn phi phàm, phong độ tiêu sái, nhưng người ta không coi trọng con gái lão thì có thể làm thế nào đây, chỉ trách lão lúc trước tự chủ trương cho là mình đúng. Mới nghe nói chính thất của Chu Cảnh là một song nhi liền cho rằng với diện mạo của con gái nhất định sẽ được Chu Cảnh coi trọng.

“Tiểu Hà, việc này trách cha, cha không nên ở lúc chưa xác định gì đã nói với con……”

Tiểu Hà lắc đầu, “Không trách cha, không phải lỗi của ai cả, là do mệnh con không tốt, con chấp nhận. Cha không cần lo cho con đâu, con khóc xong thì sẽ không sao nữa.”

Những người khác trong gánh hát cũng đang tụ tập lại thảo luận chuyện này.

Một tiểu sinh nói: “Cũng không biết mắt mũi vị Chu lão gia kia thế nào, Tiểu Hà của chúng ta xinh đẹp như thế mà hắn còn không đặt vào mắt.”

“Chứ gì nữa, nếu không phải do Tiểu Hà xuất thân không tốt thì làm sao tới lượt hắn. Theo ta thấy ấy, Chu phủ này cũng chỉ có vậy, cả phủ có đúng hai đại nương để sai sử, đây cùng lắm chỉ được gọi là nhà giàu thôi chứ còn lâu mới bằng phú hộ, cũng chỉ ở trong cái thôn bé xíu này mới được người ta cung kính gọi một tiếng lão gia.”

“Đúng đấy……”

Nhưng Tiểu Viên nãy giờ vẫn trầm mặc không lên tiếng lại bỗng nhiên cười lạnh: “Chu lão gia nếu không xứng nhận hai chữ lão gia thì chỉ sợ chẳng ai đáng được gọi là lão gia nữa. Kiến thức hạn hẹp chính là các ngươi, Chu lão gia ở trấn trên có ba cửa hàng, một trong số đó đã từng bán một bộ Thiên Điểu Vũ Y với giá 5000 lượng. Con đường lát đá trong thôn khi chúng ta mới đến nhìn thấy chính là do Chu lão gia bỏ tiền tu sửa, thứ khác không nói chỉ riêng tiền công lẫn vật liệu đã phải tốn bao nhiêu rồi ngươi biết không?”

Những chuyện này Tiểu Viên nghe được trong lúc diễn tuồng trong phủ một thương nhân phương Nam, lần đó nàng được giữ lại vài ngày, lão gia kia kể cho nàng nghe. Sau khi biết chuyện này lão bầu mới quyết định mang cả đoàn tới phương Bắc, nàng lúc đó đã đoán được mục đích của lão. Nhưng ngược với hy vọng của lão bầu, nàng cảm thấy chuyện này một chút khả năng cũng không có, nhất định sẽ không thành.

Lão bầu cảm thấy con gái lão rất xinh đẹp nhưng lại không nghĩ tới với tài lực của Chu phủ nếu như thật sự muốn nạp thϊếp, vậy sẽ có không biết bao nhiêu nữ tử mỹ mạo tự động dâng tới cửa.

Con người mà, chuyện càng quan trọng với mình càng dễ mê muội đầu óc.

Có người hít một hơi lạnh, “Thật hay giả vậy, nhưng tòa trạch viện này…?”

Tiểu Viên nói: “Trạch viện này thì thế nào, ngươi không nghe Chu lão gia nói chỗ chúng ta ở chỉ là một khu xưởng thôi sao? Thường ngày Chu lão gia hoàn toàn không phải ở nơi này.”

Có người lẩm bẩm: “Tức là sản nghiệp trên danh nghĩa của Chu lão gia đâu chỉ có một cái xưởng này?”
« Chương TrướcChương Tiếp »