Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phu Lang Ở Dị Thế

Chương 79: Mua người (1)

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Viễn Sơn, Chu lão gia gọi ngươi qua đó một chuyến.” Ánh mắt lão bầu hoài nghi nhìn chằm chằm vào Ngụy Viễn Sơn, vì thân phận của y mà lão bầu tuy chưa từng khó xử nhưng cũng không dám thân cận. “Ngươi không làm ra chuyện gì đắc tội quý nhân đi, Chu lão gia vì sao lại chỉ đích danh ngươi qua đó?”

Mặc kệ rốt cuộc số bạc kia là của ai thì chuyện lão bầu giúp y là sự thật, lão có ơn với y.

Bởi vậy Ngụy Viễn Sơn đối với lão bầu vẫn luôn cung kính, nhưng chuyện này y không nói thật được, “Không biết, có lẽ là cảm thấy Tiểu Bảo diễn đáng thương nên muốn gặp chúng ta một lần.” Y theo bản năng che giấu chuyện phát sinh tối hôm qua, dù cho không tiếp xúc sâu với Chu Cảnh nhưng Ngụy Viễn Sơn cảm thấy Chu Cảnh không phải người thích xen vào chuyện người khác, lòng dạ hẹp hòi. Tuy không y rõ người kia gọi y tới làm gì, nhưng có thể khẳng định không phải tính sổ với y, nếu không đã trực tiếp cáo trạng với lão bầu rồi.

Lão bầu vẫn không quá tin tưởng, có điều không nói nhiều, chỉ dặn dò: “Hiện giờ chúng ta diễn ở trong phủ người ta cực cực khổ khổ mới kiếm được chút tiền, ngươi ngàn vạn đừng có đắc tội Chu lão gia đó. Bằng không lấy không được tiền bị đuổi ra đi là việc nhỏ, Chu lão gia nếu giận dữ bẩm lên nha môn, không chỉ ngươi mà toàn bộ gánh hát đều phải vào đại lao.”

Ngụy Viễn Sơn thuận theo gật đầu: “Ta đã biết, ông yên tâm.”

Ngụy Viễn Sơn đi theo sau lão bầu một đường nghe lão dặn dò đủ thứ trên trời dưới đất, trong lòng lại không ngừng tự hỏi mục đích của Chu Cảnh. Tới thính đường lão bầu vẫn chưa nói hết những lời cần nói, mà y cũng chẳng nghĩ ra nguyên cớ.

Hai người thấy Thẩm Mặc đã ngồi trong đại sảnh, lão bầu nháy mắt ra hiệu cho Ngụy Viễn Sơn ý bảo y giấu đi nửa bên mặt bị xăm chữ kia đi, tránh cho dọa tới Chu phu lang.

Ngụy Viễn Sơn nghĩ thầm này hai người đã sớm biết, có điều vẫn nghe lời hơi né người che đi nửa mặt trái.

“Chu lão gia, người ta đã mang đến, ngài xem có phải y không?” Lão bầu chắp tay thi lễ với Chu Cảnh và Thẩm Mặc ngồi ghế trên, Ngụy Viễn Sơn cũng hành lễ theo, sau đó hai người cũng chưa đứng thẳng dậy, khom lưng chờ đợi an bài.

Chu Cảnh nhấp ngụm trà nói: “Lão bầu ngươi lui xuống an bài diễn tiếp đi, các thôn dân đều đang chờ gánh hát của các ngươi đó. Người này lát nữa ta sẽ trả lại, không để chậm trễ vở diễn của các ngươi đâu. Chỉ là phu lang ta thấy họ diễn đáng thương quá nên mới gọi tới hỏi thăm mấy câu thôi.”

Lão bầu cảm thấy có chỗ nào đó sai sai nhưng nhất thời nghĩ không ra, Chu lão gia nếu không vì lý do này thì lại có gì muốn nói với một tội nô chứ.

“Chu lão gia, lát nữa ngài có đi xem diễn không, hôm nay chúng ta diễn vở Mộc Quế Anh giữ ấn soái, đây là vở chủ chốt của gánh hát chúng ta, diễn không hề kém cạnh diễn quán ở trấn lớn đâu.” Thấy vở diễn sắp bắt đầu rồi nhưng Chu Cảnh và Thẩm Mặc lại không có vẻ gì sắp ra xem, lão bầu không thể không tự đề cử một chút.

Chu Cảnh không có hứng thú với mấy thứ này, hắn cùng lắm chỉ muốn bồi tiểu phu lang thôi.

Hắn quay đầu hỏi: “Lát nữa em có đi xem không? Muốn thì tôi đi với em.”

Đối với sự chu đáo tinh tế của Chu Cảnh, trong lòng Thẩm Mặc nghĩ thế nào lão bầu không biết, nhưng lão rất là vừa lòng. Nghĩ tới nửa đời sau của con gái cũng sẽ được chiều chuộng chăm sóc như thế, lão bầu liền cảm thấy dù mình ăn tro uống trấu cũng đáng.

“Vậy cùng đi đi, hôm nay là ngày cuối rồi, mai sẽ không được xem nữa.”

“Được, vậy tôi đi với em. Nếu em thích như vậy thì mấy ngày nữa tôi đưa em tới diễn quán trên trấn xem, ngày nào cũng xem luôn, em đừng chán là được.”

Thẩm Mặc cười cong cong đôi mắt, vui vẻ nói: “Được, anh nói đó.”

Lão bầu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, mặc kệ là vì nguyên nhân gì, chỉ cần Chu Cảnh có mặt là tốt rồi.

“Vậy tiểu nhân xin cáo lui.”

Chu Cảnh gật đầu. Sau khi xác nhận lão bầu đã đi xa, Chu Cảnh mới lần nữa mở miệng.

“Ta gọi ngươi tới không phải để tính toán chuyện hôm qua, chỉ là phu lang ta biết vở diễn hôm qua dựa trên chuyện có thật, cảm thấy các ngươi đáng thương nên muốn gọi các ngươi tới hỏi vài câu, không cần lo lắng.”

“Vâng, tội nhân đã biết, Chu phu lang có chuyện cứ việc nói.”

Thẩm Mặc hỏi: “Tiểu hài tử diễn không tồi, là cháu trai ngươi sao?”

“Đúng vậy.”

“Một đứa bé nhỏ như vậy mà đã theo gánh hát đi khắp nơi thật là khiến người đau lòng mà.”

Câu cảm thán của Thẩm Mặc nháy mắt làm nam nhân ý thức được gì đó, y bất chấp thất lễ ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Mặc. Thẩm Mặc vẫn chỉ ngồi ngay ngắn thổi chén trà trong tay, trên mặt không có gì khác lạ tựa như chỉ là một câu cảm thán bình thường, nhưng kết hợp với chuyện hôm nay đột ngột bị gọi tới, Ngụy Viễn Sơn hiểu đây tuyệt đối không phải trùng hợp.

Y không nói hai lời, trực tiếp quỳ xuống dập đầu thật mạnh trước mặt Chu Cảnh.

“Chu phu lang, Chu lão gia, cầu xin hai người thương tình Tiểu Bảo chỉ mới là hài tử nhỏ tuổi mà lưu nó lại. Tuy nó còn nhỏ nhưng là bé trai, không qua mấy năm nữa đã có thể làm được công việc nặng nhọc rồi. Tiểu Bảo là đứa nhỏ từng chịu nhiều cực khổ, tuyệt đối sẽ không lười biếng, chỉ cầu một ngụm cơm no bụng.”

Thẩm Mặc nhìn sang Chu Cảnh, Chu Cảnh tiếp lời: “Chu phủ ta không tới nỗi không nuôi nổi một miệng ăn, chỉ là đứa nhỏ này…… Đứa nhỏ này đã lớn như vậy, theo lời ngươi kể cha mẹ nó đều hàm oan mà chết, ngày sau khẳng định nó sẽ đi báo thù. Nếu đại thù báo được thì không nói, nếu báo không được ngược lại liên lụy toàn bộ Chu phủ ta thì sao, ta không thể vì một chút thiện tâm hôm nay mà khiến cả nhà chịu nạn được.”

Nghe tới đây Ngụy Viễn Sơn làm sao con chưa hiểu nữa, ý Chu Cảnh là nếu bọn họ không báo thù thì sẽ đồng ý mua Tiểu bảo, còn nếu khăng khăng muốn báo thù thì hai bác cháu mình chính là tai họa ngầm với Chu phủ.

Đối với cách nghĩ này Ngụy Viễn Sơn không cảm thấy Chu Cảnh vô lý mà ngược lại rất bình thường, bọn họ không thân không thích, dựa vào đâu mà phải vì người lạ xả thân mạo hiểm.

Ngụy Viễn Sơn đưa tay lên trời thề: “Chu lão gia, Ngụy Viễn Sơn ta xin thề, chỉ cần Chu phủ chịu thu nhận Tiểu Bảo thì ta và Tiểu Bảo tuyệt sẽ không làm ra chuyện gì có hại cho Chu phủ, nếu không sẽ bị thiên lôi đánh chết, tan xương nát thịt.”

Chu Cảnh nghe ra ý trong lời y, thù vẫn muốn báo nhưng sẽ không lỗ mãng như trước nữa, phải là thời cơ vạn vô nhất thất mới có thể động thủ.

Có câu này là đủ rồi.

“Được, một khi đã vậy, tối nay ta sẽ nói chuyện với lão bầu để ngươi ở lại, hôm nay cứ an tâm diễn đi.”

Ngụy Viễn Sơn ngây ngẩn cả người, y không ngờ Chu phủ vậy mà còn muốn giữ cả mình ở lại. Y tưởng rằng Chu Cảnh chỉ muốn thu lưu Tiểu Bảo, dù sao nó còn nhỏ, nuôi lớn có thể thành nô tài thân tín, nhưng còn y… Y là tội nô, trên mặt vẫn còn bị xăm chữ ác đồ.

Rất nhanh Ngụy Viễn Sơn đã lấy lại tinh thần, mặc kệ Chu phủ muốn mình làm cái gì, dù lên núi đao xuống biển lửa cũng được, chỉ cần Tiểu Bảo được bình an lớn lên, không bị ức hϊếp là đủ lắm rồi, cần trả giá gì để một mình y gánh vác là được.

Ngụy Viễn Sơn lại lần nữa dập đầu, “Tạ lão gia phu lang thành toàn, tội nô nhất định muôn lần chết không chối từ.”

Buổi diễn cuối cùng này lão bầu sắp xếp vở Mộc Quế Anh giữ ấn soái, rất được các phụ nhân và cô nương trong thôn yêu thích, liên tục trầm trồ khen ngợi.

Thật ra loại chuyện xưa mày liễu không nhường mày râu (1) này không quá phù hợp với tình hình thực tế ở hoàng triều, nữ tử thời này đều phải giúp chồng nuôi dạy con, xem chồng là trời, cửa lớn không ra cửa nhỏ không vào. Mà Mộc Quế Anh thật sự quá mức khác biệt, một cô nương mà lặn lộn trong quân ngũ với một đống nam nhân, lại còn cùng ăn cùng ngủ với họ. Nhưng tiền đề của câu chuyện này là vì chữ hiếu, thêm vào tuy không hợp với tình hình chung của đất nước nhưng lại hợp với không khí hiện tại ở Vương gia thôn.

Vương gia thôn có hai xưởng của Chu gia, chẳng phân biệt nam nữ công nhân, chỉ cần chịu xuất lực là được. Đặc biệt là những nữ công ở xưởng nhuộm vải và các tú nương từng làm Thiên Điểu Vũ Y kia, các nàng mỗi tháng kiếm được 2 lượng bạc, là số tiền mà hán tử cũng không so được, điều này càng khiến cho phụ nữ ở Vương gia thôn thấy được hy vọng, có mục tiêu để nỗ lực, tranh thủ một ngày nào đó cũng có thể kiếm được công việc có lương cao như thế. Mặc dù không so được với các tú nương nửa năm kiếm được 50 lượng, nhưng cũng không xem là ít. Xem xem các cô ấy đứng trước mặt cha mẹ chồng sống lưng đều thẳng tắp. Là nữ nhân thì sao chứ, đâu có kiếm tiền ít hơn con trai mấy người, nhà này ai nuôi ai còn chưa biết đâu.

Địa vị kinh tế trực tiếp dẫn tới thay đổi về địa vị gia đình, con dâu có thể kiếm tiền khiến dù là mẹ chồng khó tính cũng không dám quá phận, muốn trách móc gì con dâu cũng phải lựa lời mà nói. Cho nên hiện giờ vở Mộc Quế Anh giữ ấn soái quả thực quá phù hợp với tâm lý của phụ nữ ở Vương gia thôn, nghe xong cả đám đều vỗ tay: “Ai nói nữ tử không bằng nam!” Nhất thời đây đã trở thành câu nói cửa miệng của nữ nhân Vương gia thôn.

Trên sân khấu kịch hoa đán vì diễn xuất ra tư thái hào sảng của Mộc Quế Anh mà để mặt mộc không hóa trang son phấn. Người trong thôn xem diễn cũng không chú ý, chỉ xem cái náo nhiệt, như cũ reo hò không ngừng.

Thẩm Mặc tuy không phải nữ tử, nhưng địa vị của song nhi ở hoàng triều thậm chí còn không bằng nữ tử, vì vậy cũng xem đến vạn phần kích động, mặt đỏ bừng.

Diễn viên trên sân khấu đã cúi chào kết thúc, hai mắt Thẩm Mặc vẫn còn đang nhìn chằm chằm lên không ngừng vỗ tay. Dù biết cậu hưng phấn như thế là vì nội dung vở diễn nhưng Chu Cảnh vẫn không khỏi ghen tị, hắn không kiềm được nhìn nên cô hoa đán trên đài thêm vài lần, miệng lẩm bẩm.

“Có gì đặc biệt đâu, còn chẳng đẹp bằng ta!” Chu Cảnh nhỏ giọng thì thầm.

“Anh nói cái gì?” Thẩm Mặc kích động không nghe rõ lời Chu Cảnh.

Chu Cảnh lập tức ngồi nghiêm chỉnh nói: “Không tồi, diễn khá tốt.”

“Ừm đúng vậy, mặc kệ là nữ tử hay song nhi đều không nên phụ thuộc vào người khác, tốt nhất là phải độc lập tự mình cố gắng.”

Chu Cảnh lắp bắp kinh hãi, tư tưởng của tiểu phu lang quả thực chính là “nữ quyền” thời hiện đại, rất tốt.

Chu Cảnh gật đầu nói: “Đương nhiên, tỷ như phu lang đã từng đưa ra rất nhiều kiến nghị mà nam nhân đều so không được.”

Mỗi lần Thẩm Mặc nói ra điều gì đó Chu Cảnh đều có thể khen cậu nguyên cả ngày, khiến cho giờ cậu đã tập thành thói quen, không còn động một chút liền đỏ mặt nữa, cứ bơ hắn đi là được.

Vừa diễn xong lão bầu liền ôm một cái chăn dày tới bao Tiểu Hà lại, thừa dịp mọi người không chú ý, nhỏ giọng nói vào tai nàng: “Con làm tốt lắm, cha thấy Chu lão gia nhìn con đó.”

Tiểu Hà xấu hổ đỏ cả vành tai, khẽ gật đầu rồi chạy về phòng ngủ rửa mặt chải đầu, không tiếp tục diễn nữa.

—--

Chú thích:

1. Câu gốc 巾帼不让须眉 (cân quắc bất nhượng tu mi): cân quắc – khăn trùm ý chỉ phụ nữ, tu mi – mày râu là chỉ đàn ông. Ý cả câu muốn nói phụ nữ không thua kém đàn ông.
« Chương TrướcChương Tiếp »