Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phu Lang Ở Dị Thế

Chương 78: Nam nhân trong gánh hát

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Lão bầu à, Chu gia này rốt cuộc có địa vị gì vậy? Xem ra là một nhà rất có tiền trong thôn, quy mô tuy không bằng địa chủ bình thường nhưng lại có thể cung cấp cho chúng ta nhiều thức ăn ngon như vậy!” Người lên tiếng hỏi là một tiểu sinh, diễn kịch rất tốt, là một trong những trụ cột của đoàn. Cậu ta vừa nói vừa nhét một khối thịt mỡ to vào miệng.

Thức ăn mà Chu gia chuẩn bị cho bọn họ không phải tiêu chuẩn tốt nhất, thậm chí còn không bằng hai đại nương trong nhà, cùng lắm chỉ ngang với bữa ăn của thôn dân, nhưng được cái dầu mỡ đầy đủ.

Nghe nói mấy ngày trước Chu gia mua hẳn một con lợn rừng ăn tết, tuy không phải quá mập nhưng trong nhà không ai ăn mỡ nhiều, vì thế hai đại nương liền mang tới cho gánh hát ăn. Cả đoàn từ lão bầu tới hai đứa bé con đều mừng rỡ vỗ tay.

Thức ăn mỗi ngày cung cấp cho họ cũng không có gì đặc biệt, đều là mấy món mà nhà nông đã dự trữ trước khi vào đông như cà rốt, củ cải, khoai tây linh tinh. Nhưng chỉ vậy thôi xào chung với mỡ lợn, chẳng cần thịt cũng đã có thể ăn đầy vị thịt rồi. Nếu ai vận khí tốt còn có thể ăn được phải miếng thịt vụn.

Món ăn ngày tết ở Chu gia rất phong phú, ăn không hết đều bỏ vào hầm băng trữ, đừng nói tới Chu Cảnh Thẩm Mặc Chu Dự, ngay cả hai đại nương cũng ăn tới ngán luôn, khoa trương tới nỗi bây giờ tới bữa chỉ muốn ăn rau củ nhiều nhiều chút, càng thanh đạm càng tốt. Thành ra những món ăn chưa hết kia đều được đưa qua chỗ gánh hát, mọi người trong đoàn vui sướиɠ tới nỗi hận không thể nuốt luôn đầu lưỡi.

Nhưng dù vậy tăng nhiều cháo ít, rất nhiều người đều không được ăn, chỉ có lão bầu và mấy vị trụ cột mới được chia cho chút ít.

Lão bầu gánh chia thức ăn mặn Chu gia đưa tới làm hai nửa, một phần để lại cho mọi người trong gánh hát mỗi người ăn một hai miếng cho biết mùi, phần còn lại định mang vào cho hoa đán trong phòng nghỉ.

Lão nghe tiểu sinh hỏi vậy thì liếc mắt nói: “Nhà người ta thế nào có quan hệ gì với chúng ta đâu, chúng ta chỉ cần giữ khuôn phép, an phận diễn xong ba ngày rồi nhận tiền công, nếu diễn tốt được thưởng thêm thì càng tốt, vậy là đủ rồi.”

Tiểu sinh kia là người lão bầu coi trọng nhất trong đoàn, cậu ta không để bụng lời lão nói, chỉ ha ha cười, sau đó tiếp tục duỗi đũa về dĩa đồ ăn.

Hai dĩa thức ăn mặn, lão bầu cùng hoa đán một nửa, dư lại một nửa lại chia tiếp làm hai, một phần dành cho tiểu sinh nọ, phần khác đưa qua cho các diễn viên chính trong đoàn, những người còn lại thì đã hết phần.

Lão bầu tự mình bưng thức ăn về phía dãy phòng nghỉ gõ cửa, “Tiểu Hà, mở cửa cho cha, cha mang thịt vào cho con này!”

Thì ra hoa đán của gánh hát Hàn gia này chính là con gái ruột của lão bầu, vợ ông năm xưa trên đường chạy diễn nhiễm bệnh nặng, do không đủ tiền chạy chữa nên qua đời, con gái khi ấy mới 7 tuổi. Kể từ đó Tiểu Hà và lão hai cha con nương tựa nhau mà sống, vì con gái mất mẹ sớm nên lão luôn cho rằng đó là do mình không có bản lĩnh, kiếm không được tiền hại vợ không được chữa bệnh, trong lòng lão luôn cảm thấy hổ thẹn với hai mẹ con nên đối với Tiểu Hà càng thêm chăm chút.

Tiểu Hà bước xuống giường ra mở cửa cho lão bầu, tiếp nhận lấy khay thức ăn từ tay lão đặt lên bàn.

Lão bầu nói: “Hôm nay diễn cả ngày chắc con mệt rồi nhỉ, hầu như toàn là con hát, trời lại lạnh như thế có chỗ nào không thoải mái không?”

Tiểu Hà lắc đầu, hiểu chuyện nói: “Con vẫn tốt mà mà, bình thường đều là Tiểu Viên hát, năm nay con cùng lắm mới diễn được vài ngày.”

Lão bầu gắp một miếng thịt mỡ to chừng hai ngón tay lên, nhìn thôi đã rất mê người rồi, nhưng bỗng động tác lão ngừng lại. Một lúc sau lão thở dài đặt miếng thịt vào chén con gái, mình thì đặt đũa xuống.

Tiểu Hà thấy cha như vậy cũng không ăn nữa, ngừng đũa nhìn lão.

“Cha, cha làm sao vậy? Con xem con người Chu gia lão gia cũng không tệ lắm, không chừng lúc diễn xong chúng ta còn được không ít tiền thưởng đâu.”

Lão bầu bình tĩnh nhìn Tiểu Hà, ngữ khí đột ngột nghiêm túc trước nay chưa từng có: “Con gái à, có vài lời tuy cha không nói thẳng ra nhưng con hẳn là hiểu ý cha đi?”

Tiểu Hà cắn môi, cúi đầu không nói. Lão bầu nhìn cô con gái đang trong độ tuổi hoa chớm nở, khí chất thanh thủy xuất phù dung, tuy trên mặt ngày nào cũng trang điểm đậm nhưng sau khi tẩy trang lại không có cảm giác tiều tụy, ngược lại lại mang vẻ đẹp chất phác đối lập, da thịt càng là trắng nõn mềm mại, không vì hàng ngày phải bôn ba bên ngoài mà thô sạm đi. Thiếu nữ như vậy có thể khiến nam nhân yêu thích thế nào lão bầu hiểu rất rõ.

“Con gái à, đêm nay chỉ có hai cha con ta, chuyện liên quan tới hạnh phúc nửa đời sau của con chúng ta không cần vòng vo nữa, nói thẳng với nhau vậy. Con cũng không cần thẹn thùng miễn cho cha lại hiểu lầm ý con, khiến con chậm trễ.”

Qua một hồi lâu, Tiểu Hà mới nhẹ giọng nói: “Cha cứ nói đi, Tiểu Hà tuyệt sẽ không khẩu thị tâm phi.”

Lão bầu lúc này mới bắt đầu: “Con à, mỗi khi đoàn chúng ta tới diễn ở trong phủ các quý nhân cha đều không cho con hát mà bảo Tiểu Viên lên đài, con cũng hiểu mục đích của cha chứ?”

Tiểu Hà đáp: “Cha sợ mấy lão gia đó coi trọng con.”

“Con có trách cha cản trở con tìm cuộc sống sung túc không? Dù sao nếu được một vị lão gia nào đó coi trọng, giữ con lại trong phủ thì con có thể ăn sung mặc sướиɠ rồi.”

Tiểu Hà vội lắc đầu: “Con sao lại nghĩ vậy chứ, với xuất thân này của con dù ở lại phủ họ thì có thể sống tốt được sao? Còn không bằng tiếp tục theo cha, theo đoàn đi diễn. Huống chi tấm gương của Tiểu Viên vẫn còn đó, con cũng hiểu không phải không có lão gia nào coi trọng tỷ ấy, nhưng cuối cùng thế nào? Chẳng qua giữ lại vài ngày rồi lại đưa về.”

“Con có thể hiểu chuyện vậy thì tốt, không uổng cha một phen khổ tâm.” Lão bầu gánh nói: “Hôm nay cha đột ngột nói với con chuyện này hẳn là con cũng hiểu lý do. Nếu chỉ vì diễn vài ngày cho Chu gia vậy cha cũng không đến mức ngàn dặm xa xôi mang theo toàn bộ gánh hát không ngại cực khổ tới đây. Cùng là diễn kịch kiếm tiềm thì kiếm ở đâu chẳng như nhau, mục đích chân chính của cha là Chu gia lão gia kìa.”

Thật ra Tiểu Hà đã sớm đoán được, mà không chỉ riêng nàng mà toàn bộ gánh hát đều đoán được, bọn họ từng nghị luận riêng, xem chừng đây sẽ là lần cuối cùng Tiểu Hà lên diễn. Dù cho lão bầu vẫn luôn nói với họ tới đây chỉ là vì kiếm tiền.

“Đừng thấy Chu lão gia khí độ phi phàm, trầm ổn trấn định, thủ đoạn buôn bán càng phi thường lợi hại, tiếng tăm đã truyền đi ngàn dặm, kỳ thật năm nay hắn mới 23 tuổi, cũng coi như anh hùng xuất thiếu niên, tuổi tác vừa lúc xứng đôi với con. Khiến cho cha động tâm đó là cha từng nghe mấy vị thương nhân ở phương Nam nói chuyện với nhau, bảo Chu lão gia đối với phu lang ngài ấy đặc biệt tốt, yêu thương có thừa, nhu tình như nước, là một đương gia cực kỳ hiếm có. Cha không cầu gì khác, chỉ mong cho ngày sau con cũng được nhà chồng thương yêu như vậy. Hôm nay tới đây rồi mới phát hiện Chu phủ không quá xa xỉ xa hoa, cũng không có nhiều hạ nhân, gọi là phú quý thì có chút miễn cưỡng, quả thực khác một trời một vực với những nhà phú hộ mà chúng ta từng tới diễn. Có điều chuyện Chu lão gia đối tốt với phu lang lại là thiên chân vạn xác.”

“Thật ra thì tình huống Chu phủ như vậy ngược lại cha càng thêm yên tâm, nếu họ thực sự có núi vàng núi bạc cha còn không dám để con ở lại ấy chứ. Bây giờ xem ra Chu gia chẳng qua là có tiền hơn nhà bình thường một chút, mua được hai đại nương về lo liệu chuyện trong nhà chứ không tính là đại phú đại quý, cũng không nghèo đến nỗi khiến cha không yên tâm. Nhà như vậy nuôi không nổi nhiều nữ nhân, cùng lắm chỉ một, hai người mà thôi. Mà chính thất của Chu lão gia lại là một song nhi, nghe nói đã thành thân mấy năm rồi vẫn chưa có con, hẳn là không sinh được, nếu con có thể gả vào dù cho với thân phận thϊếp thất, nhưng chỉ cần sinh được con trai thì sẽ có thể đứng vững gót chân. Có điều dù cho con sinh được con trai thì cũng không được tính kế Chu phu lang, làm người phải có lương tâm, sau này phụng dưỡng cậu ấy đàng hoàng lúc về già là được. Nếu như ngày sau Chu lão gia có nạp thêm vợ bé, nhưng dựa vào tình nghĩa với người bên gối, ai trong hai người cũng sẽ không chịu khổ. Con có thể được gả vào nhà như vậy thì tảng đá trong lòng cha xem như đã bỏ xuống được rồi.”

Tiểu Hà đã sớm rơi lệ đầy mặt, hết thảy những gì cha lo nghĩ cũng đều là vì nàng.

Tiểu Hà nói trong tiếng nấc: “Cha yên tâm đi, sau này con cũng sẽ không để cha phải đi khắp nơi bôn ba khổ cực nữa, con sẽ nói Chu gia đưa tiền tiêu hàng tháng cho con chu cấp cho gánh hát. Nếu như con có thể sinh con trai đầu lòng thì con sẽ cầu xin Chu lão gia xây nhà trong thôn cho cha, đến lúc đó gánh hát nhà ta sẽ có chỗ che mưa chắn gió rồi.”

Lão bầu lại lắc đầu nói: “Không được, sĩ nông công thương, địa vị của thương nhân luôn ở dưới cùng, con hát như chúng ta lại là tầng chót của xã hội, có nhạc phụ như vậy sẽ chỉ khiến Chu lão gia không có mặt mũi ra ngoài, nếu con lại còn ngày ngày chu cấp cho cái động không đáy như cha, chung quy sẽ có ngày bị Chu lão gia ghét bỏ.”

“Vậy…… Cha phải làm sao đây?”

Lão bầu ôn nhu lau nước mắt cho con gái, cười an ủi: “Chỉ cần con sống tốt là đời này cha đã mãn nguyện rồi, sau này cha sẽ tiếp tục dẫn gánh hát đi khắp nơi diễn, nếu may mắn có thể làm nên chút tên tuổi thì xem như viên mãn. Nếu chẳng may tiếng tăm cứ bình bình thế này thì cũng giống mẹ con vậy, chết nơi nào chôn nơi đó, thời gian rồi sẽ xoa dịu tất cả thôi!”

“Cha!” Tiểu Hà khóc đến thở không ra hơi, “Vậy chẳng phải đời này con sẽ không còn được gặp lại cha nữa sao!”

“Con gái ngoan, sau này con sẽ có hài tử của riêng mình, còn phải chăm lo cho chồng con gia đình, đó mới là cuộc sống của con. Không cần lúc nào cũng bận tâm cho cha, cả đời này của cha chính là chạy tới chạy lui như thế, cũng không có gì không tốt.”

Nhất thời cha con hai người ôm nhau khóc rống. Một lúc lâu sau tiếng khóc mới dần dần ngừng lại.

Lão bầu nói: “Ngày mai cha đã an bài một vở kịch, con không cần trang điểm đậm, cứ để nguyên diện mạo lên đài diễn, nhớ thoải mái biểu hiện, không cần quá cố sức. Con là cô nương, lại xinh đẹp hơn phu lang chính thất của hắn nhiều, Chu lão gia tuyệt đối sẽ bị con hấp dẫn.”

—--

Chu Cảnh đổi khăn ấm cho Thẩm Mặc, lại cầm quả trứng gà lăn lăn trên mắt cho cậu.

“Lão bầu kia chỉ là gạt người, em không cần để trong lòng. Nếu em thích xem chuyện buồn thì phu quân của em có thể lập tức viết ra cho em cả trăm nhân vật thê thảm hơn vở kịch kia chục lần.”

Thẩm Mặc nói: “Cảnh ca, em chỉ là xem xong vở kịch kia thì trong lòng xúc động thôi, em hiểu mặc kệ chuyện đó là thật hay giả đều không liên quan tới mình. Có một tấm gương của Trần Tuệ Tuệ rồi, em sẽ không đi ban phát lòng tốt lung tung nữa.”

Chuyện của Trần Tuệ Tuệ thật sự đã làm Thẩm Mặc trong lòng run sợ, đó là may mắn phát hiện sớm, nếu để lâu không chừng một đứa bé tốt như Chu Dự không biết sẽ bị Trần Tuệ Tuệ biến thành bộ dáng gì nữa, rất có khả năng tâm lý cũng vặn vẹo.

Nhưng mà câu chuyện gánh hát diễn ban chiều vẫn xâm chiếm tâm trí Thẩm Mặc tâm, thậm chí nửa đêm cậu đột nhiên bật khóc trong mộng, trong miệng lẩm bẩm gì mà đáng thương quá, phải đi tìm công đạo các thứ. Chu Cảnh biết cậu gặp ác mộng, không lập tức đánh thức cậu mà nhẹ giọng dỗ dành một hồi cho cậu từ từ an ổn ngủ tiếp. Nhưng sau đó Chu Cảnh không tiếp tục ngủ nữa, hắn ngồi dậy mặc áo bông vào ra ngoài chuẩn bị đi một vòng kiểm tra. Từ sau khi gánh hát tới ở chỗ xưởng lạp xưởng, ban đêm Chu Cảnh đều sẽ đi một vòng kiểm tra, mặc kệ là canh giờ nào.

Ngoài cửa sổ sắc trời đã tối đen, trăng treo trên đầu cành liễu, vì đang là mùa đông nên không có tiếng côn trùng rả rích, chỉ có im lặng đặc quánh như màn đêm. Bước chân Chu Cảnh đạp lên khoảng sân được hai đại nương quét tước sạch sẽ, lặng yên không một tiếng động.

Hắn đầu tiên mở cửa kiểm tra tất cả phòng ở hậu viện một lần, sau đó lại cầm đèn l*иg đi một vòng quanh sân, cuối cùng mới tiến về phía khu xưởng.

Khi hắn bước tới căn nhà xưởng cuối cùng thì nghe được động tĩnh rất nhỏ bên trong. Chu Cảnh nhìn xung quanh không thấy người, hắn thổi tắt đèn l*иg trong tay, cầm lấy một cây gậy gỗ nhẹ nhàng tiến tới gần cửa sổ nơi phát ra âm thanh.

Dùng ngón tay đυ.c thủng một lỗ nhỏ trên giấy cửa, nhờ ánh trăng mà Chu Cảnh có thể thấy rõ được khung cảnh trong xưởng. Nơi đó có một lớn một bé đang ngồi, trên mặt đất bày mấy cái chén bể không nhìn rõ thứ bên trong. Đứa bé kia giơ chén đến trước mặt nam nhân.

“Tiểu Bảo ăn đi, đại bá không đói bụng, đại bá đi theo gánh hát ăn rất no rồi.”

Tiểu Bảo tuy không nói nhưng được chuyện nên biết nó không hề thiếu hiểu biết hơn người khác. Hai đại nương Chu gia mang hai mâm thức ăn mặn tới nhưng với thân phận của nó và đại bá lại căn bản không đủ tư cách được ăn. Những thứ tốt đều phải để dành trước cho những trụ cột trong gánh hát.

Tiểu Bảo buông đũa không chịu ăn, xoay lưng về phía nam nhân. Nam nhân biết bé giận rồi, trong lòng một mảnh ấm áp, y bế hài tử lên dỗ nó: “Rồi rồi, con ăn một miếng đại bá ăn một miếng, được không?”

Bé trai lúc này mới chịu há miệng cắn miếng thịt mà nam nhân đưa tới, cười đến hai mắt cong lên. Sau đó bé cũng gắp cho đại bá một miếng.

Nhìn một hồi, Chu Cảnh liền đoán được đầu đuôi. Bé trai này hẳn chính là người đã diễn kịch ban ngày, nó diễn vai đứa cháu trai trong câu chuyện của lão bầu vô cùng nhuần nhuyễn, nhận được không ít đồng tình, bây giờ chắc là đang ăn thức ăn mà nhóm cô nương trong thôn lén cho nó. À hẳn là phải giao ra một nửa trộm giữ lại một nửa, không dám ăn trước mặt mọi người nên mới lén lút tới đây.

Chỉ là lén ăn chút đồ ăn mà thôi, Chu Cảnh sẽ không khó xử bọn họ, hắn định quay trở về phòng xem như chưa thấy gì.

Lại không ngờ trong lúc quay về chân bất cẩn giẫm phải vật gì đó vang lên tiếng động rất nhỏ. Chính hắn thậm chí còn chưa để ý nhưng nam nhân trong phòng đột ngột quay phắt lại, ánh mắt tràn đầy hung ác hoàn toàn không còn chút ôn nhu như đối với bé trai khi nãy. Chỉ thấy nam nhân chỉ mất hai ba bước đã phóng tới mở toang cửa sổ, vươn tay ra ngoài định tóm lấy người đang lén la lén lút vào trong.

Chu Cảnh đột ngột không kịp phòng bị bị nam nhân bắt được, lúc bị kéo tới cửa hắn liền xoay người tiếp được một chưởng nam nhân đánh từ trên cao xuống. Thoáng chốc hai người đã lao vào giao thủ quần ẩu.

Chu Cảnh cũng biết chút công phu, với thân phận của hắn ở kiếp trước đi ra ngoài tuy có vệ sĩ đi theo nhưng kẻ thù quá nhiều, bảo vệ cỡ nào cũng sẽ có sơ hở. Hắn vì bản thân mời thầy về dạy võ, tuy không thể tới trình độ lấy 1 địch 10 nhưng đánh bay 5, 6 hán tử nông thôn không thành vấn đề.

Từ lúc tới thế giới này hắn chưa từng gặp phải nguy cơ như đời trước, Chu Cảnh đã có hơi lơi lỏng không tập luyện võ nữa. Ban đầu động tác còn cứng ngắc nhưng đánh từ từ đã chậm rãi tìm lại được cảm giác, sau vài chục chiêu hắn thắng hiểm, túm lấy hai tay nam nhân bắt chéo đè xuống đất.

Bé trai kia vừa thấy đại bá mình bị kẻ xấu bắt được liền như phát điên giơ mâm lên định đập vào đầu Chu Cảnh, Chu Cảnh vì không tổn thương đến tiểu hài tử nên không thể không thả nam nhân ra, xoay người đứng lên.

Nam nhân nhanh chóng từ trên mặt đất bò dậy, chạy tới chỗ bé trai ôm chặt nó vào ngực. Lúc này y phát hiện người kia không có ác ý, nếu không lúc cháu trai xông tới hắn sẽ không chọn buông tha mình mà sẽ thẳng tay đá bay đứa nhỏ.

“Ngươi là người nào, vì sao ban đêm lại xông vào Chu phủ?” Nam nhân hạ giọng hỏi.

Chu Cảnh chậm rãi từ trong bóng đêm bước ra, đứng dưới ánh trăng.

“Ban đêm xông vào… Ha ha, ta đang ở trong nhà mình.”

“Chu lão gia?” Ban ngày nam nhân từng nghe thấy tiếng Chu Cảnh nói chuyện với lão bầu, y còn nhớ rõ giọng Chu Cảnh nên vừa lên tiếng đã nhận ra.

Lúc này đến phiên Chu Cảnh giật mình, “Nhĩ lực không tồi, công phu cũng được lắm. Ngươi là người biết võ, vì sao lại ẩn mình trong gánh hát?”

Nam nhân chậm rãi xoay nửa trái gương mặt sang, Chu Cảnh thấy trên má y có vết sẹo hình chữ, chỉ là trời tối quá không nhìn là chữ gì.

Chu Cảnh thầm rùng mình, câu chuyện mà lão bầu tự biên lại là thật sự!?

Sáng sớm ngày hôm sau vừa thức dậy Thẩm Mặc đã thấy cái áo bông Chu Cảnh ném xuống đất dính phải một mớ đồ ăn hỗn độn.

Cậu sửng sốt hỏi: “Đêm qua anh đói bụng mò xuống bếp kiếm thức ăn, không cẩn thận làm đổ nguyên mâm cơm lên người hả?”

Hiếm có một ngày Chu Cảnh dậy trễ hơn Thẩm Mặc, hắn lười biếng chống tay trên giường chỉ chỉ vai mình, “Em qua đây nhìn nè, phu quân của em bị người xấu đánh, lưng bầm tím luôn rồi.”

Thẩm Mặc vốn tưởng rằng Chu Cảnh chỉ chọc cậu nên nửa thật nửa giả mò qua xem xem hắn định bày trò gì, không ngờ thật sự thấy dấu ngón tay trên bả vai hắn, lập tức cậu liền khẩn trương hỏi dồn dập.

“Sao lại thế này, anh bị thương lúc nào sao em không biết?” Thẩm Mặc vén áo ngủ hắn lên xem xét những cỗ khác, phát hiện trên eo cũng có vết bầm.

Chu Cảnh lật người ôm tiểu phu lang vào trong ngực dỗ dành: “Không có việc gì, em nghe tôi nói……”

“Chuyện hôm qua gánh hát diễn là thật sự? Trên mặt nam nhân kia thật sự bị ấn chữ? Trách không được em cảm thấy ánh mắt y đặc biệt dọa người.”

“Đó là vì trong lòng y thật sự có oán hận. Nhưng mà Tiểu Mặc, tôi muốn thương lượng chuyện này với em, tôi định giữ người kia lại dùng.”

“A?” Thẩm Mặc giật mình mở to mắt.

Chu Cảnh giải thích: “Thật ra tôi đã sớm có dự định mua một vài hán tử thân thủ tốt làm vệ sĩ. Sinh ý của chúng ta càng làm càng lớn, sẽ khiến càng nhiều người đỏ mắt. Nếu như có kẻ tâm thuật bất chính muốn ám hại chúng ta, mà cả nhà chúng ta chỉ có 5 người trong đó còn hai đại nương một hài tử, vậy chẳng phải là thành gà con mặc cho người khác đuổi gϊếŧ sao.”

“Cho nên tôi định huấn luyện một đội hộ vệ chuyên nghiệp và nhóm gia đinh biết chút công phu để bảo vệ trong phủ. Tuy tôi biết chút võ có để dạy được nhưng không có thời gian, dù sao sinh ý trong nhà đang là lúc phát triển, một khi tôi buông tay chỉ sợ thất bại trong gang tấc. Việc này cần người hỗ trợ. Hán tử kia tôi đã thử qua rồi, thân thủ không tồi còn từng đi lính, vừa lúc có thể huấn luyện cho hộ vệ và gia đinh.”

Thẩm Mặc lo lắng hỏi: “Nhưng thân phận của y thì sao?”

“Thật ra chính là vì thân phận của y nên mới càng dễ khống chế. Đầu tiên loại người này có tâm huyết, tất nhiên ân oán phân minh, tri ân báo đáp, chúng ta mua y, giúp y nuôi lớn cháu trai, phần ân tình này đối với y đã đủ để máu chảy đầu rơi. Còn nữa, vì y có thân phận tội nô nên chúng ta có thể hoàn toàn nắm giữ y, bởi vì nếu không có sự cho phép của chúng ta, y ngay cả Liễu Trấn cũng không rời khỏi được, tự nhiên không thể tạo nên sóng gió gì.”

“Có điều vẫn phải thăm dò thái độ làm người của y rồi mới quyết định.” Chu Cảnh nói: “Vừa lúc ra tháng giêng Phạm Hâm sẽ tới phương Nam chạy thương, nhân tiện bảo hắn ghé qua quê quán hán tử hỏi thăm một chút. Chuyện lớn như vậy, chỉ cần có phát sinh thì không khó điều tra, nếu tất cả là thật thì sau này chúng ta có thể yên tâm dùng người. Còn nếu không phải sự thật thì cùng lắm đưa về nha môn bán đi lần nữa là được.”
« Chương TrướcChương Tiếp »