Chương 198: Ký ức có dấu hiệu hồi phục không?

Nói xong lại nhìn về phía thiếu niên, khuyên nhủ: "Ngươi đừng nghe những người đó nói bậy, cái gì mà kỹ nữ, ta tìm cho muội muội ngươi một nơi thanh tao nhã nhặn, tuyệt đối không có những chuyện bẩn thỉu đó. Đến lúc đó muội muội ngươi chỉ cần học tập cầm kỳ thi họa, hầu hạ công tử văn nhân, biết đâu được người ta vừa ý, nói không chừng còn được rước về nhà làm thϊếp, sau này sinh cho ngươi một tôn tử mập mạp, chẳng phải tốt hơn là đi làm nha hoàn sao! Hơn nữa, ngươi cũng ở lại đó làm tạp dịch, gặp phải kẻ vô lại quấy rối, còn có thể bảo vệ muội muội, sao lại nói là chịu thiệt chứ, ngươi nghĩ thử xem, ta nói vậy có chỗ nào sai đâu?”

Hán tử nhìn trúng dung mạo của nữ hài, gã là dân buôn người có kinh nghiệm, hiểu rõ tướng mạo như thế nào có thể xem là phôi mỹ nhân, nữ hài đó lớn lên, nhất định sẽ là cây hái ra tiền.

Gã chỉ cần giao người cho tú bà, nhất định có thể kiếm được một khoản lớn!

Lời nói này rất tinh vi, có thể xem là tầng tầng bẫy rập, đổi lại là một người đầu óc không tỉnh táo, e rằng đã rơi vào bẫy của gã.

May mắn thay, thiếu niên kia là người hiểu chuyện, lập tức từ chối: "Bán thân chôn nương là hai huynh muội ta bất đắc dĩ, nhưng cho dù có thật sự cùng đường bí lối, ta cũng sẽ không bao giờ đưa muội muội mình đến nơi ô uế như vậy!"

Hán tử bị từ chối, cộng thêm việc xung quanh có không ít người mắng chửi gã, cuối cùng chỉ đành tức giận bỏ đi.

Trước khi đi còn không quên nói: "Tiểu tử ngươi nếu hối hận, có thể đến hẻm Yên Liễu, Hồng Mai Quán tìm ta."

Tên này vẫn còn chưa từ bỏ ý định.

Sau khi kẻ lừa gạt bỏ đi, hai hài tử vẫn quỳ thẳng tắp, xung quanh có người thở dài, có người lắc đầu, nhưng giống như hán tử vừa rồi đã nói, rốt cuộc cũng không có ai đứng ra giúp đỡ bọn họ.

Khán giả đến cuối cùng cũng chỉ là khán giả.

Qua một lúc lâu, đã có một nhóm người xem náo nhiệt đủ rời đi, Tần Hạ và Ngu Cửu Khuyết vì thế mà được đẩy lên đứng hàng đầu.

Ngu Cửu Khuyết nhìn Tần Hạ, muốn nói gì đó, nhưng lời đã đến cổ họng vẫn mãi chưa thể thốt được thành câu.

Lúc này, Tần Hạ lại chủ động bắt chuyện với hai huynh muội.

"Tiểu tử, ta thấy đầu ngón tay của ngươi có vết mực, chữ trên tấm biển gỗ này, là do ngươi viết sao?"

Đối phương theo bản năng cúi đầu nhìn bàn tay của mình, sau đó ngẩng đầu đáp: “Không sai."

Tần Hạ lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

"Vậy ngươi biết chữ?"

Thiếu niên lại gật đầu.

"Ngày bé, ta từng học một năm với phu tử trong thôn, biết được vài chữ."

Cái này đúng là ngoài ý muốn.

Cuộc trò chuyện đến đây, Ngu Cửu Khuyết đã hiểu được ý đồ của Tần Hạ.

Y có chút kinh ngạc nhìn người bên cạnh, lại nhận được ánh mắt dò hỏi của Tần Hạ.

Hai người tâm linh tương thông, không cần phải nói thêm lời nào.

Ngu Cửu Khuyết nhẹ nhàng gật đầu, cứ như vậy đưa ra quyết định giống nhau.

Biết được hai vị ân nhân trước mặt có ý định mang mình và muội muội đi, trong lòng thiếu niên khẽ động, nhưng có chuyện vừa rồi làm tiền đề, hắn không khỏi cảnh giác đánh giá "người mua".

"Không biết lão gia muốn hai huynh muội ta làm công việc gì? Là làm tiểu nhị, nha hoàn, hay là gì khác?"

Hắn kiên định nói: "Chúng ta không sợ làm việc nặng nhọc, chỉ cầu xin được ở bên cạnh nhau, không bị chia cắt."

Tần Hạ bật cười.

"Chuyện này ngươi yên tâm, ta muốn giúp các ngươi, là bởi vì trong nhà mới mở một quán ăn, đang thiếu tiểu nhị. Hai huynh muội các ngươi có thể đến đó làm việc, ngày thường ở lại sân sau của quán, như thế nào?"

Nghe sao cũng thấy đây là đề nghị không tồi.

Thiếu niên nhất thời không dám tin.

"Ngài thật sự đồng ý mang cả hai huynh muội chúng ta đi sao?"

Tần Hạ nghiêm túc nói: "Đúng vậy, nếu các ngươi đồng ý, bây giờ có thể đi theo ta, sau đó nói cho ta biết các ngươi muốn an táng thân nương ở đâu."

Để tránh thiếu niên và những người xung quanh nghi ngờ, hắn lại bổ sung: "Tiệm nhỏ trong nhà ở phố Hạc Lâm, trước kia là tiệm bánh bao Hà gia, hiện tại đã đổi bảng hiệu, tên là quán ăn Tần Ký."

Nói đến đây, đã có người nhận ra Tần Hạ và Ngu Cửu Khuyết, chủ động lên tiếng nói đỡ cho cả hai.

"Tiểu tử, Tần lão bản đúng là mở quán ăn, trước kia bày sạp ở phố Bản Kiều, rất nổi tiếng!"