Chương 197: Ký ức có dấu hiệu hồi phục không?

Tần Hạ thầm tự trách bản thân lơ đãng, vội vàng trở lại đứng bên cạnh Ngu Cửu Khuyết, ghé sát lại hỏi: “Hàng ngày vẫn cần ta phải chú ý điều gì sao?”

Từ lão đại phu vuốt râu, xua tay.

“Không còn gì phức tạp nữa, chỉ cần chú ý đừng để phu lang ngươi quá lao tâm lao lực là được, ngoài ra còn một chuyện.”

Nói đến đây, ánh mắt ông ta lướt qua khuôn mặt của đôi phu phu trẻ tuổi trước mặt, ngữ khí bình thản nói: “Trước đây thân thể Cửu ca nhi yếu đuối, không nên hành phòng, hiện giờ thì không còn gì đáng ngại…”

Chưa đợi hai người kịp phản ứng lại, ông ta đã tiếp tục nói: “Chỉ là trong vòng một năm tới tuy có thể hành phòng, nhưng không nên mang thai, nếu không e là bất lợi cho cái thai trong bụng. Các ngươi còn trẻ tuổi, hành động thường hấp tấp, chuyện này nhất định phải chú ý.”

Lời nói đến đây, Tần Hạ và Ngu Cửu Khuyết đều đã đỏ bừng mặt.

Chỉ trách Từ lão đại phu nói chuyện quá mức thẳng thắn, không thèm vòng vo.

Hai người vâng vâng dạ dạ, vội vàng cầm lấy đơn thuốc đi bốc thuốc, sau khi trả tiền xong thì rời đi.

Ra khỏi Thành Ý Đường, đi thêm một đoạn, cảm giác ngượng ngùng mới tan đi, hai người bốn mắt nhìn nhau, đều không nhịn được bật cười.

Tần Hạ là người lên tiếng trước.

“Dù sao thì đây cũng là mười thang thuốc cuối cùng, sau này có thể không đến tiệm thuốc thì chúng ta sẽ không đến nữa.”

Theo hắn thấy, chỉ có sức khoẻ là quan trọng nhất, còn những điều khác…

Đều là dệt hoa trên gấm mà thôi.

Chỉ là không ngờ Từ lão đại phu lại đột nhiên nhắc đến chuyện kia, khiến hai người bọn họ trở tay không kịp.

Hơn nữa nói thật, thời đại này muốn tránh thai...

Vẫn hơi khó khăn.

Chuyện này lại là một bài toán khó dành cho Tần Hạ, hắn thầm thở dài, nhưng vẫn không kìm được, một tay xách túi thuốc, một tay nắm lấy tay tiểu ca nhi.

Không biết có phải ảo giác không, hình như sang xuân rồi, lòng bàn tay của Ngu Cửu Khuyết cũng không còn lạnh như trước nữa.

Cách tiệm gốm một khoảng, hai người vừa đi vừa trò chuyện, phát hiện ven đường có một chỗ tụ tập rất đông người, đang chỉ trỏ bàn tán xôn xao.

Tần Hạ và Ngu Cửu Khuyết đều không có thói quen hóng chuyện, vốn định đi đường vòng, nhưng vô tình nghe được mấy từ khóa rời rạc từ miệng những người xung quanh.

Tần Hạ lập tức nghĩ đến những lời đồn đại mà hắn nghe được khi vào tiệm thuốc.

Hai người đồng thời dừng bước, nhìn qua khe hở của đám đông, quả nhiên thấy hai hài tử đang quỳ trên đất.

Đứa lớn cũng chỉ mười hai, mười ba tuổi, đứa nhỏ nhiều nhất chỉ mới tám, chín tuổi, lúc này đều đầu cắm cỏ khô, bên cạnh dựng một tấm biển gỗ, trên đó viết bốn chữ xiêu xiêu vẹo vẹo: Bán thân chôn nương.

Cảnh tượng này, thật sự khiến người ta không khỏi thở dài.

Chỉ trong chốc lát, đã có hai người tiến lên hỏi han.

Nhưng vừa nghe nói muốn mua thì phải mua cả hai huynh muội, những người dò hỏi lập tức không vui.

Dù sao thì tiểu hài tử ở độ tuổi này chính là lúc có thể làm việc nặng nhọc, tùy tiện mang về làm cu li, lại không cần trả tiền công, nghĩ thế nào cũng thấy có lời, còn tiểu nữ hài kia thì có thể làm được gì?

Đương nhiên những nhà giàu có cũng không phải là không thiếu nha hoàn, nhưng phần lớn đều trực tiếp mua người ở nha hành, có người bảo lãnh, mang về không vừa ý còn có thể trả lại.

Tần Hạ từ xa đánh giá hai huynh muội, thấy Ngu Cửu Khuyết không có ý rời đi, liền dứt khoát dẫn y chen vào trong.

Đúng lúc này, lại có một hán tử bước ra, bày tỏ có thể mang cả hai huynh muội đi.

"Hơn nữa ta đảm bảo các ngươi sẽ được ăn no mặc ấm, muội muội của ngươi còn không cần phải làm việc nặng nhọc!"

Điều kiện này có thể nói là quá tốt, thế nhưng lời gã vừa dứt, trong đám đông bên cạnh liền có người vạch trần: "Tiểu tử, ngươi đừng nghe mấy lời của gã lừa gạt, tên này là kẻ chuyên đi bán nữ nhi nhà lành cho kỹ viện ở hẻm Yên Liễu! Gã muốn bán muội muội của ngươi cho kỹ viện đấy!"

Mọi người lập tức xôn xao.

Mặc dù việc nữ nhi nhà lành sa chân vào chốn phong trần không phải hiếm, nhưng công khai dụ dỗ như thế này, đúng là quá mức vô liêm sỉ.

Ngay lập tức có mấy người nhìn không được hành vi bỉ ổi của gã, nhổ nước bọt về phía chân gã.

Hán tử nhảy dựng lên tại chỗ, bất mãn nói: "Các ngươi chỉ biết đứng xem náo nhiệt, nói lời cay nghiệt, có bản lĩnh thì bỏ tiền ra mua quan tài cho nương của bọn chúng đi!"