Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phu Lang Nhỏ Yếu Đáng Thương Lại Là “Thùng Cơm”!

Chương 196: Ký ức có dấu hiệu hồi phục không?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhận được cái gật đầu của Ngu Cửu Khuyết, Từ lão đại phu gật gù, chuyển sang hỏi: “Nếu vậy thì trí nhớ đã có dấu hiệu khôi phục chưa?”

Nghe đến đây, tim Ngu Cửu Khuyết đột nhiên đập mạnh.

Tần Hạ cũng rất quan tâm đến chuyện này, hắn cúi đầu nhìn tiểu ca nhi đang ngồi trên ghế, chỉ thấy đối phương nói: “Vẫn chưa.”

Sắc mặt Tần Hạ hơi trầm xuống, lại nhìn về phía Từ lão đại phu.

Vẻ mặt của lão đại phu cũng ngưng trọng như hắn: “Lẽ ra không nên như vậy. Lão phu hành nghề y nhiều năm, cũng từng gặp qua rất nhiều trường hợp bị mất trí nhớ, những bệnh nhân này đại khái chia làm hai loại, một loại là do bị kí©h thí©ɧ mà thần trí trở nên không minh mẫn, chẳng hạn như nỗi đau mất con, từ đó mắc tâm bệnh, một loại là do não bộ bị tổn thương, trúng độc… dẫn đến mê sảng…”

Ngu Cửu Khuyết rõ ràng là thuộc trường hợp thứ hai, nhưng theo kinh nghiệm của Từ lão đại phu, nếu cục máu tụ đã được loại bỏ, huyết mạch lưu thông thì ít nhất cũng phải có chuyển biến tốt, nhớ lại được một ít chứ…

Ông ta không nhịn được hỏi lại: “Thật sự là một chút cũng không nhớ được sao?”

Chuyện liên quan đến trí nhớ, Ngu Cửu Khuyết cố ý giấu Tần Hạ, bây giờ chỉ có thể đâm lao theo lao, giấu cả Từ lão đại phu.

Tuy có chút áy náy với vị đại phu đang hết lòng vì bệnh nhân trước mặt, nhưng Ngu Cửu Khuyết cũng đành phải cắn răng gật đầu.

Sau đó lại lo lắng đối phương tiếp tục truy hỏi về vấn đề này, liền nói tiếp: “Nhưng có thể nhớ lại chuyện cũ hay không, đối với ta mà nói cũng không quan trọng, chỉ cần thân thể khỏe mạnh là đủ rồi.”

Câu nói cuối cùng cũng xua tan phần nào lo lắng của Từ lão đại phu.

“Thôi vậy, vốn dĩ chuyện trí nhớ rất khó nói, ngươi không bị chuyện này làm phiền lòng đã là tốt rồi.”

Bản thân người trong cuộc còn không bận tâm chuyện này, ông ta là người ngoài càng không nên nói nhiều.

Là đại phu, chỉ cần làm tốt bổn phận của cứu chữa người bệnh là được rồi.

Nhưng chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Tần Hạ lại nghĩ rất nhiều.

Hắn vốn nghĩ, gần ba tháng nay không ngừng nghỉ việc khám chữa bệnh cho Ngu Cửu Khuyết, nếu trí nhớ có thể khôi phục thì sớm đã có manh mối, nhưng nhìn dáng vẻ của Ngu Cửu Khuyết, rõ ràng là vẫn chưa nhớ ra được chút gì.

Tần Hạ vốn định sắp xếp lại mạch truyện của nguyên tác, nghĩ nếu Ngu Cửu Khuyết có ngày hồi kinh, hắn còn có thể ở bên nói bóng nói gió, cho đối phương một số gợi ý, tránh cho đối phương và Thái tử giẫm phải vết xe đổ.

Tuy rằng khi bắt đầu truyện thì cái chết của Thái tử đã là chuyện quá khứ, nhưng lúc nam chính mới lên ngôi, vì muốn minh oan cho “phụ hoàng” đã khuất, đã tốn không ít công sức, trong đó có đề cập đến chân tướng sau khi “Thái tử bị phế”, và quá trình sau này giành lại được sự tín nhiệm của Hoàng đế.

Còn có không ít nội dung đã được tác giả đề cập trong hồi ức của Ngu Cửu Khuyết.

Lúc đọc quyển sách này, Tần Hạ vốn không quan tâm tuyến tình cảm mấy, cho nên những phần liên quan đến quyền mưu, hắn còn nhớ khá rõ.

Xuất phát từ tâm tư riêng của mình, so với việc Thái tử bị phế qua đời, sau này Hoàng thái tôn lên ngôi, Ngu Cửu Khuyết nắm trong tay quyền lực rồi trở nên ngày càng độc ác, hắn càng hy vọng vị Thái tử quang minh lỗi lạc kia, sau khi lên ngôi nhất định sẽ trở thành minh quân, bọn họ cũng có thể sống tốt.

Một khi Thái tử sống lâu hơn Hoàng đế hiện tại, sau khi kế vị, với sự tín nhiệm và cảm kích của hắn dành cho Ngu Cửu Khuyết - người từng giúp đỡ hắn lúc khó khăn, Ngu Cửu Khuyết hoàn toàn có thể đi con đường khác với nguyên tác.

Đến lúc đó, y vẫn có thể trở thành nội thần dưới một người, trên vạn người, không cần vì tranh giành quyền lực mà bất chấp thủ đoạn.

Hoàng thái tôn vẫn là Hoàng thái tôn, mạch truyện cũng không đến mức quá lệch lạc.

Nhưng nếu trí nhớ của Ngu Cửu Khuyết vẫn không thể khôi phục…

Chẳng lẽ, bọn họ thật sự có thể làm một đôi phu phu bình thường ở huyện Kỳ Nam mãi sao?

Tần Hạ không dám khẳng định điều này.

“Tướng công?”

Tần Hạ bị tiếng gọi của Ngu Cửu Khuyết kéo về thực tại, ôn nhu hỏi: “Sao vậy?”

Người sau che miệng ho nhẹ một tiếng.

“Lão tiên sinh lại kê cho ta mười thang thuốc, ngoài ra còn có lời dặn dò khác.”

Ý này rõ ràng là muốn Tần Hạ cùng nghe.
« Chương TrướcChương Tiếp »