Chương 188: Bọn họ sẽ là người có cửa tiệm ở huyện thành!

Cảm ơn Randi với Ayanami Rei đã tiếp năng lượng ánh kim nhaaaa 🌥️🌥️🌥️

——————

Ai đang nói chuyện?

Tần Hạ với Ngu Cửu Khuyết nghi ngờ xoay người lại, thấy một người đầu đội khăn vuông, nhìn sao cũng rất giống thư sinh, đang sải bước nhanh về phía cả hai, hướng Tần Hạ chắp tay thi lễ

“Xin hỏi vị huynh đài này, câu thơ vừa nãy là do ai làm vậy? Quả thật lời nói ngắn gọn mà suy nghĩ lại sâu xa vô cùng! Tiểu sinh tự cho là gian khổ học tập nhiều năm, đọc qua vô số tác phẩm của bậc danh sĩ, thế nhưng chưa bao giờ đọc được một tác phẩm xuất sắc như vậy!”

Tần Hạ:…

Đây là tác phẩm nổi tiếng của Lý Nghĩa Sơn thời Đường*, ngươi đương nhiên chưa từng đọc qua.

*Lý Nghĩa Sơn (813-858): là nhà thơ nổi tiếng thời nhà Đường trong lịch sử Trung Quốc. Ông được người đời sau đánh giá là nhà thơ hàng đầu thời Vãn Đường (cuối thời Đường), cùng Đỗ Mục xưng là "Tiểu Lý Đỗ". Lý Nghĩa Sơn có ảnh hưởng lớn đến các thế hệ thi sĩ sau này. Thơ ông là tiếng lòng của một người trí thức yêu nước, thương dân, nhưng bất lực trước thời cuộc, đồng thời cũng là bức tranh phản ánh chân thực xã hội Trung Quốc cuối thời Đường.

Hắn đành phải đáp lễ lại, bịa chuyện nói: “Chỉ sợ làm cho ngài thất vọng rồi, câu này mấy năm trước khi ta gặp bằng hữu ở quán rượu, bất ngờ nghe một vị khách trong quan ngâm, ta liên ghi nhớ, nhưng cụ thể do ai sáng tác, thật sự là ta cũng không biết.”

Sau khi thư sinh nghe được lời này, trên mặt lộ rõ vẻ thất vọng, nhưng vẫn cảm tạ Tần Hạ, cũng nhìn Tần Hạ nói: “Nếu ta có tài hoa này, có lẽ sẽ không giống như bây giờ, thi cử nhiều lần vậy mà vẫn chưa đỗ đạt.”

Dứt lời lại tự giễu lắc lắc đầu: “Ta cảm thấy ta rất xứng với câu ‘Trăm nghề vô dụng nhất là thư sinh’, có danh tú tài nhưng lại chưa từng đỗ đạt làm quan, tuy có tiếp quản việc kinh doanh trong nhà, nhưng thu cũng không đủ chi…”

Nghe hắn nói về phiền muộn trong lòng như vậy, khiến cho Tần Hạ và Ngu Cửu Khuyết nhất thời cũng khó lòng rời đi.

Tần Hạ thấy thư sinh càng nói càng đi về phía mép hồ, nhìn mà tim đập thình thịch, nhịn không được lên tiếng an ủi một câu.

“Công danh tú tài cũng chẳng phải dễ dàng có được như vậy, việc này cho thấy ngài có thực học, chẳng qua vận may không tốt mà thôi.”

Thư sinh lúc này mới ý thức được bản thân mình thất lễ, dừng chân, lại áy náy chắp tay thi lễ.

“Khiến cho hai vị chê cười rồi, thật sự là gần đây ta có rất nhiều chuyện phiền lòng.”

Câu chuyện đã bắt đầu, Tần Hạ không thể để chuyện này rơi vào ngõ cụt, nói vài ba câu, Tần Hạ đã đưa mắt nhìn về phía thư sinh.

“Ngài nói, ngài muốn cho thuê cửa tiệm để lấy lộ phí tới thư viện phủ thành?”

Bởi vì vẫn luôn không tìm được cửa tiệm thích hợp, hiện tại hắn nghe được hai chữ này, liền nhịn không được để tâm.

“Xin hỏi huynh đài, ngày trước cửa tiệm của ngài buôn bán thứ gì, ở chỗ nào?”

Tần Hạ cho rằng, mình nên cảm ơn Lý Nghĩa Sơn.

Ai có thể ngờ được, dạo chơi trên đường lỡ miệng ngâm vài câu thơ, lại ngoài ý muốn tìm được một cửa tiệm tốt còn chưa kịp treo tên lên nha hành?

Cửa tiệm trước mặt tường trắng ngói đen, chỉ có một tầng, là bố cục hai gian trước, sau.

Hóa ra ban đầu là một cửa tiệm bánh bao, sau đó ngăn ra một phần ba, cho một nhà bán đồ khô thuê.

Sau đó cửa tiệm này được truyền đến tay của thư sinh họ Hà tên Thanh này, bản thân hắn lại không giỏi nấu nướng, đến một ngày, đầu bếp hắn mời đến làm bánh bao khinh hắn không hiểu việc bếp núc, làm việc càng ngày càng gian xảo, cấu kết với tiểu nhị mua nguyên liệu để ăn bớt, hương vị bánh bao ngày càng kém.

Kéo dài lê thê một năm trời, đợi đến khi tiệm bán đồ khô cũng trả mặt bằng, mới chính thức xem như làm ăn thất bại.

May mắn thay, cửa tiệm của Hà Thanh là sản nghiệp do tổ tiên để lại, cho nên hắn cũng không cần phải bồi thường quá nhiều.

“Tiểu sinh tự biết bản thân mình không hợp với việc buôn bán, cho nên ta muốn nhân lúc còn trẻ, lần nữa thử sức thi Hương.”

Không thể không nói, Tần Hạ cảm thấy hắn lựa chọn rất đúng.

Làm loại hình kinh doanh ăn uống nhỏ lẻ này, thuê đầu bếp bên ngoài là điều tối kỵ, một khi nhược điểm bị nắm giữ, bản thân lão bản lại không thể kiểm soát, gặp phải kẻ gian trá, thứ bị hủy hoại chỉ có thể là bảng hiệu của chính mình.