Chương 18: Tuyệt mệnh sâu độc
Editor: demcodon
Nghĩ đến Lâm Lam, Mặc Thư Kỳ không khỏi có chút đau lòng: "Được rồi, các ngươi mau đứng lên, ta đồng ý với các ngươi là được." Thử xem đi, có thể Thanh Cốc thật sự có bí thuật gì có thể giải cổ độc này.
"Dạ, tiểu thư, nhất định sẽ có hy vọng, tiền bối Nam Cung, mời ngài bắt mạch cho tiểu thư nhà ta." Chanh quay về phía Nam Cung Lạc Trần cầu xin nói.
"Tại hạ sẽ cố gắng hết sức." Nam Cung Lạc Trần nói xong cũng đem tay để lên trên cổ tay phải của Mặc Thư Kỳ đang duỗi ra, rất lâu, giọng nói của bà có chút nghiêm nghị nói: "Ngọc tiểu thư, ngươi có thể biết mình đã trúng cổ độc, loại sâu độc này tên là tuyệt mệnh sâu độc, là một loại sâu độc cực kỳ độc ác, sâu độc bên trong người bình thường đều không sống hơn mười tám tuổi, hơn nữa loại sâu độc này rất là khó giải."
"Mặc đã sớm biết, chỉ là có vẻ còn ôm hy vọng, hơn nữa con mắt của Mặc cũng không phải là không thể trị, chỉ là sau khi chữa khỏi con mắt xong thì sâu độc này sẽ càng thêm tùy ý, đến lúc đó sẽ càng thêm vướng tay chân." Mặc Thư Kỳ âm u nói.
"Thực sự là xấu hổ, là tại hạ vô năng, không giúp được Ngọc tiểu thư." Giọng nói của Nam Cung Lạc Trần hơi khô khan.
"Không sao, Mặc năm nay mười bảy, còn có thể sống được một năm nữa, Mặc thấy đủ." ‘Thật sự thấy đủ sao?’ Cô không nhịn được hỏi lòng mình, có thể trước đây không gặp được Lam nhi thì cô căn bản là sẽ không để ý chuyện sống chết của mình. Nhưng mà hiện tại, Mặc Thư Kỳ thật sự muốn tiếp tục sống cùng với Lam nhi, nhìn hắn sống không buồn không lo, nhưng mà làm sao vận mệnh lại trêu người như thế.
"Ngọc tỷ tỷ / Mặc tiểu thư / Ngọc tiểu thư." Tất cả mọi người có chút bận tâm gọi tên Mặc Thư Kỳ.
"Tiền bối Nam Cung, thật sự khó giải sao? Ngay cả một chút biện pháp cũng không có sao?" Lâm Thanh hỏi Nam Cung Lạc Trần.
Nam Cung Lạc Trần cẩn thận suy nghĩ một chút: "Kỳ thật cũng không phải là khó giải, nhưng là thuốc giải này…" Nghe được lời của bà làm cho Mặc Thư Kỳ phảng phất lại nhìn thấy một đường tương lai tốt đẹp.
"Là cái gì? Nói nhanh đi, tiền bối." Hồng vội vàng hỏi. Mọi người cũng dùng ánh mắt hy vọng nhìn bà.
"Ai, thuốc giải là một loại thuốc trong truyền thuyết, nó gọi là cỏ Thanh linh, truyền thuyết nói cỏ Thanh linh độc gì cũng có thể giải, dùng cỏ Thanh linh thì người đó cũng sẽ vạn độc bất xâm, trường sinh bất tử. Chỉ là loại cỏ này ta cũng chưa từng thấy, thật sự ta cũng nhìn thấy ở tàng thư trong cốc." Nam Cung Lạc Trần bất đắc dĩ nói.
Loại thảo dược này Mặc Thư Kỳ cũng từng đề cập với Hồng, chỉ là cô biết đến cũng không nghĩ bản thân Nam Cung Lạc Trần cũng biết tỉ mỉ như thế.
"Cái đó, tiền bối, vì thế không có người thấy loại cỏ này sao?" Chu Nhược Lan hỏi.
"Cũng không phải, bên trong sách ghi chép, ở một ngàn năm trước có người tên là Thiên Tâm tìm thấy qua. Thiên Tâm này tên thật là Mặc Lan, nàng cực kỳ thông minh, tinh thông thuật cơ quan, khi nàng chết đi đông đảo phu lang của nàng đưa nàng bí mật đi chôn cất, cây cỏ Thanh linh kia cũng cứ như thế biến mất." Nam Cung Lạc Trần giải thích.
"Thiên tâm? Sweetheart."* Sau khi nghe được tên của người nọ Mặc Thư Kỳ cảm giác thấy hơi buồn cười.
(*Sweetheart có nghĩa là cưng, anh yêu, em yêu, dùng để gọi người yêu một cách trìu mến, có nghĩa giống như sweetie, honey, baby...)
"Thiên Tâm đó đến cùng chôn ở nơi nào?" Lý Dao nghi ngờ hỏi.
Nam Cung Lạc Trần lắc lắc đầu: "Không có ai biết nàng chôn ở nơi nào, có điều nghe đồn có một vị tham dự mộ nhìn thấy bên trong mộ có không ít vật giá trị không nhỏ chôn cùng, liền lén lút vẽ một tờ bản đồ, muốn đánh cắp bảo vật bên trong mộ. Tấm bản đồ này được nhân sĩ giang hồ đời sau gọi là bản đồ kho báu, đồng thời tấm bản đồ kho báu này ở hai mươi năm trước từng xuất hiện một lần cũng gây nên một hồi gió tanh mưa máu, sau đó cũng không có người hiểu rõ tung tích của nó."
Nghe xong lời Nam Cung Lạc Trần nói, Mặc Thư Kỳ không khỏi nghĩ nhớ đến thảm án diệt môn hai mươi năm trước của Mặc gia. Khi đó trong thư Mặc Thanh Hàn cũng có nhắc tới tấm bản đồ kho báu kia, nhưng là cụ thể ở nơi nào y cũng không có nói, có thể y cũng không biết. Có điều hiện tại có hy vọng giải sâu độc là tốt rồi, dù cho cơ hội nhỏ bé cô cũng muốn thử một lần, "Lam nhi, ngươi nhất định phải chờ ta." Mặc Thư Kỳ ở trong lòng âm thầm nói ra.
"Cái đó không phải lại không có hy vọng sao, Mặc, vậy phải làm sao bây giờ?" Lâm Tố rối rắm nhìn Mặc Thư Kỳ.
"Không sao, sống chết do vận số, có điều, tiền bối Nam Cung, tại hạ có một chuyện muốn nhờ." Mặc Thư Kỳ nói.
"Ngọc tiểu thư có việc cứ nói, chỉ cần là tại hạ làm được nhất định sẽ giúp." Nam Cung Lạc Trần phóng khoáng nói.
"Mặc có thể nói chuyện riêng với tiền bối được không?" Sau khi đưa ra yêu cầu được mọi người đồng ý, Mặc Thư Kỳ và Nam Cung Lạc Trần đi tới một nơi không người.
"Ừm, tiền bối hẳn là biết con mắt của ta rồi, Mặc muốn chữa khỏi con mắt trước, nhưng một mình Mặc không thể làm được, còn xin tiền bối giúp đỡ." Mặc Thư Kỳ nói sáng tỏ mục đích của mình với Nam Cung Lạc Trần.
"Nhưng là Ngọc tiểu thư có nghĩ tới không, một khi con mắt của ngươi chữa khỏi thì ngươi sẽ phải gánh chịu đau đớn thế nào ngươi có nghĩ tới không." Nam Cung Lạc Trần có chút không đồng ý nói.
"Mặc biết rất rõ ràng mình đang làm gì, Mặc muốn khôi phục ánh sáng, bất luận đau đớn thế nào Mặc cũng có thể chịu đựng. Bởi vì Mặc có lý do không thể không khôi phục ánh sáng, mong rằng tiền bối giúp đỡ." Mặc Thư Kỳ cầu xin nói.
"Được rồi, việc này tại hạ giúp, sau khi đến Lâm gia trang tại hạ lập tức chữa trị cho tiểu thư." Nam Cung Lạc Trần chấp nhận lời cầu xin của nàng ta.
"Chuyện này, còn xin tiền bối giữ bí mật cho tại hạ, lúc này Mặc không có thể nói rõ, cầu xin tiền bối ở dưới bất kỳ tình huống gì cũng không được nói với người khác biết." Nếu như chuyện con mắt của mình khôi phục để người kia biết sẽ rất phiền phức.
"Được, tại hạ chấp nhận." Nam Cung Lạc Trần trả lời lại.
Sau khi cùng Nam Cung Lạc Trần đàm luận xong hai người cùng lúc trở lại nơi mọi người đang chờ đợi.
Lúc này sắc trời đã tối, mọi người cũng đều có chút uể oải, sau khi thương lượng thật tốt liền ở tại chỗ dựng lều trại, chuẩn bị ngày hôm sau lại chạy đi, ngược lại nơi đây cách Lâm gia trang cũng không xa, ngày mai nhất định có thể đến. Sau khi thu xếp xong, mọi người phân công hợp tác, Mặc Thư Kỳ bởi vì con mắt bị mù nên ngốc tại chỗ nghỉ ngơi, vài nam tử đi kiếm củi, nữ tử đi săn thú. Mặc Thư Kỳ dặn dò Chanh đi cùng các nàng, mà Hồng chỉ có thể ở lại nấu thuốc cho cô.
Sau cơm tối, mọi người bắt đầu nghỉ ngơi, mấy người phụ nhân từng nhóm gác đêm, vốn là Mặc Thư Kỳ cũng muốn gia nhập, nhưng là mọi người đều không đồng ý, cuối cùng chỉ có thể nhìn kỹ các nàng phân chia. Ngoại trừ Mặc Thư Kỳ tổng cộng có bảy nữ, đầu hôm Hồng và Lâm Tố gác đêm, khoảng giữa là Chu Điệp và Lý Dao, cuối cùng là Chu Cầm và Chanh, mà Nam Cung Lạc Trần giống như Mặc Thư Kỳ bị phái đi nghỉ ngơi.
Vào lúc nửa đêm Mặc Thư Kỳ bị một hồi tiếng vang nhẹ nhàng thức tỉnh, từ sau khi con mắt bị mù thính lực của cô tăng lên rất nhiều, huống hồ cô luôn luôn ngủ không sâu. Mặc Thư Kỳ sau khi tỉnh lại phát hiện những người khác thật giống như cũng không phát hiện, vì vậy cô ngồi dậy cầm sợi dây bạc trong tay bắn về phía âm thanh phát ra, sau đó đem thu sợi bạc về, một con mèo trắng nhỏ bị cô kéo lại.
Lúc này mấy người phụ nhân cũng đều bị động tác của nàng làm cho thức tỉnh, các nàng đều rất kỳ quái nhìn Mặc Thư Kỳ, nàng chỉ giải thích mình là bị động vật nhỏ này làm thức tỉnh. Mặc Thư Kỳ đưa nó kéo đến bên người, con mèo nhỏ còn kêu meo meo mấy tiếng, mấy người đều rất kỳ quái ở trong rừng rậm làm sao có thể có mèo trắng chứ? Có thể là người nào nuôi không cẩn thận cho chạy ra.
Mặc Thư Kỳ nghe tiếng mèo kêu cảm thấy con mèo này rất đáng yêu, đáng tiếc cô không nhìn thấy, cô để Hồng sắp xếp cẩn thận con mèo nhỏ sau đó mọi người cũng đều đi nghỉ ngơi.