Chương 7

Y nghĩ tay nghề của vị sư phụ này cũng quá mạnh rồi, vùng vẫy muốn bảo người nhẹ tay một chút, đột nhiên nhớ ra chuyện đêm mưa lái xe đến vùng núi họp bàn chỉnh đốn kênh mương sụp đổ làm trôi mất mùa màng, kết quả gặp phải lũ đất đá cuốn theo cả xe lẫn người đi, sao lại có người cạo gió cho mình được?

Đang lúc y không hiểu ra làm sao, muốn nói chuyện lại phát hiện miệng như bị đổ chì không thốt nên lời, sư phụ cạo gió dừng tay một lúc, rồi y nghe thấy một câu: "Dù sao cũng là chồng tôi rồi, có gì mà phải thẹn thùng."

Tiếp theo, vật cạo gió đó lại đến đùi anh, Đỗ Hành lập tức phá tan sự giam cầm, đột ngột mở mắt ngồi dậy.

Suýt nữa đυ.ng phải Tần Tiểu Mãn đang nghiêng đầu định lau người cho y.

Đỗ Hành kinh hoàng phát hiện mình đang nằm nửa trên giường, bị thiếu niên trước mặt giày vò như cá trên thớt, không phải nằm mơ, tay thiếu niên còn cứng đờ ở bên chân y, bị y bắt tại trận.

Y vội vàng kéo lấy thứ gì đó có thể kéo được bên cạnh che lên người mình, khuôn mặt đỏ bừng, muốn lăn sang một bên, không ngờ nâng chân lên lại không được linh hoạt.

Lại thấy thiếu niên trước mặt tuy rằng quần áo có hơi cổ quái song dù sao cũng là đàn ông.

Y thở phào nhẹ nhõm, hơi chấp nhận một chút chuyện mình tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ để người ta tùy tiện chà xát nhưng chuyện này đối với người chưa từng đến nhà tắm công cộng như y, cũng chưa từng xuất hiện trước mặt người khác trong tình trạng không mảnh vải che thân mà nói thì vẫn có chút sốc.

Vì vậy hơi nóng trên mặt vẫn chưa tan.

Sau một lúc lấy lại bình tĩnh, y tỉnh táo hơn, cảm thấy toàn thân đều hơi đau, đặc biệt là chân không nhanh nhạy, cùng với thiếu niên xa lạ và hoàn cảnh xa lạ, y thử dò hỏi một câu: "Là cậu cứu tôi sao?"

Tần Tiểu Mãn bị hành động đột nhiên ngồi dậy của y làm cho giật mình, sau đó lại bị một loạt hành động kéo chăn che thân, và cả đôi má đỏ hây hây làm cho kinh ngạc.

Đang định nói “Anh là một tên què, cái thứ đồ chơi kia phỏng chừng cũng phế theo thì có, che che đậy đậy cái lông gì, còn trưng vẻ mặt thẹn thùng như thể ca nhi tôi chiếm hời của anh vậy!”

Mặc dù… Sự thật cũng đúng là như vậy.

Nhưng Tần Tiểu Mãn vẫn đúng lý hợp tình quát: "Anh mất trí nhớ sao, nãy giờ nếu không kéo anh lên khỏi cái rãnh kia, giờ này anh đã cứng đờ rồi!"

"!?"

Tần Tiểu Mãn liếc y một cái: "Sao vậy, ăn no uống đủ rồi là không muốn nhận nợ sao? Anh muốn đi tôi không ngăn, bên ngoài lạnh như vậy, có ngã xuống rãnh cũng không chắc còn có người tốt bụng như tôi nữa."

Nghe vậy, Đỗ Hành mới dần dần cảm thấy rất lạnh. Y ôm lấy chính mình, xoa xoa cánh tay nổi da gà, vẫn chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.

Thiếu niên thấy động tác của y, ghét bỏ nói: "Nhìn cái vẻ đó của anh, giống như một cô gái chưa gả đi vậy."

Cậu lại đi lấy một gói đồ lớn vào, sau đó ném quần áo: "Đã tỉnh thì tự mặc quần áo vào đi, tôi đi nấu cơm. Ngủ một giấc cho vừa, dậy là có thể ăn."

Tần Tiểu Mãn trốn ra ngoài, thở phào sau cánh cửa phòng, người này thật là, xấu hổ làm cậu cũng thấy hơi ngượng ngùng.

Đỗ Hành nhìn thiếu niên rời khỏi phòng, đến cửa còn đóng cánh cửa đang có gió thổi qua, y ngẩn người một lúc.

Lại ngẩng đầu nhìn thấy chiếc giường gỗ có treo rèm, trong phòng có một chiếc tủ quần áo cũ kỹ, cùng bàn ghế cũ kỹ có vẻ như là cùng bộ, tường nhà là tường đất đá có khe hở.

Không nhìn lên trên, Đỗ Hành cũng có thể đoán được mái nhà là ngói đen.

Những ngôi nhà đất cũ kỹ và nghèo nàn như vậy rất phổ biến ở vùng núi, sau khi tốt nghiệp đại học, y làm cán bộ thôn, làm được ba năm, khi thôn đang tiến triển theo chiều hướng tốt thì y lại mất mạng.

Nhưng bây giờ y lại không cảm thấy mình đã chết, mọi thứ dường như rất chân thực, chẳng qua y không biết tại sao thiếu niên kia lại ăn mặc cổ quái như vậy, mà quần áo cậu đưa cho y là cùng một loại kiểu dáng.