Chương 3

Thấy Lý Tiểu Mãn không chết, lại nghe Trương thị đã nói phải bỏ ra tận năm lượng bạc, một số người liền bắt đầu đồng tình và cảm thấy Trương thị nói có lý.

Ai bảo mệnh Lý Tiểu Mãn không tốt, xung hỉ không thành lại còn khắc chết người ta

Nhưng vẫn còn những người không nhẫn tâm như vậy, thấy khuôn mặt Lý Tiểu Mãn trắng bệch, lại bị Trương thị lôi lôi kéo kéo, vì vậy không nhịn nổi nữa liền khuyên nhủ.

“Có khả năng chỉ là Tiểu Mãn nhất thời hồ đồ nên mới làm vậy, hiện giờ người cũng không bị làm sao, vẫn nên nhanh chóng quay về thay y phục mới phải.”

“Hắn nhất thời hồ đồ?” Trương thị lập tức lớn tiếng. Lúc trước, bởi vì dâu cả đang mang thai, nên dù bà ta bị chọc tức cũng không thể trút giận, nên hiện giờ bà ta chỉ có thể nhân cơ hội này trút giận lên Lý Tiểu Mãn, nghĩ vậy Trương thị càng dùng sức.

“Đúng là thứ vô dụng, là Tang Môn tinh! Ngươi nói đi, rốt cuộc Vương gia chúng ta đã làm gì sai mà ngươi hồ đồ! Ngươi nói đi! Để mọi người xung quanh còn phân xử — A!”

Trương thị còn chưa dứt lời thì đã hét lên một tiếng.

7361 cầm lấy cổ tay Trương thị, động tác dường như không dùng sức nhưng Trương thị lại cảm thấy cổ tay bà ta như bị chặt đứt.

“Ngươi…..” Bởi vì quá kinh ngạc nên Trương thị đã nhất thời quên mất bà ta định nói gì.

7361 kéo tay Trương thị ra khỏi người mình rồi buông tay, sau đó nhìn thẳng vào đôi mắt đang trừng lớn của Trương thị, cậu nghiêng đầu, mở miệng nói câu đầu tiên, “Vương Minh Võ muốn ngủ với Lý Tiểu Mãn nhưng Lý Tiểu Mãn không chịu nên nhảy sông tự sát.”

Nói xong 7361 lại tự hỏi, bản thân dựa vào ký ức của Lý Tiểu Mãn để nói, hẳn là sẽ không sai.

Trong nháy mắt, không khí trở nên yên tĩnh.

7361 cản thấy bản thân đã giải thích xong thì liền sửa sang lại quần áo trên người, đứng dậy từ mặt đất.

Những thôn dân đang vây quanh thì ngơ ngác nhìn nhau, thật ra bọn họ có nghe rõ những gì 7361 vừa nói nhưng chỉ không ngờ rằng một người trước này luôn yếu đuối nhẫn nhịn lại dám nói ra những lời như vậy.

Đúng lúc này, Trương thị đã phản ứng lại, bà ta lập tức nổi điên, kêu lên một tiếng rồi vồ về phía 7361, “Ngươi nói bậy bạ gì đó! Ta phải xé nát miệng ngươi!”

Vồ phải không khí, đối phương còn nhẹ nhàng né tránh, Trương thị ngã lăn ra đất, bà ta quả thật nổi điên rồi lập tức xoay người kéo quần áo của 7361.

Đối phương vẫn đang đứng vững, Trương thị tức giận ngẩng đầu thì đối diện với đôi mắt ngơ ngác.

Bị ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, trong lòng Trương thị có chút chột dạ, không dám kéo tiếp.

“Xé nát miệng ta?” 7361 khó hiểu, “Vì sao?”

Rõ ràng cậu đã nói nguyên nhân cho đối phương biết rồi mà.

Trong đám người cũng có người hiểu đạo lý, lên tiếng khuyên: “Trương bà tử, ta thấy Lý Tiểu Mãn là người thành thật, chắc sẽ không lấy chuyện này ra để nói hươu nói vượn đâu, huống chi chuyện này cũng đâu tốt đẹp gì đối với thanh danh của hắn. Vẫn nên kêu Vương Minh Võ tới để hỏi cho rõ ràng.”

7361 thầm đồng ý, cậu gật đầu, “Ngươi có thể gọi Vương Minh Võ ra.”

“Thành thật? Người thành thật mà trong nhà vừa mở ra đã đòi tận năm lượng bạc? Người nhà hắn như vậy thì dạy kiểu gì ra được người thành thật?” Trương thị nói xong liền chỉ tay vào 7361, tiếp tực vừa khóc vừa mắng, “Mệnh ta thật khổ quá, ta chỉ có một tiểu nhi tử biết đọc sách viết chữa mà giờ lại bị ngươi khắc chết, hiện giờ ngươi lại muốn vu oan cho đại nhi tử nhà ta. Vương gia chúng ta đã tạo cái nghiệt gì mà khổ thế này, các vị phụ lão hương thân, các vị phân xử giúp ta.......”

Trương thị ngồi bệch xuống đất, vỗ vỗ chân, bắt đầu khóc lóc kể lể.

Thấy cảnh tượng như thế, không ai dám nói giúp Lý Tiểu Mãn.

Chuyện này nói trắng ra là chuyện riêng bên Vương gia, đa số mọi người đi theo chỉ để hóng náo nhiệt, còn lại một ít muốn nói nhưng lại sợ tính tình kia của Trương thị, dây vào thì sẽ rất phiền toái.

Vì vậy bên bờ sông chỉ còn tiếng Trương thị khóc lóc kể lể.

……

7361 nghiêng đầu nhìn Trương thị một lúc, cảm thấy bản thân không thể nói thêm gì nữa, cậu liền đem tầm mắt chuyển sang hướng khác.

Cơn gió đêm đầu hạ thổi đến, khiến những cành liễu đung đưa.

Một bàn tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng nắm lấy cảnh liễu, 7361 quan sát cành liễu trong tay một lúc rồi lặng lẽ phóng ra một tia tinh thần lực. Một lát sau, trong cặp mắt tròn tròn của cậu hiện lên tia kinh ngạc.

Tuy rằng đã đoán trước được thông qua ký ức của Lý Tiểu Mãn nhưng đến khi thật sự chạm vào những chiếc lá tràn ngập sự sống thì 7361 mới dám xác nhận.

Đây là sự thật.

Không giống với tòa thành cậu từng ở trên hành tinh hoang kia, nơi đất đai cằn cỗi đến mức mọi thứ xung quanh chỉ có hai màu trắng xám, phải cần rất nhiều tinh thần lực để tạo ra loại thực vật màu xanh như lá liễu này, vậy mà màu xanh lục ở đây có khắp mọi nơi.