Chương 4

Nhà họ Đào so với nhà khác ít người hơn.

Ông nội Đào Thanh Ngư tổng cộng có ba con trai. Đào đại lang Đào Hưng Vĩnh là cha Đào Thanh Ngư, cưới cha nhỏ Phương Vụ. Hai người chỉ sinh được mỗi y là ca nhi.

Nhị thúc Đào Hưng Long, tam thúc Đào Hưng Vượng là anh em sinh đôi.

Nhị thúc làm phụ bếp ở tửu lầu trong huyện, cưới con gái phụ bếp là Tống Hoan. Hai người có hai con trai, con cả Đào Thanh Thư năm nay mười lăm tuổi, hiện cũng đi làm ở tửu lầu. Con út ở nhà, chính là Đào Thanh Gia bảy tuổi.

Tam thúc cũng cưới phu lang, tên là Dương Thước. Hai người sinh cặp sinh đôi Đào Thanh Nha và Đào Thanh Miêu. Thanh Nha là ca nhi, Thanh Miêu là con trai.

Vào mùa gặt, công việc đồng áng trong nhà không nhiều lắm, nên tam thúc quyết định đi huyện thành tìm việc vặt.

Tiểu tam thúc Dương Thước hôm nay cũng muốn bán ít đồ lặt vặt nên đi cùng.

Nếu chỉ dựa vào ao cá, theo lý thuyết cuộc sống gia đình cũng không đến nỗi quá khổ cực.

Nhưng từ đời tằng tổ phụ, nhà họ Đào mới thoát khỏi thân phận tá điền. Ông nội Đào Hữu Lương khi còn nhỏ vẫn là tiểu tá điền.

Sau đó gia đình chia tài sản, cha mẹ y liền liều mạng làm lụng tích góp. Cuối cùng cũng dành dụm được ba gian nhà tranh và hơn mười mẫu đất cằn.

Tuy hiện tại con cháu đông đúc, ăn no mặc ấm, nhưng hai vị lão nhân lại mang trong mình nhiều bệnh tật.

Tuy không phải bệnh nặng, nhưng thường xuyên đi khám bệnh, mua vài thang thuốc cũng hết non nửa lượng bạc.

Hơn nữa đất đai cằn cỗi, năng suất thấp, vừa phải nộp thuế vừa phải nuôi sống cả gia đình. Quanh năm suốt tháng, nhà họ Đào thật sự chỉ đủ ăn đủ mặc, chớ nói đến chuyện ăn thức ăn mặn.

Bữa cơm được dọn ở nhà chính, trên một chiếc bàn vuông.

Bên bàn, bà nội Trâu thị đỡ ông nội ngồi xuống.

Thái bà mối không cần ai mời, tự động ngồi vào chỗ.

Sau đó là cha y và cha nhỏ ngồi một bên, phía dưới cùng là Đào Thanh Ngư và Đào Thanh Gia.

Còn hai đứa nhỏ sinh đôi thì ngồi bàn được, chúng được xếp ngồi trên ghế đẩu, trước mặt đặt một chiếc ghế cao để tiện ăn cơm.

"Ăn đi."

Vừa nói Đào lão gia tử vừa động đũa, Đào Thanh Ngư và Đào Thanh Gia liếc nhìn nhau.

Thấy bà mối Thái đã vung đũa hướng về phía đĩa thịt trên bàn, có vẻ như định gắp hết.

Đào Thanh Ngư nghĩ: Cuộc sống đã đủ khổ rồi, hiếm lắm mới được ăn miếng thịt, ta còn có thể để bà ăn hết à!

Hai đứa trẻ mỗi đứa một đôi đũa, nhanh tay giành trước. Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người —

Đào Thanh Ngư cười tủm tỉm: "Ông nội ăn thịt."

Đào Thanh Gia ngốc nghếch: "Bà nội ăn thịt."

Bà mối Thái nhìn mâm thịt đã vơi đi một nửa, bĩu môi, lại càng gắp nhanh hơn.

"Tiểu ca nhi." Phương Vấn Lê nhìn cảnh hỗn loạn trên bàn, cuối cùng cũng phản ứng được.

Đào Thanh Ngư: "Đây đây, cha và cha nhỏ cũng ăn đi."

Đào Thanh Gia cười hì hì, phối hợp với ca ca. Tiện thể mang chén của hai đứa em út lại.

Mới ngồi vào bàn được một lúc, đĩa tỏi non xào thịt ở giữa đã bị gắp sạch.

Bà mối Thái nhìn đến ngạc nhiên.

Một bên tức giận, một bên vội vàng gắp lấy thịt cá.

Lần này Đào Thanh Ngư không động đũa nữa, mà ngoan ngoãn ngồi ăn.

Thấy trong bát mình cũng có thịt, y vui vẻ xoa đầu Đào Thanh Gia bên cạnh.

Đệ đệ thật là tri kỷ.

Thấy ca nhi nhà mình như vậy, Đào đại lang vẫn cứ ha hả cười. Phương Vấn Lê đỏ mặt véo hông ông, ông mới thôi cười.

Cái này gọi là gì chứ!

Truyền ra ngoài, danh tiếng của ca nhi nhà mình lại bị hỏng thêm một tầng.

Nhưng hai lão nhân trong nhà không lên tiếng, hai người bọn họ cũng không dám nói gì.

Đào lão gia tử chỉ liếc nhìn bát thịt cá đã chất cao của bà mối Thái, rồi chậm rãi thu hồi ánh mắt.

Bữa cơm nhanh chóng ăn xong, bà mối Thái tuy không giành được thịt heo, nhưng cũng ăn no nê.

Bà ta cười nói: "Lời đã nói, cơm cũng đã ăn. Lần này họ Vạn là một nhà cực kỳ tốt, nếu mấy người đồng ý, ta sẽ đi đáp lời."

Đào Thanh Ngư: "Không đồng ý!"

"Tiểu ca nhi!" Phương Vấn Lê giữ chặt y, "Về phòng đi."

"Vậy là đồng ý rồi." Bà mối Thái mặt mày hớn hở, cười đến nỗi thịt trên mặt cũng rung rung.

Phương Vấn Lê đang định mở miệng, Đào đại lang giữ chặt tay ông, thấp giọng nói: "Tiểu ca nhi không đồng ý, suy nghĩ chút đã."

Phương Vấn Lê trừng mắt nhìn hắn: "Ta biết."

Quay đầu lại, ông cười nói với Thái bà mối: "Chúng ta sẽ suy nghĩ kỹ, trong vòng 3 ngày nhất định sẽ trả lời."

Lời này ngược lại làm bà mối Thái kinh ngạc.

Tiểu ca nhi đã như vậy rồi, còn muốn lựa chọn! Cũng không nhìn xem trong làng trên xóm dưới có ai để ý đến y đâu.

Trong lòng nghĩ như vậy, nụ cười trên mặt bà ta lập tức cũng không giữ nổi.