Chương 1

Giang Dương phủ, Minh Thủy huyện.

"Bán cá tươi, cá mới bắt lên đây! Đến xem một chút, nhìn một cái nào!"

Giọng nói trong trẻo vang vọng khắp chợ cá ở phố Tây, huyện Minh Thủy.

Đào Thanh Ngư mặc áo vải thô ngắn, bên ngoài khoác một chiếc áo lông cừu chống lạnh, đứng trước quầy hàng. Y cười chào đón khách qua đường. Khuôn mặt y hơi ửng hồng vì lạnh, đôi mắt hạnh linh động như con nai trong rừng đầy sức sống.

Chỗ bán cá đầy hơi nước. Dưới đất là những thùng gỗ, chậu sành, còn có cả bể nuôi cá chân cao. Gió thổi qua, hơi nước theo gió bay vào mặt, đau rát.

Gần cuối phiên chợ, cá đã bán gần hết. Những con cá còn sót lại trong thùng gỗ lớn khó khăn thở dốc, bơi chậm chạp trong nước.

Trên mặt đất, máu cá loãng, vảy cá, mang cá và nội tạng cá chất đống, mùi tanh nồng nặc. Nếu không phải đến mua cá, người ta thường tránh xa.

Thấy khách đã thưa thớt, những người bán cá bắt đầu thu dọn đồ đạc. Thấy tiểu ca nhi vẫn tiếp tục mời chào khách, một người cười nói: "Ngư ca nhi, chúng ta về trước nhé."

Đào Thanh Ngư ngừng rao hàng, nói: "Ta cũng sắp xong rồi, còn chút này nữa thôi rồi đi chỗ khác."

Nói xong, Đào Thanh Ngư nhanh chóng gom dao thớt và những thứ còn lại trên mặt đất đặt lên xe gỗ, rồi đẩy xe đi trước những người bán cá khác.

Thấy y đi rồi, động tác mọi người chậm lại. Trâu Phùng Xuân, người bán cá trung niên vừa mới lên tiếng, đứng thẳng người, hai tay chắp sau lưng.

"Bán cả buổi sáng, chưa thấy Ngư ca nhi kêu mệt. Ta cũng chưa rao được nhiều như vậy."

Con dâu Trâu Phùng Xuân đến gần, lo lắng giúp ông xoa lưng:

"Bởi vì Ngư ca nhi từ nhỏ đã theo cha bán cá, việc gì chẳng quen. Cha tuổi này rồi không thể so với người trẻ được, đừng cố quá."

Cuối chợ cá, một gã trai trẻ mắt híp dắt lừa đi qua. Nghe người ta khen tiểu ca nhi, gã nhếch mép cười nhạo:

"Y có thể so với đàn ông được sao."

"Ca nhi không giống ca nhi. Cũng chẳng thấy nhà ai để ca nhi ra ngoài tranh việc với đàn ông. Những người mua cá đó chắc chắn đến vì khuôn mặt y, không biết là có ý đồ gì với..."

"Tằng tứ lang!" Sắc mặt Trâu Phùng Xuân trầm xuống, "Chính ngươi định giá cao không bán được cá, lại đi trách Ngư ca nhi làm gì!"

Ở chợ cá này, những người lớn tuổi đều nhìn Đào Thanh Ngư lớn lên. Ở chung hơn mười năm, ai chẳng biết phẩm hạnh của tiểu ca nhi này. Chỉ là bán cá thôi, trêu ai chọc ai chứ.

Nếu nhà mình có được một đứa con như vậy, họ chắc mừng đến mức ngủ mơ cũng cười.

Tằng tứ lang mới đến không lâu, làm sao biết được họ bảo vệ tiểu ca nhi đến thế.

Gã cứng cổ, mặt đỏ lên nói: "Chẳng lẽ không phải sao, các người có mắt như mù. Nhiều đàn ông vây quanh như vậy, chẳng phải là..."

Trâu Phùng Xuân cắt ngang lời gã, giận dữ nói: "Ngư ca nhi làm ăn tử tế có làm gì ngươi đâu. Chính ngươi mới là kẻ gần đây phá hỏng không khí chợ cá, lão tử đánh chết ngươi..."

Đôi mắt Trâu Phùng Xuân trợn tròn như chuông đồng, khiến người ta sợ hãi thật sự. Ông vung nắm đấm to như bao cát lên, trông chừng sắp đánh xuống.

Tằng tứ lang giật mình, luống cuống vung roi quất mạnh vào con lừa.

Con lừa kêu lên đau đớn, vội vã chạy đi trước khi Trâu Phùng Xuân kịp động thủ.

Những người bán cá khác xem đủ rồi, vây quanh lại vừa cười vừa thở dài.

Trong số họ, có người bảo vệ Đào Thanh Ngư, cũng có người cảm thấy một ca nhi ra ngoài làm việc cũng không ổn, nhưng giữ trong lòng không nói ra.

Dù sao cũng không phải ca nhi nhà mình, nói ra cũng vô ích.

"Trâu lão đại, thôi quên đi."

"Đổi lại nếu là Ngư ca nhi đứng ở đây xem, không biết gã đó có dám nói một câu không."

"Đúng đó, thu dọn đồ đạc đi, nên về sớm thôi."

*

Trong khi chợ cá đang hỗn loạn, Đào Thanh Ngư đã đẩy xe gỗ dọc theo phố tiếp tục rao hàng.

Đi qua mấy con ngõ nhỏ, vòng từ phía tây huyện sang phía đông, trong thùng gỗ chỉ còn lại ba con cá.

Đi ngang qua một nhà có hai cây quế trước cửa, Đào Thanh Ngư nhìn cánh cổng trước mắt bị khóa lại, môi khô khốc của y khẽ mấp máy nhưng không thét to, mà chỉ đẩy xe gỗ đi tiếp.

Hôm nay bắt được nhiều cá, tuy bán lâu nhưng may mắn đã đổi được thành bạc.

Y lau mồ hôi trên trán, vung vẩy đôi tay mỏi nhừ, tìm một bậc thềm bên đường ngồi xuống.

Gần trưa rồi, người mua bán đồ đã tan hết.

Đào Thanh Ngư lấy bình nước ra uống mấy ngụm nước lạnh, ánh mắt hơi ngơ ngác.

Y nghĩ đến trong nhà đã mấy ngày không ăn thịt. Đào Thanh Ngư lắc lắc túi tiền, ánh mắt chuyển từ thùng cá gỗ sang quầy thịt đối diện.

Lúc này đang tan chợ, giá thịt chắc đã giảm mấy văn tiền.

Miếng thịt nạc nhiều mỡ ít trong tay người bán thịt đã không bán được nữa, Đào Thanh Ngư nuốt nước bọt, vội vàng đứng dậy, phủi quần áo chạy tới.