- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Phụ Huynh Tuổi 17 [Hương Khuê]
- Chương 6: Trẻ con, mãi mãi là trẻ con
Phụ Huynh Tuổi 17 [Hương Khuê]
Chương 6: Trẻ con, mãi mãi là trẻ con
Lan Khuê gật đầu, ngoan ngoãn nằm trong vòng tay cô mà nhắm mắt lại. Nhưng khi mở mắt ra lần nữa lại thấy cô đang nhìn mình chằm chằm. À, không phải nhìn mình, là nhìn ngực của mình.
Lan Khuê mặc cái áo sơmi trắng, khi nãy nóng quá nên nàng đã bung một nút cho mát, ai ngờ tạo điều kiện cho ai đó dòm free như vậy chứ. Nàng ngó cô :
– Sắc lang. Mắc gì dòm ngực em hoài vậy ?
– Thèm. – Cô chỉ nói một câu gỏn lọn. Khuôn mặt phúng phính rung rung theo từng nhịp thở của cô. Lan Khuê ngó cô. Phì cười. Y như một đứa con nít, thích gì là sẽ nói thẳng ra như vậy.
Thật ra, bọn họ đã ” vượt rào ” từ hồi Lan Khuê học lớp 10, lần đó, là do ba mẹ Lan Khuê nhờ Phạm Hương qua ngủ chung với nàng, còn ông bà thì phải ở lại xưởng làm việc, chị hai nàng thì còn đang học đại học. Căn nhà chỉ có hai đứa, đã vậy trời còn mưa nữa chứ….. Chậc…. Là do ” hoàn cảnh đưa đẩy “, chứ…..ừm thì cũng đâu có muốn hư đốn như vậy đâu chứ ?
Phạm Hương thật ra cũng rất ngoan ngoãn, khi nào hai đứa ở trong phòng riêng, mà Lan Khuê đồng ý, thì cô mới dám ” làm “, còn nếu không, cũng không dám mở miệng xin xỏ gì. Cứ sợ nàng nghĩ mình đến với nàng là vì thân xác. Ậy, con người ta đàng hoàng vậy là cùng.
Hôm nay tự dưng thấy bộ ngực của nàng, lại trỗi lên ham muốn. Kì lạ, chắc tại nhịn lâu quá rồi, cũng hơn tháng trời rồi còn đâu.
Lan Khuê bật cười, nhưng lại sợ ảnh hưởng bảo bối nhỏ, nên véo véo cái má của Phạm Hương :
– Được, nhưng chỉ……ở trên thôi.
– Được được. – Phạm Hương đôi mắt sáng rỡ ngồi bật dậy.
Cô nhẹ nhàng cởi nút áo của nàng ra, quăng ở góc giường, bộ ngực no tròn được giấu sau cái áσ ɭóŧ màu trắng. Chỗ này, sau này sẽ bị đứa nhỏ kia giành lấy, cô xụ mặt, hỏng thích chút nào. Tự dưng bắt chia sẻ, cô từ nhỏ tới lớn rất ghét xài chung đồ. Nhưng đây là con của mình mà, cô nghĩ tới đây, mỉm cười. Nhìn xuống cái bụng phẳng lì của nàng, cô cúi người hôn chụt vào đó, ở chỗ này có một đứa bé nhỏ, sau này sẽ bi bô gọi Phạm Hương là ba, sẽ giống hệt Phạm Hương, sẽ đáng yêu giống Phạm Hương.
Cô đột nhiên phấn khích. Ngón tay chậm chậm luồn bên dưới lưng nàng, cởi bung ba cái khuy ra, sau đó quăng cái áσ ɭóŧ xuống góc giường, chung số phận với cái áo sơmi.
Bầu ngực phập phồng theo từng nhịp thở của nàng, cô đứng hình mấy giây, đây đâu phải lần đầu tiên được thấy, tại sao lại bấn loạn như thế ? Cô hít một hơi thật sâu, đưa tay phủ lấy bầu ngực bên trái, xoa nhẹ nhẹ, thích thú, bóp mạnh một chút.
– Ưm…..ưn…..a….ưm……
– Khuê, chỗ này của em thật đẹp.
Phạm Hương tán thưởng một câu, y như khen một bức tranh vậy, sau đó cúi người, ngậm lấy nụ hoa bên còn lại.
Khuôn miệng chúm lại, mυ"ŧ thật mạnh, tay bên kia thì se se đỉnh ngực nàng chơi đùa, điệu bộ vô cùng thích thú.
Trong phòng liên tục phát ra những âm thanh bú ʍúŧ, những tiếng rêи ɾỉ thỏa mãn.
Chậc, hai đứa học sinh cấp ba, trốn học ở đây làm mấy chuyện này, có vô đạo đức quá không vậy ?
Lan Khuê cuối cùng lại ngủ ngon lành trong vòng tay của chị người yêu, áo cũng đã được cô cẩn thận mặc lại đàng hoàng. Phạm Hương dang tay ôm lấy cả hai mẹ con vào lòng. Đúng là bản tính cô có hơi trẻ con, nhưng….. trẻ con thì sao ? Cô ngoan lắm mà.
Phạm Hương sau khi thấy nàng đang ngủ trong vòng tay của mình, liền mỉm cười. Cô lấy tay rê lên khuôn mặt xinh đẹp của nàng, người này là người con gái Phạm Hương yêu nhất. Lan Khuê tuy có hơi hổ báo một chút, nhưng nàng rất ” sủng ” cô. Mỗi khi cô bị ức hϊếp, Lan Khuê đều ra tay nghĩa hiệp mà cứu cô. Nhưng mà…..nàng mang thai rồi, sau này cô phải bảo vệ nàng chứ, bảo vệ con nữa.
Tự nhiên cô thấy mình thật vĩ đại. Sắp làm ba người ta rồi, phải chính chắn lên Phạm Hương ơi…..
…..
Khi cả hai thức dậy đã là 1h trưa, Phạm Hương ngó qua nhìn nàng, xoa xoa hai gò má của nàng, giọng nói nhỏ nhẹ vô cùng :
– Em ốm quá.
Lan Khuê dụi dụi khóe mắt rồi lại rã rời nằm ở đó, đôi mắt lần nữa híp lại, dáng vẻ vô cùng mệt mỏi. Hình như từ lúc nàng biết mình mang thai, nàng đã cảm thấy mệt như vậy rồi, haizzzz, rồi những ngày tháng sau này, biết phải làm sao đây….?
Phạm Hương nhìn thấy nàng mệt mỏi vì mang thai đứa nhỏ đó, thương hết sức. Là tại mình xớn xát nên mới khiến nàng khổ như thế, là tại mình, tất cả là tại mình. Phạm Hương mím môi, đưa tay luồn xuống cổ và khuỷa chân nàng, dùng hết sức lực mình có mà bế nàng lên, tuy có hơi nặng một chút nhưng cô cố được.
Lan Khuê nằm đó, cũng không phải là đi không nỗi, chỉ muốn xem cái tên ngốc này làm được cái gì. Để coi có trưởng thành hơn tí nào không ?
Cô bế nàng xuống lầu, đặt nàng ngồi ngoài sofa, còn bản thân thì đi chuẩn bị vào bếp, trước khi vào đó, còn dặn dò một câu :
– Em ngồi ở đây nha, Hương nấu cơm cho em…..và con ăn.
Cô nói xong nhanh chóng đi vào trong, mở tủ lạnh ra, ai cha, biết nấu gì đây ? Đó giờ cô có nấu cho ai ăn đâu, toàn ba mẹ nấu cho ăn thôi. Nhưng cô cũng không phải thứ dân tệ hại gì, có đôi khi cũng vào bếp xem mẹ nấu cơm, ờ thì chỉ là xem thôi.
Cô bắt nồi cơm lên rồi lôi trong tủ ra hộp thịt bò, có một ít cà chua, bông cải, carot, đậu que, bắp non. Cô bắt đầu xào thịt với rau củ.
À còn một ít tôm, sẽ xào mặn cho nàng ăn. Cô hỉnh mũi, tự hào, sao mình có thể đảm đang như vậy nhỉ ? Có triển vọng làm ba người ta rồi đó. 17 tuổi thì sao, cô chính chắn vô cùng á nha. Ơ mà….hình như hôm nay có hẹn với mấy đứa bạn buổi chiều đi bắn cá, làm sao đây ???? >.< Tự dưng lại không thích làm ba chút nào.
Cô thôi không suy nghĩ gì nữa. Gọt thêm ít táo, vắt thêm ít cam cho nàng.
Cầm khay thức ăn ra bàn, cô mỉm cười xoa xoa đầu nàng :
– Xong ời nè, thấy Hương giỏi chưa ?
Lan Khuê phì cười, chỉ nấu được một bữa ăn đã khoe khoang, đây hẳn là lần đầu tiên nấu thức ăn cho người khác ăn. Đáng ghi nhận, nàng còn định cầm lấy cái muỗng thì đã bị cô giành lấy, cô cẩn thận xúc thịt và rau đút cho nàng. Trong khi cái bụng cô kêu ọt ọt.
Nàng nén cười, giành lấy muỗng cơm, nhìn cô :
– Đi vô múc cơm ăn đi, bụng chị kêu như cái trống.
Phạm Hương gãi gãi đầu rồi cười hề hề, hai cái má tròn quay lộ rõ trên khuôn mặt non choẹt. – Hê hê, đói quá.
Cô vào trong xúc cho mình tô cơm, đem thêm hai hộp sữa milô, chìa cho nàng một hộp. Thế là hai đứa nhỏ ngồi ngay ngắn ở sofa mà ăn cơm, vừa ăn vừa dòm nhau cười híp mắt, nhìn vào có ai nghĩ đây là hai người phụ huynh sắp có con không ?
Phạm Hương nhân buổi trưa cũng đã điện về báo với gia đình nàng là nàng cùng cô ở lại trường làm bài,chiều có tiết, nên gia đình bên đó không chút nghi ngờ.
Nàng ăn xong, xoa nhè nhẹ ở bụng mình. Đúng là từ lúc có thai đến giờ, nàng mới thật sự ăn ngon miệng hơn, ăn nhiều hơn nữa. Lan Khuê dựa vào ngực cô, trên miệng còn ngậm hộp milô :
– Hương, sau này chị sẽ làm gì nuôi mẹ con em ?
– Hửm ? – Phạm Hương đang nhai thịt, nghe nàng nói liền ngừng lại, ráng nuốt cho hết rồi nói. – Hương sẽ học y, sau này sẽ trở thành bác sĩ, có tiền nuôi mẹ con em rồi.
– Còn lỡ ba mẹ biết chuyện, đuổi chúng ta ra khỏi nhà thì sao ? – Lan Khuê lại ngước lên dòm cô, khuôn mặt vô cùng buồn bã, cái kết quả này cũng không phải là không xảy ra đâu, gia đình hai bên mà biết, bọn họ bị đuổi ra khỏi nhà là chuyện dĩ nhiên luôn.
Phạm Hương nghĩ ngợi, đắn đo một chút, cắn cắn móng tay. Ba mẹ đuổi ra đường rồi tiền đâu mua bánh, tiền đâu chơi game, tiền đâu mà mua sữa ? Phạm Hương khẽ khóc thầm trong lòng, sự nghiệp ăn chơi của cô kết thúc từ đây sao ? Nhưng thôi, vì ” vợ con “, phải cố. Sau một hồi đắn đo, cô đưa ra quyết định :
– Hương….Hương sẽ đi làm, sẽ cố gắng làm, làm gì cũng được, phục vụ hay rửa chén gì cũng được, Hương làm được hết, Hương sẽ nuôi mẹ con em thật tốt.
– Chị sống không có sữa, game, bánh, kẹo, đôrêmon, chịu nỗi không ? – Nàng dò xét, đoán xem cái đứa trẻ to xác này chắc chắn sẽ không đồng ý, sẽ giãy nãy cho xem.
– Không có em mới sống không nỗi. – Cô không chần chừ mà ôm chặt nàng, nói một câu.
Phạm Hương ôm nàng như thế một lúc, đến khi nhìn xuống đã thấy nàng ngủ mất rồi. Cô tạch lưỡi, sao phụ nữ mang thai lại dễ ngủ, dễ ăn như thế chứ ?
Khi nàng thức dậy đã 5h chiều, nàng cảm nhận mình đang nằm trên đùi người nào đó, nàng dụi mắt, nhìn khuôn mặt đang lo lắng của Phạm Hương.
– Có chuyện gì hả ?
– Ờ, hông hông….- Cô chối lia lịa, làm sao dám nói với nàng là cô đang lo lắng về chuyện…..chiều nay đi bắn cá chứ ? Huhu, đã lố mười lăm phút rồi. – Hương chở em về nha.
Lan Khuê ngồi dậy, chuẩn bị trở về nhà.
Phạm Hương đỗ xe trước cửa, dặn dò cẩn thận một chút :
– Em nhớ ăn cơm nha, uống sữa, à, ngủ nhớ đắp mền, không được bật máy lạnh đó, à….à hết rồi, Hương về nha.
Cô dặn xong, nhanh chóng đạp xe, chạy trối chết. Cô guồng nhanh hết mức, mồ hôi nhễ nhại. Phải vừa chăm vợ, vừa đi chơi, cực quá ta ơiiiii.
Phạm Hương sau khi bắn cá cùng lũ bạn về đã gần 7h tối, dựng xe vào nhà, ba cô nhìn thấy con gái về, liền không nhân nhượng đánh vào mông cô.
– Cái con này, biết mấy giờ chưa ?
– Ba, ba hông có được đánh vào mông con, con lớn dòi đó. – Cô xoa xoa cái mông của mình. Mình sắp làm ba của con mình rồi, sao ba cứ đánh vào mông mình như con nít thế….? Cô có chút không hài lòng.
* Bốp * – Thêm một cái vào mông cô.
– Lớn, lớn mà đi bắn cá quài. – Ba cô hét lên, thật muốn đá một cái ra sân mà.
– Huhuhu, con lớn rồi mà, huhuhu……mẹ ơi, ba đánh con kìaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa
Thế là tiếng khóc vang cả một góc nhà.
#Moon
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Phụ Huynh Tuổi 17 [Hương Khuê]
- Chương 6: Trẻ con, mãi mãi là trẻ con