- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Phụ Huynh Tuổi 17 [Hương Khuê]
- Chương 3: Chưa thể chấp nhận
Phụ Huynh Tuổi 17 [Hương Khuê]
Chương 3: Chưa thể chấp nhận
Phạm Hương đứng tồng ngồng ở trước mặt nàng suốt mấy phút, sau đó mới trấn tỉnh lại một chút, đôi mắt ngu ngơ hỏi nàng :
– Làm….làm sao….em có thai….?
Lan Khuê thật muốn vả cho cô một cái hết sức. Không lẽ nàng đi làm chuyện bậy bạ với người khác rồi có thai, hôm nay lại đến báo cho cô nghe hay sao ? Còn dám hỏi một câu làm sao có thai với cái bản mặt ngờ nghệch đó nữa. Nàng tức điên mà, nhưng phải kìm lại.
– Thì….hôm ở bệnh viện đó.
– Hả ? Vậy cũng có thai sao ? – Phạm Hương trưng ra cái mặt ngốc ngốc, may mắn vậy sao ? Cô gãi gãi đầu.
– Vậy giờ tính sao ? – Lan Khuê khoanh tay trước ngực, nhịp nhịp chân hỏi cô, hy vọng nhận lại được câu trả lời thỏa đáng.
Nhưng đáp lại câu hỏi của nàng, nàng chỉ thấy Phạm Hương im lặng, quăng cây kẹo và hộp sữa qua cái sọt rác bên cạnh, rồi lũi thũi đi tìm xe đạp. Nàng trợn tròn mắt lên, cái thái độ gì đây ? Lan Khuê hừ lạnh, không sao, để cho Phạm Hương thích ứng với cái vấn đề này đã, nàng mạnh mẽ như vậy mà còn sốc, huống chi là Phạm Hương, một cái bánh bao vô tư, chỉ biết ăn học và chơi.
Phạm Hương loay hoay mãi mới tìm được chiếc xe của mình, cô cúi gầm mặt, leo lên xe rồi chạy tới bên hông, nhìn nàng bằng ánh mắt ngu ngơ.
Lan Khuê hừ lạnh, leo lên xe, ôm lấy eo Phạm Hương hời hợt, khuôn mặt méo mó vô cùng, không biết Phạm Hương đang suy nghĩ cái gì trong đầu.
Trên đường đi không ai nói với ai câu nào, suốt một quãng đường dài. Lưng áo Phạm Hương ướt dần, hình như cô không còn đủ sức để đạp xe nữa, mỗi lần đạp cứ nhè nhẹ, vì thế quãng đường càng kéo dài hơn.
Lan Khuê khi thấy sắp tới nhà mình, bực bội không chịu được nữa, bấu mạnh vào eo cô :
– Rồi giờ chị tính sao ?
– ” ….. “- Có ai đó vẫn im lặng, trong đầu chất chứa bao nhiêu là lo toan, suy nghĩ bộn bề. Có vài tiếng thở dài từ miệng cô phát ra nữa.
Nàng không nghe tiếng cô trả lời, thì càng hét to hơn. – Hương…..PHẠM HƯƠNG…..
– ” …… “- Cô vẫn im lặng, vì thật sự, cô không biết phải trả lời thế nào, chuyện này quá đột ngột, trong một lúc không thể nào chấp nhận được.
– Phạm Hương, ngừng xe đi. – Lan Khuê chịu không nỗi, không ôm cô nữa, giọng nói có phần giận dữ.
Vẫn không có tiếng trả lời, nhưng Phạm Hương không dừng xe, vẫn cố gắng chở nàng về tận nhà.
Đến cổng nhà nàng, cô ngừng xe lại thật chậm, sau đó ngước lên nhìn Lan Khuê đang đi xuống xe. Mỗi động tác của cô đều chầm chậm, chầm chậm, không có linh hoạt như mọi ngày, cô như là không còn tí sức sống nào nữa.
Nàng nhìn cô, cô nhìn nàng. Phạm Hương cụp đôi mắt xuống giống như là hối lỗi, là bất lực, là buồn bã.
Lan Khuê nhìn vào tròng mắt đó, không hiểu cô đang nghĩ gì, muốn gì, hỏi thì không nói. Chỉ cần cô nói một câu là ” không cần con ” thì nàng sẽ không ép cô, khóe mắt Lan Khuê chợt long lanh, nhưng không muốn để Phạm Hương thấy nên nhanh chóng đi vào trong nhà, không thèm đếm xỉa gì tới cô nữa, mặc kệ cô muốn làm gì thì làm.
Có một ” thanh niên ” sau khi thấy Lan Khuê đã vào nhà an toàn mới quay đầu xe, trở về nhà mình, vừa chạy xe vừa suy nghĩ đủ thứ chuyện trên đời, không biết làm sao cho đúng.
Cô dựng chiếc xe vào nhà, nhìn ba mẹ đang chờ cơm mình, liền cố gắng trưng ra nụ cười gượng gạo, cúi thấp đầu, thái độ vô cùng ngoan ngoãn :
– Thưa ba mẹ, con mới đi học về.
– Ừ, vào rửa mặt rồi ăn cơm nè con. – Mẹ của cô nhìn thấy con gái mình về, phát hiện khuôn mặt đờ đẫn của cô, muốn hỏi tại sao cô lại như vậy, nhưng rồi thôi, bà chắc mẫm trời nóng quá nên khiến cô mệt mỏi.
Phạm Hương rửa mặt cho mát mẻ, mái tóc rũ rượi được cô vén qua bên vành tai, lộ ra cái gò má càng phúng phính hơn, nhìn cô có khác nào mấy đứa học lớp 8, lớp 9 không ? Vậy mà đùng một cái, bạn gái nói có em bé, làm sao cô chấp nhận nỗi.
Cô ngồi xuống bàn ăn, nhận lấy chén cơm trắng rồi gắp vài miếng rau, vài miếng thịt, ăn vào lại thấy vô cùng ngán ngẫm. Thế là ăn bừa vài muỗng, sau đó đứng lên, không nói không rằng, đi tới tủ lạnh lấy hộp sữa, cắm ống hút vào, vừa hút vừa đi lên phòng.
Ba mẹ cô nhìn theo, cái con nhóc háo ăn đó hôm nay bị cái gì vậy ? Đây toàn là đồ ăn nó thích, sao lại không ăn ? Mèo mà chê mỡ ư ? Hay là bệnh ? Ông bà Phạm lắc đầu, cái đứa nhỏ đó bao giờ mới chịu lớn, học 12 rồi mà lúc nào cũng ngậm kẹo với sữa là sao ?
Phạm Hương leo tọt lên giường, dựa vào thành giường, miệng vẫn chung thủy đặt ở cái ống hút đủ màu sắc, hút lên từng ngụm sữa một.
Lan Khuê có thai, vậy trong bụng em ấy đang có một đứa nhỏ, chảy dòng máu của mình là em ấy sao ? Làm sao có thể chứ ? Mình chỉ mới 17 thôi, làm sao mà……có con ? Rồi năm tới sẽ có một đứa nhỏ chạy theo gọi mình là ba, trong khi mình chỉ mới tròn 18. Ôi trời….
Phạm Hương ôm lấy đầu, cũng tại mình hôm đó bất cẩn nên mới thành ra như thế này, biết làm sao đây ? Nói cho ba mẹ nghe thì ông bà sẽ như thế nào ? Tuy ông bà hiền lành, yêu thương cô, nhưng rồi sẽ chấp nhận đứa bé đó không ? Ba mẹ cô cũng chỉ đơn giản biết cô thích nữ nhân, và đang quen với Lan Khuê, cách căn nhà này mấy con đường, chứ cũng đâu có tới lui gì với nhà của Lan Khuê.
Cô cầm chặt hộp sữa, làm sao, làm sao đây ? Khi nãy cô im lặng với nàng, là đang suy nghĩ phương án giải quyết. Cô biết lúc nãy nàng giận chứ, nhưng cô hiện thời rất rối, rối tung lên cả. Cái tuổi của cô, tuy có người cũng đã có con, nhưng Phạm Hương khác, Phạm Hương chỉ biết học, ăn và chơi game thôi. Làm sao có thể làm ba người ta ? Rồi bạn bè biết thì làm sao ?
Cô sợ lắm, cô sợ mọi người bàn tán, sợ ba mẹ hai bên la rầy, sợ bản thân không thể làm một người ba tốt. Hay bỏ trốn ? À không được, hèn lắm.
Rồi đứa nhỏ đó, khi nó ra đời, nó sẽ giành Lan Khuê với cô, cô không muốn đâu, Lan Khuê là của một mình cô thôi. Không cho ai ôm, không cho ai hôn, chỉ có cô mới có quyền ôm hôn nàng. Haizzzzz, trong cái đầu y như trẻ con của Phạm Hương bây giờ chỉ có bấy nhiêu.
Cô vò vò đầu, đột nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa, cô hấp tấp chạy ra mở, là mẹ.
Hai mẹ con ngồi ở mép giường, bà sờ sờ khuôn mặt tròn trịa của con mình rồi hỏi. – Con bệnh à ?
– Ơ……dạ không, con chỉ là…..là….suy nghĩ vài chuyện của đứa bạn thôi. – Cô lắp bắp, bà mà biết chắc bà gϊếŧ cô mất.
Mẹ cô chau đôi mày rậm lại dò xét đứa nhỏ này, từ bao giờ lại biết lo lắng cho bạn bè ? Còn tưởng con chỉ biết học, biết ăn bánh kẹo, uống sữa và chơi game thôi chứ . Thì ra cũng biết quan tâm, mà đứa bạn nào lại khiến cô phải bận tâm như vậy ? Hẳn là thân lắm.
– À là…..nó ” lỡ ” có thai với bạn trai, bây giờ không biết làm sao ? – Cô dò xét mẹ, để xem thái độ bà như thế nào.
Nếu là các bậc phụ huynh khác, khi nghe con mình nói như thế, sẽ lo lắng rằng không biết phải con mình hay không ? Nhưng bà Phạm thì không, bà chắc chắn không phải Phạm Hương. Lí do ?
Nhìn căn phòng này đi, toàn bộ đều được bao phủ bởi một màu xanh có in hình đôrêmon, cái chăn, cái tách, cái tủ, cái gối đều được in cùng một mẫu, là hình con mèo máy xanh dương đó.
Còn ở tủ sách, con gái bà chia làm ba phần rõ rệt. Phần nhỏ nhất, đựng sách vở học. Phần giữa đựng truyện tranh conan, cậu bé bút chì. Còn phần to nhất, đẹp nhất, đương nhiên là toàn bộ truyện tranh đôremon mà Phạm Hương sưu tầm, truyện ngắn truyện dài, có màu hay trắng đen, đều được cô săn lùng kĩ lưỡng.
Còn ở bàn học thì có 1 cái máy chơi game, vài tấm card nạp thẻ game vẫn vương vãi khắp nơi, bên cạnh còn có cái laptop để dành chơi game nốt. Trên giá thì đựng lủng lẳng sữa milô, TH true milk, kẹo sữa, bánh ngọt….Y như một cái tiệm tạp hóa thu nhỏ.
Bà nhiều lúc cũng không hiểu tại sao con gái bà có thể đứng nhất lớp, trong khi cái phòng của nó chỉ toàn đồ chơi.
Mà thôi, bỏ qua chuyện đó, đấy, cái phòng kiểu này, nói Phạm Hương sắp có con, liệu ai can đảm để tin ?
#Moon
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Phụ Huynh Tuổi 17 [Hương Khuê]
- Chương 3: Chưa thể chấp nhận