Chương 79

Edit: Hành Lá

Đêm rồi ăn khuya thôi mọi người. Bát thịt kho tàu nóng hổi đâyyy >w
Tính cách Hà Ngạn vốn ôn hoà, đối xử thân thiện, hòa nhã, chỉ cần thích liền cười, chẳng qua bị vướng bóng ma tâm lý với Trịnh Phi Loan nên mới sinh ra tính cách lạnh nhạt. Mà bây giờ những sự lạnh lùng đó cũng bị hoà tan, cả người mềm nhũn nằm trên giường, ánh mắt mị hoặc câu dẫn.

Trịnh Phi Loan nhìn thấy bộ dạng của Hà Ngạn mà ngọn lửa tâm lý bùng cháy tận trời cao, cả người nóng như thể ngâm mình trong một bể dung nham.

“Ngạn Ngạn.”

Anh yêu thương gọi tên của cậu, ngón tay trỏ cùng ngón áp út chặn ở phần xương cụt, còn ngón tay giữa chậm rãi ấn vào phía bên trong huyệt. Ngón tay nhẹ nhàng di chuyển, khuấy động, rất kiên nhẫn thay Hà Ngạn mở rộng phía dưới. Một bàn tay khác thì trượt dọc theo cơ eo của Hà Ngạn, dời bớt lực chú ý của Hà Ngạn khỏi điểm phía sau nhạy cảm.

“Có đau không?” – Trịnh Phi Loan ân cần hỏi.

Hà Ngạn xấu hổ lắc đầu.

Dù gì thì bọn họ cũng đã chân ướt chân ráo làm qua mấy chục lần, nơi đó đã từng quen chưa phía dưới ấy của Trịnh Phi Loan thì bây giờ một ngón tay đương nhiên là không đau.

Trịnh Phi Loan không dám sơ sẩy, tay nâng thắt lưng Hà Ngạn, thuận thế mà kéo qυầи ɭóŧ cùng quần pyjamas xuống, tách hai chân để cậu vòng qua bên eo của mình, sau đó khép thêm một ngón tay nhẹ đẩy ấn vào bên trong, vừa mở rộng vừa thăm dò tìm kiếm.

“A…a ưm…”

Hà Ngạn đắm chìm trong kɧoáı ©ảʍ dày đặc, ánh mắt cậu tan rã, mơ hồ, vòng eo cũng khó chịu mà nhúc nhích.

Trịnh Phi Loan nghe âm ngâm rên mà tim cũng muốn nhũn mềm.

Trước đây khi bị hội chứng rối loạn, anh chính là đối xử tàn bạo với Hà Ngạn như kẻ thù, luôn chỉ quan tâm du͙© vọиɠ của bản thân, không hề quan tâm người trong lòng có thoải mái hay không, không có dạo đầu mở rộng, chỉ có những cú thúc đẩy đầy bạo lực.

Hiện tại bản thân anh làm dạo đầu cho Hà Ngạn, anh mới phát hiện cơ thể omega nhà mình thật nhạy cảm, thật đa tình. Không lâu sau, phía sau đã ẩm ướt khắp vách thành, lượng ẩm ướt nhiều đến mức chỉ cần ngón tay động chút cũng có chất lỏng chảy ra bên ngoài, tẩm ướt lòng bàn tay của Trịnh Phi Loan, chất lòng này sền sệt ấm áp.

Trở về một buổi đêm nào đó ở nơi địa ngục kia, anh đã mong mình có được một phần kiên trì, dù cho nửa phút, Hà Ngạn trong quá khứ đã có thể có được một chút vui sướиɠ.

Trịnh Phi Loan di chuyển ngón tay nhanh hơn, mô phỏng lại nhịp độ khi làʍ t̠ìиɦ: “Em thích như vậy phải không?”

“…”

Trong cơ thể Hà Ngạn cảm xúc dâng trào như sóng vỗ, người mềm nhũn bủn rủn không tài nào nói thành lời. Cậu thở hổn hển nhìn Trịnh Phi Loan, tay choàng lên vai anh, dùng đôi mắt hoang mang, ẩn tình đáp lại anh.

Nam nhân ấy có gương mặt anh tuấn, góc cạnh rõ ràng, mày kiếm, đôi mắt sâu, sống mũi cao, hầu kết lớn, cổ áo sơ mi bẻ gọn, sạch sẽ trắng noãn. Áo sơ mi vừa vặn bao lấy l*иg ngực rắn chắc, áo khoác âu phục bên ngoài màu xanh đậm, từ phần vai rộng bo xuống cái eo rắn rỏi. Bờ lưng rộng lớn bằng phẳng phía sau, bao phủ xuống cảm giác cực kỳ mạnh mẽ, an toàn.

Giống như cậu có một cây dù lớn chống qua mưa gió cuộc đời.

Vậy mà một alpha trầm ồn như vậy, ngón tay của anh lại…lại đang đâm vào…

“Chờ…Khoan, đừng chạm vào… đừng chạm vào nơi đó… A!”

Hà Ngạn sợ hãi kêu rên, đôi mắt trợn lên, ưỡn cổ, eo đang buông lỏng cũng lập tức căng lại, hai đầu gối kẹp lấy eo của Trịnh Phi Loan. Bàn tay khùa loạn trong không trung, còn tự tay kéo lệch cavat mà mình đã thắt.

Cậu biết Trịnh Phi Loan vừa chạm được chỗ nào.

Trước đây cũng không phải chưa từng chạm qua, chỉ là vừa nãy… Vừa nãy xuất hiện một cảm giác tê dại quá đột ngột, quá mãnh liệt, khiến phía sau trực trào chất lỏng nhiều hơn.

Hà Ngạn hoảng hồn, căng thẳng siết lại phía sau, ý đồ muốn xê dịch đi lại bị Trịnh Phi Loan giữ lại cặp đùi.

“Không có chuyện gì, em đã hai năm chưa từng làʍ t̠ìиɦ nên mẫn cảm hơn là chuyện bình thường.”

Là Hà Ngạn chưa kịp chuẩn bị tâm lý, bàn tay vươn giữa hai chân chặn lại cái tay đang chuyển động của Trịnh Phi Loan, không cho anh đâm sâu hơn nữa, cậu muốn anh khoan dung hơn: “Chậm một chút, em… chậm một chút.”

Trịnh Phi Loan nở nụ cười.

Khi phát tình, nếu ít thì mỗi ngày cũng làm 4-5 lần, sớm hay muộn thì cũng sẽ quấn lấy anh, đòi hỏi anh yêu thương nhiều hơn, mà giờ mới chỉ hai ngón tay mà em ấy đã ngượng ngùng như vậy rồi, sắp tới anh nên làm sao bây giờ nha?

Trịnh Phi Loan thật thà đem ngón tay rút ra, ôm Hà Ngạn, xoay mình ngồi dựa vào đầu giường, chỉnh tư thế để Hà Ngạn mở rộng hai chân, khoá ngồi lên eo của anh. Anh vuốt chất lỏng trơn sệt phía dưới, thoa đều ngón áp út, ba ngón khép lại, đồng thời chậm rãi đưa đẩy vào bên trong.

“A…Anh, không…Ưm…”

Hà Ngạn nghẹn ngào nói, cảm nhận rõ ràng ngón tay thon dài của anh đang đẩy vào bên trong cơ thể cậu, chèn áp thành ruột, mở rộng hơn nữa. Thậm chí còn liên tiếp ép chà lên điểm nhạy cảm bên trong khiến cậu bị kí©h thí©ɧ, tê liệt trong sung sướиɠ.

Những giọt mồ hôi dọc theo cần cổ nhiễu xuống.

Cuộc vui chỉ vừa mới bắt đầu, Trịnh Phi Loan chống đỡ cho Hà Ngạn đã dần mơ hồ, ý thức chậm rãi hoà vào cơn nóng hỗn loạn. Hâm cuộc vui từ từ cho ấm lên rồi đến ùng ục ùng ục bốc lên hơi nóng diễm tình.

Cậu khát.

Cậu muốn…có chút muốn…

Ngón tay có vẻ quá đơn điệu, được chỗ này lại mất cái khác, không lấp được hết khoảng không trong cậu, mỗi một nơi đều ngứa ngứa nhăn nhúm. Cậu vặn vẹo eo của mình, cậu muốn…muốn thứ to lớn hơn, thứ thô to mạnh mẽ.



Trịnh Phi Loan nhìn Hà Ngạn bị tình ái nung đến môi đỏ lưỡi khô, chính anh cũng khó có thể chịu đựng được cơn tình ái này, phía sau lưng cũng thấm ướt mồ hôi, một tay bận bịu mở rộng, tay rảnh rỗi còn lại anh co lại tháo mở khuy cổ áo để thoáng chút gió.

Hà Ngạn ngây ngây ngất ngất, tưởng anh đang muốn cởi âu phục liền giữ tay anh lại: “Không…Không cho anh cởi!”

Em ấy rốt cuộc là chấp niệm sâu bao nhiêu với âu phục vậy.

Trịnh Phu Loan nghe xong vừa cười vừa phả hơi thở dốc: “Bảo bối, anh sắp tắt thở rồi.”

“…”

Hà Ngạn không nỡ để anh tráng niên hưởng dương*, rất miễn cưỡng mà giúp anh tháo một khuy áo. Đương lúc ấy nghĩ ra một ý tưởng mà thẳng thắn tháo lỏng cà vạt của anh, dùng cà vạt bịt kín đôi mắt của Trịnh Phi Loan.

*Hưởng dương: người mất khi còn trẻ.

Em pé Ngạn Ngạn thương chồng quá:vvv


“Hà Ngạn?”

Trịnh Phi Loan chìm trong tăm tối, cái gì cũng không nhìn thấy.

Thị giác bị phong toả nên thính giác và xúc giác sẽ trở nên đặc biệt nhạy hơn. Trịnh Phi Loan nghe rõ từng âm thanh thở dồn dập của Hà Ngạn, ngón tay của Hà Ngạn ma sát, mơn trớn dọc theo quần tây, tiếp đó anh nghe thấy âm thanh tháo gỡ của kim loại…Phần eo được tháo lỏng, vạt áo sơ mi được rút ra, khoá quần tây cũng được kéo xuống. Trong chốc lát, thằng nhỏ của anh đã được cảm nhận không khí mát mẻ.

Tiếp đó, có một bàn tay ấm áp chạm vào phía gốc dương cụ.

Anh biết Hà Ngạn muốn làm gì.

“Ngạn Ngạn, ngồi lên…Không đau, mau ngồi lên.” – Trịnh Phi Loan kích động mà thúc giục cậu, ngón tay cũng rất phối hợp mà rút khỏi nơi ẩm ướt kia, anh cũng không quên cổ động bảo bối của mình, vỗ vỗ lên cái mông.

Hà Ngạn không có làm động tác kế tiếp, giống như là bị mơ hồ đến dại luôn.

Sự thật là cậu dại luôn rồi.

Vốn dĩ cậu dùng cà vạt bị mắt Trịnh Phi Loan là do cậu không muốn anh nhìn thấy thân thể da^ʍ mỹ phát tình, nôn nóng muốn được lấp đầy. Nhưng bây giờ khi cậu chạm vào vật nóng thô cứng phía dưới của anh, thật lớn, bàn tay cậu cảm nhận rõ rệt đường gân, sự nóng hầm hập của nó, bỗng nhiên cậu khϊếp sợ.

Đây…đây cũng quá…quá…

Hai má cậu nóng bốc khói, nhìn chằm chằm không rời mắt nổi.

Bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của alpha trời sinh đã lớn hơn các beta hay omega, Trịnh Phi Loan còn là một alpha có tin tức tố cấp chín, khi cứng lên thật sự là doạ người ta. Hà Ngạn cũng không phải lần đầu tiên trông thấy nhưng mà từ đó đến nay là do cậu lơ đãng thoáng nhìn nên bây giờ khi nhìn kỹ như vậy cậu thật sự là chấn động.

Tính khí kia hồng hào căng chướng, phía đỉnh là đầu nấm to tròn, cảm giác nơi ấy là một đầu rắn sắp lè lưỡi phập một loại độc mãn tính chết người.

Hà Ngạn vươn một ngón tay tới thăm dò, chọt chọt vào nó.

Nó…chắc cũng đã cải tà quy chính, so với năm xưa đã hiền lành hơn rồi chứ nhỉ?

Cắm vào cơ thể chắc cũng không đau đâu ha?

Trong bóng tối, Trịnh Phi Loan không biết chuyện gì, đang nóng nảy bất an thì chỗ mẫn cảm lại bị sờ mò như vật. Anh hít một hơi khí lạnh vào bụng, xoa xoa cái mông của Hà Ngạn, khẩn cầu cậu nhanh một chút. Hà Ngạn bị tín tức tố đậm đặc của anh kéo lên tình triều thoải mãi, cũng không nhịn nổi nữa mà nhấc eo mông lên, đầu gối vội xê dịch cọ về phía trước, cậu đỡ lấy tính khí cứng như sắt kia, nhắm ngay khe mông.

Phía sau hé mở, hơi nóng bên trong cơ thể phả lên tính khí của Trịnh Phi Loan, chưa kịp có hành động là phía bên trong đã nhiễu vài giọt dịch thể vào mắt dương cụ.

Trịnh Phi Loan giật cả mình, thở dốc gấp gáp, anh như muốn điên rồi nhưng vẫn áp chế đến thái dương nổi gân, kiên nhẫn nói: “Em từ từ ngồi xuống…Đúng rồi, chính là như vậy, từ từ nuốt thôi…Ngoan, không đau…”

“A…Em, em không được…Aa…ưm…”

Hai bắp đùi Hà Ngạn run rẩy ngồi xuống, quá trình nuốt đầy gian nan khổ sở.

Hà Ngạn cố gắng thả lỏng cơ vòng, muốn chủ động ngậm lấy cự vật của anh, vậy mà phần đầu mới tiến vào một chút mà vách ruột đã muốn cực hạn, phía xương đuôi truyền tới bộ não thần kinh những luồng tê dại. Trịnh Phi Loan chỉ lo cho cậu chịu không nổi nên luôn ôn nhu an ủi cậu, hai người phối hợp đền tràn trề mồ hôi, sau bao chật vật cũng đem đầu lớn của cự vật ấy tiến vào.

Trịnh Phi Loan thở phào nhẹ nhõm, vừa định bắt đầu đưa đẩy chậm rãi, đột nhiên nghe Hà Ngạn phát ra âm thanh hoảng loạn yếu mềm run rẩy, đồng thời ngay lúc đó, vòng eo đột nhiên chìm xuống, vui sướиɠ kéo tới, cự vật lập tức được lớp thịt ấm nóng nuốt sống.

“A a ——!”

Hà Ngạn khóc, thở dốc, ôm chặt lấy anh, eo nhỏ run lẩy bẩy, vách hành lang đột nhiên co rút đến mức tận cùng, hiển nhiên là cậu không chịu nổi sự công kích mãnh liệt, bất ngờ như vậy.

Trịnh Phi Loan sững sờ một chút rồi phát hiện chân tướng: “Em là…run chân không chống nổi?”

“…Ừm.”

Hà Ngạn đầy oan ức mà gật đầu.

Trịnh Phi Loan mỉm cười.

“Thật đáng yêu, ai cũng không đáng yêu bằng em.” – Anh hôn chụt một cái lên gương mặt Hà Ngạn – “Như vậy cũng tốt mà, một bước quyết đoán, đỡ dằn vặt cả hai thống khổ.”

Khi anh bật cười thì cái vật bự bự bên trong cơ thể của Hà Ngạn cũng rung động, cậu cảm giác mọi thứ cực kỳ rõ ràng. Quá thẹn thùng, e lệ mà Hà Ngạn víu dụi vào bờ vai của Trịnh Phi Loan không lên tiếng. Trịnh Phi Loan đỡ lấy eo của cậu, cho cậu mượn chút sức lực để phía dưới có thể chầm chậm nhả ra nuốt vào.

Vách thịt căng mịn, dẻo dai, từng lớp bao phủ, hấp thụ dương v*t nóng rực. Trong quá trình ma sát sinh ra kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt cho cả hai.

Trịnh Phi Loan bị lực hấp dẫn từ Hà Ngạn mà thở dốc liên tục, Hà Ngạn đang gác lên bờ vai của anh, tín tức từ tuyến thể đang thúc giục, bên môi cậu tràn ra nhưng âm rêи ɾỉ kiều nhuyễn nhỏ vụn.

Đây chính là cảm giác song phương tình nguyện sao?

Không muốn rời xa.

Thật ấm áp, an toàn. Nơi kết nối, giao hoà giữa cả hai sướиɠ muốn chết, sự ngứa ngáy lan truyền đến đầu quả tim, tích sa thành tháp, hồn phách đều muốn biến hoá.

“Phi Loan…”

Hà Ngạn dính người, làm nũng.

“Anh đây, ngay ở trước mặt em, ngay tại bên trong thân thể em.” – Trịnh Phi Loan đáp lại cậu đầy cưng chiều yêu thương.

Anh đưa tay luồn vào quần áo ngủ của Hà Ngạn, xoa xoa tấm lưng bóng loáng của cậu, thấp giọng hỏi: “Có phải trước đây em luôn muốn anh mặc âu phục cùng em làʍ t̠ìиɦ?”

“…Không có.”

“Không có thật sao?”

Hà Ngạn mở miệng cắn xuống lên cổ áo của Trịnh Phi Loan, tăng nhanh nhịp điệu nhấc eo nhấc mông, hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ, hồi lâu sau Hà Ngạn mới mềm mềm thừa nhận: “…Có một lần.”

Trịnh Phi Loan truy hỏi tới: “Một lần vào lúc nào?”

Hà Ngạn hừ hừ nhẹ: “Lần đầu nhìn thấy anh…A..ưm…thấy hình của anh.”

“Thấy hình của anh ở chỗ nào?”

“Trên poster quảng cáo.” – Hà Ngạn thở hổn hển càng lúc càng dồn dập – “Trường học…Trên poster của trường, ở ngay đại học…Ưm … Quần áo, tủ kính bên cạnh, giống như, nhìn qua đặc biệt…đặc biệt như… A!”

Vật trong cơ thể đột nhiên giật giật, gảy lên ép vào nơi nhạy cảm, cậu đã sắp chịu không nổi. Hà Ngạn không có phòng bị bị tấn công mà kinh sợ rên một tiếng, eo hoàn toàn tê rần.

“Để anh nhìn em một chút, bảo bối, anh muốn nhìn em.” – Trịnh Phi Loan vuốt ve gương mặt Hà Ngạn, trong lòng sinh ra khát cầu khôn cùng.

Anh muốn nhìn thật kỹ bộ dáng Hà Ngạn động tình vì anh.

Hà Ngạn đồng ý.

Nút thắt cà vạt lỏng ra, trượt rơi xuống, tia sáng nhẹ trong phòng lần nữa xuất hiện trong tầm mắt của Trịnh Phi Loan. Vừa thoát khỏi bóng tối, mọi thứ dường như bừng sáng trong mắt anh, đặc biệt là Omega nhỏ bé gầy gò, trắng nõn như một vệt trăng sáng.

Hà Ngạn vần còn mặc áo ngủ, cúc áo cũng chỉ cài một nửa, xệ xệ trượt trượt bên khuỷu tay, theo động tác lên xuống mà đong đưa. Hạt đậu hồng phía trước cũng dựng cứng, chếch bên ngực còn có một nốt ruồi son. Vạt áo ngủ xộc xệch che rũ mất vật cứng rắn của Hà Ngạn, đây chính là “cảnh xuân” thoắt ẩn thoắt hiện khó có được.

Đôi mắt long lanh đã từng bị phụ lòng cũng không mất đi tình yêu.

Thật là một omega xinh đẹp, từ khi cậu sinh đứa nhỏ vào hai năm trước cho đến nay chưa lần nào được hưởng thụ cảm giác thoải mái của cao trào.



Trịnh Phi Loan không kịp đợi.

Anh ngồi dậy, nâng đỡ lưng của Hà Ngạn, đổ người đặt cậu nằm xuống giường, phía dưới vẫn như cũ chậm rãi đưa đẩy, không hề gian đoạn sung sướиɠ. Sau đó anh cúi đầu, hôn lên đôi môi của cậu.

Lúc bắt đầu chỉ là một nụ hôn trên môi, khi được nhiệt tình đáp lại, anh liền tiến đến hôn sâu, gắn kết như keo như sơn, một giây phút cũng không tách rời. Phía dưới nhịp nhịp nhẹ nhàng, rồi cũng thay đổi cường đổi sang mãnh liệt va chạm,

kéo ra toàn bộ rồi lại nhấn vào tận gốc.

Âm thanh lạch bạch vang vọng khắp phòng ngủ.

“A…Chậm một chút, chậm… Chậm chút! Phi Loan! Em còn không…A a a!!”

Hà Ngạn cao giọng khóc, rêи ɾỉ, thành ruột vắt chặt, cặp đùi run không ngừng, toàn thân đều nóng cực độ.

Tiếng rêи ɾỉ kéo dài, mềm oặt, chính mình nghe cũng thích, nhưng hiện tại không thể kìm chế được, trước mắt tối lại, sắp sửa ngất lịm, toàn thân cậu xụi lơ như mất tri giác, chỉ có vật phía dưới có sự sống mà dưới kɧoáı ©ảʍ Trịnh Phi Loan mang tới phấn chất tiết ra.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn ướt vùng đáy chậu và đệm mông, hương vị tanh mặn, nhớp nháp lầy lội, phá huỷ bộ âu phục đắt tiền.

Mà Trịnh Phi Loan chẳng thèm để ý đến quần áo.

“Ngạn Ngạn, Ngạn Ngạn…”

Anh khàn khàn cổ mà gọi tên Hà Ngạn, chuyển động eo như mưa rền gió dữ, dương v*t to dài rốt cuộc cũng khai mở khoang sinh sản, toại nguyện mà công thành đến địa phương bí ẩn của Hà Ngạn.

“A ——!!”

Hà Ngạn đột nhiên cong người.

Trong bụng như bị châm điện, khiến cậu co quắp cơ thể, liều mạng siết chặt, phía tuyến thể tỏa ra hương linh lan đậm đặc —— Omega luôn dùng hết tả cả biện pháp với mong muốn lưu lại tϊиɧ ɖϊ©h͙ của alpha.

Đây là bản năng sinh sôi nảy nở, dù có là alpha mạnh mẽ thế nào cũng không chống lại được.

Hơi thở Trịnh Phi Loan ồ ồ khàn đặc. Anh nâng mông của Hà Ngạn lên, để tính khí có thể thẳng tiến vào sâu xa kia, gốc rễ cùng túi tinh dán sát ngay miệng huyệt, kết bành trướng nhanh chóng, kẹt chết bên trong khoang sinh sản. Nó đem từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đậm nồng bắn vào bên trong Hà Ngạn.

Trong chớp mắt này, Hà Ngạn kêu gào đến mất âm thanh.

Cậu nằm ngửa, đôi mắt tan rã, hoang mang, rưng rưng, bị sự đáng sợ từ việc cao trào bủa vây. Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, cao trào không có điểm dừng này rốt cuộc cũng chịu lui. Thân trí Hà Ngạn ngay khi buông lỏng liền lâm vào mê man, phía bụng dưới nhầy nhụa trắng sữa, chỉ có tứ chi còn khẽ động.

Ở bên phía trái bờ vai, có một vết dấu răng rõ ràng.

Là Trịnh Phi Loan cắn.

Hà Ngạn tuyến thể còn chưa khỏi hẳn, da thịt còn non yếu, Trịnh Phi Loan là cố hết sức để rời bỏ ý chí ký hiệu, chỉ cắn lệch về phía vai bên trái.

Lượng mồ hôi lớn, dọc theo thái dương, chảy xuống hàm dưới.

Trịnh Phi Loan dần dần điều chỉnh lại hô hấp, nhìn Hà Ngạn say ngủ dưới thân mình nhịn không được mà cúi người, dụi vào bên gáy của Hà Ngạn. Nơi ấy phả ra hương thơm linh lan, anh nhẹ nhàng mυ"ŧ mυ"ŧ một dấu hôn lên nơi đó.