Chương 72

Edit: Hành Lá

Chỉ ngắn ngủi trong vòng 24 giờ mà nội dung vở kịch đã chuyển biến tình thế, không chỉ có bằng chứng siêu hiếm về độ phù hợp 100% mà tin tức này còn giống như một cây đuốc rực lửa đốt cháy từ vòng giải trí đến giới cao cấp trong ngành kinh doanh, không ít những vị doanh nhân có tiếng tăm cũng biểu đạt quan tâm đề tài này.

Cũng vì lẽ đó mà có những người vốn không hề quan tâm đến giới giải trí cũng tham dự hóng chuyện.

Tuy nhiên đối với nhóm nhà báo ký sự thì khứu giác đánh hơi tin tức của họ nhạy cảm hơn nhiều.

Bọn họ đều từng nhớ rằng Tạ Nghiễn trong quá khứ có rò rỉ thông tin từng được Trịnh Phi Loan bao nuôi, chẳng qua Tạ Nghiễn một mực phủ nhận điều này mà Trịnh Phi Loan cũng chưa từng trả lời vấn đề này. Bây giờ Tạ Nghiễn lại “trùng hợp” dính líu quan hệ với Trịnh Phi Loan, lập tức khuấy lên một làn sóng bàn tán, nhắm thẳng vào vấn đề chính là do Tạ Nghiễn tự biên tự diễn ——

Nổi tiếng nhất thời, khí chất minh tinh hạ phẩm, vì muốn giành lấy “nguồn đầu tư” mà đặt bẫy quét sạch chướng ngại.

Rất nhiều suy đoán từ giả chuyển sang thật, ngày càng một chút sát với chân tướng sự việc. Ngày hôm qua mọi công kích ác ý vọt tới Hà Ngạn, hôm nay đều như bị phù phép quay ngược hướng, càng thêm hung ác mà lao về kẻ khởi xướng.

Tạ Nghiễn hoảng sợ, vội vã mở blog của fan ngày hôm quay thay hắn bày ra yêu sách này —— giống như có một trận bão quét qua, hết thảy mọi thứ được đăng tải hôm qua đều bị xóa bỏ không còn sót một bài. Phần lớn các fan cũng dần từ bỏ những ngôn luận công kích, chỉ còn một số ít fan não tàn đang cố dựa vào hơi tàn yếu chống lại.

Vẫn tòa cao ốc đấy, vậy mà qua một đêm quang cảnh cũng thay đổi.

Tạ Nghiễn nhìn màn ảnh góc bên phải điên cuồng xuất hiện tin nhắn, tâm lý sợ hãi, hắn cũng không dám mở ra đọc. Đang lúc túng quẫn hoảng loạn, Triệu Như gõ cửa tiến vào, nói cho hắn nghe một tin tức cực kì tệ: Đêm nay nay lúc tám giờ tối, Giang Bách thông báo sẽ phát sóng trực tiếp để công bố một vài thông tin.

“Phát sóng trực tiếp? Anh ta còn muốn công bố cái gì chứ? Có lời nào không thể nói chuyện riêng với tôi sao?”

Tạ Nghiễn hoàn toàn rối loạn.

Hắn biết Giang Bách là yêu hắn thật tâm, bao nhiêu năm qua, bất luận hắn có cay nghiệt thế nào, có khó chịu bằng mặt không bằng lòng thế nào, Giang Bách đều luôn trầm lặng bao dung mọi khuyết điểm của hắn. Đứng trước mặt Giang Bách từ trước đến nay, hắn chưa bao giờ che giấu tính cách thật sự của mình.

Điều này đồng nghĩa với việc, Giang Bách chính là người nắm giữ toàn bộ điểm yếu của hắn.

Tạ Nghiễn không để ý gì nữa mà lập tức gọi điện thoại cho Giang Bách, mà anh ta cũng giống như Lữ Nhất Sâm, đều không thể liên lạc được.

“Sẽ không phải…” – Tạ Nghiễn lẩm bẩm nói – “Anh ta yêu tôi như vậy, không thể đối với tôi như thế… cứ xem như anh ta nổi lòng nghi ngờ, hiện tại hóa giải hiểu lầm, anh ta cũng nên tha thứ cho tôi…”



Tạ Nghiễn một mình ngây người trong khách sạn chờ đến tám giờ tối, kim đồng hồ tích tắc điểm dần đến tám giờ… vẫn không thể liên lạc thông tin được đến Giang Bách. Rốt cuộc hắn cũng không còn cách nào ngoài việc chấn an bản thân, tốt xấu gì cũng phải xem Giang Bách công bố thông tin gì rồi mới tính tiếp bước tiếp theo được. Vậy nên chính hắn cũng mở lên kênh phát sóng trực tiếp.

Trong lúc kết nối vào kênh phát sóng trực tiếp thì hắn bị con số người xem dọa cho hoảng hồn khϊếp vía còn nội dung đang được công chiếu làm cho chính hắn muốn hồn phi phách tán ——

Hắn rõ ràng đã… đã tiêu hủy đoạn video rồi mà!

Ngay lúc đó gương mặt của hắn hoàn toàn không còn miếng máu nào.

Là Lữ Nhất Sâm gạt hắn, vẫn còn giữ lại một bản sao nữa? Không, việc truy cứu đã không còn ý nghĩa gì nữa, video này đã được truyền ra ngoài, hàng triệu con người đều đã chứng kiến được.

Trong video phát trực tiếp, Giang Bách và Hà Ngạn là một đoạn ghi hình hoàn chỉnh liền mặt không có dấu hiệu của việc cắt ghép, nội dung thuần khiết, chỉ đυ.ng chạm khách sáo, rồi Giang Bách nhận được một cuộc điện thoại rời đi. Tiếp đó là Lữ Nhất Sâm xuất hiện cùng với hai diễn viên, còn ghi hình được cảnh Lữ Nhất Sâm bò lên tủ quần áo, nằm sấp nấp trong góc phòng để đặt máy ghi hình.

Đây là một cái bẫy.

Kẻ ngu cũng có thể nhìn ra được.

Bình luận một bên giống như đạn pháo liên tục xả ra, Tạ Nghiễn chột dạ, chỉ dám lướt nhìn qua, vô số câu chửi rủa trào phúng.

Video phát xong, Giang Bách xuất hiện trước màn hình là một người tiều tụy.

Anh ta trầm mặc rất lâu mới lên tiếng.

“Ngày hôm ấy, anh từ Uyên Giang chạy đến thăm em, em nói anh rằng fan tụ tập ở khu vực phụ cận điểm quay đông lắm, rất dễ bị quấy rầy cho nên em đã tìm một khách sạn ở phía tây của Lạc Đàm trấn. Còn bảo trợ lý của em đưa cho tôi một chiếc chìa khóa. Mong muốn của em, em muốn bình lặng, không bị ai phát hiện quấy rầy vì thế anh cũng chiều em, mua một bó hoa, mua một chai rượu đợi ở đó đợi suốt ba tiếng —— nhưng rồi anh chờ được điều gì chứ? Mọi thứ chính là giống như mọi người đã thấy trong video, từ đầu đến đuôi đều là cạm bẫy được dàn xếp.”

“Tạ Nghiễn, em tại sao phải làm như vậy? Chẳng lẽ bấy lâu nay giữa chúng ta không phải là tình yêu sao?

Giang Bách chán nản nhìn vào ống kính, gương mặt râu ria xồm xoàm, ánh mắt chết tâm yên tĩnh.

Anh ta trầm mặc rất lâu rồi mới nói: “Trịnh tiên sinh đưa cho tôi đoạn video này, tôi còn cho rằng đây chẳng qua là một chuyện hiểu lầm. Anh ta có thể tin tưởng người yêu của mình mà chạy đôn khắp nơi tìm kiếm chứng cứ vậy cớ vì sao tôi không thể tin tưởng người yêu của mình? Thế nhưng mà… Tạ Nghiễn, em còn lừa dối anh đến một cơ hội cũng không cho anh chứng minh được.”

“Thật sự thì ngày hôm đó, tôi đã có một dự cảm khác thường. Bảy năm trước, em lựa chọn tôi thay vì chọn Trịnh tiên sinh, lúc đó tôi đã vui như thế nào, cảm thấy em chính là không giống những Omega khác, em không màng đến quyền thế tiền tài, không có bởi vì xuất thân của tôi là bảo vệ mà ghét bỏ. Thế nhưng sau này khi không có còn đủ tiền tài quyền thế mà bị nhân tài mới cướp đoạt danh tiếng, vai diễn, em liền bắt đầu trách cứ tôi vô dụng không như Trịnh tiên sinh chỉ cần một câu chào hỏi đổi được một vai diễn chính.”

“Tôi đã đau khổ rất lâu, không nghĩ ra được lý do sao em lại thay đổi, nhưng tôi đã không ngờ rằng em không hề có thay đổi, em vẫn luôn là người như vậy. Thời điểm em chọn tôi thì em đã chiếm được từ Trịnh tiên sinh tài sản riêng. Em không phải là chọn giữa một trong hai là ái tình hay quyền thế mà là em tham lam. Đứng trên con đường đã Trịnh tiên sinh trải sẵn từ trước mà thuê hoa dệt gấm, rồi lại tìm đến tôi tìm thêm cái danh cái tiếng tốt đẹp về tình yêu đích thực.”

Đây chính là lần đầu tiên Giang Bách chính miệng thừa nhận quan hệ của Trịnh Phi Loan và Tạ Nghiễn. Đây là một nguồn tin mang tính bùng nổ rất mạnh, bình luận mỗi lúc một dạy được, nhiều đến mức không kịp đọc.

Tạ Nghiễn không thể tin được rằng Giang Bách đang bán đứng hắn, điên cuồng gõ bàn phím, còn điên cuồng đập loạn nhưng mà những chữ “Bịa đặt”, “tên lừa đảo”, “nói hưu nói vượn” mới vừa gửi đi đã bị hàng vạn bình luận khác chen lấn đẩy đi.

Giang Bách ở phía bên kia có lẽ đã ở điểm tuyệt vọng mà cũng có lẽ vì muốn chặt đứt mối tương tư này mà bộc bạch càng nhiều hơn.

“Những năm qua, tôi đã phối hợp với em được không ít vai diễn. Em sợ ô danh ‘được bao dưỡng’ gán cho mình mà tôi đã rất nhiều lần nói với phóng viên rằng mọi chuyện đều là bịa đặt. Em cảm thấy nói như vậy chưa đủ thuyết phục, liền tuyên bố với công chúng rằng độ khớp của chúng ta là 89%. Em cảm thấy độ khớp vẫn chưa đủ lãng mạn, liền lập thêm một đoạn tình cảm hoa mỹ về người anh hùng cứu mỹ nhân. Rồi còn vì để công chúng biết rằng em vốn sống trong hạnh phúc mà thường tập diễn chụp hình chung với nhau, đó cũng không còn là “chụp hình” thật sự đâu. Em muốn mọi người nhìn em thật hoàn mỹ toàn diện, em nói rằng mình hiếu thảo mua cho ba mẹ tôi một căn nhà, nhưng căn nhà ấy được mua từ tiền tích góp suốt mười lăm năm của họ…”

Nói tới đây, Giang Bách ảm đạm cười: “Quay đầu nhìn lại, em có thể phản bội Trịnh tiên sinh thì tôi đây có gì để em không quay lưng lại phản bội tôi? Sự việc náo loạn suốt hai ngày hôm nay, ắt hẳn chính là báo ứng của tôi rồi.”

“Đ*** anh!!”

*Ây da bạn trẻ này xin đừng chửi bậy dạy hư các trẻ nhỏ đang đọc đam mỹ nha.

Bên trong phòng khách sạn tăm tối, Tạ Nghiễn khuôn mặt vặn vẹo mà hất rớt văng chiếc laptop xuống sàn.



Tại khách sạn Thanh Quả.

“Rồi, hắn ta chắc chắn xong đời.”

Trình Tu ngồi sofa cắn lách tách hạt dưa, vừa xem buổi phát sóng trực tiếp: “Trước tiên thì bán đi người thân cận nhất, rồi lại bị người thân cận nhất bán đi, tính cách thì đổ nát, danh dự bị hủy toàn bộ, chắc vai diễn hiện tại cũng khó mà giữ được… Tui đoán rằng hắn chắc chắn đang hộc máu báo ứng, một cân hạt dưa này xứng đáng.”

“Còn muốn đốt pháo ăn mừng, ngày mai tôi sẽ đi mua.” – Đới Tiêu bổ sung.

“Muốn bánh ngọt a.”

Linh Lan cái gì cũng chưa hiểu chỉ trực chờ cơ hội đòi ăn.

“Được được, mua bánh ngọt cho con luôn.” – Trình Tu hào phóng đồng ý, vẫn sợ chưa đủ an toàn còn quay đầu xác nhận với Trịnh Phi Loan – “Sếp à, anh sẽ không nương tay với hắn tay đó chứ?”

“Không hề.”

Trịnh Phi Loan lắc đầu.

Ngày hôm qua bắt đầu sóng gió phong ba, anh đã quyết định sẽ thu hồi toàn bộ tài sản năm đó tặng cho Tạ Nghiên. Ngày hôm nay nghe Giang Bách nói ra bao nhiêu sự thật thì e rằng cái độ khớp 89% cũng là bịa đặt giả dối, vậy thì một chút khoan dung cũng không còn nữa.

Từ nay về sau, anh nghĩ rằng sẽ không bao giờ thấy hình ảnh Tạ Nghiễn nữa.

Hà Ngạn lúc này gối đầu lên đùi của anh mà ngủ thϊếp, mặt mũi nhu thuận, thân thể hơi cuộn người, là một bộ dáng tự bảo hộ chính bản thân. Tay Trịnh Phi Loan chạm nhẹ lên mái tóc mềm mại như cây bông của cậu mà thích thú.

Hà Ngạn, em cũng không cần phải nhìn thấy cậu ta nữa,

Trình Tu như được cắn viên thuốc an thần mà vui vẻ tay giơ chữ “V” với Linh Lan: “Chú xấu xa đã bị baba đánh bại rồi, ngày mai Linh Lan sẽ có luôn 2 cái bánh ngọt, cũng baba nói: hai*

nào!”

*Chỗ này ý anh Tu là tập cho Linh Lan biết cách nói chữ “High” để ăn mừng chiến thắng,

tại trong bản RAW anh Tu cũng ghi là “Hai” nên tui nghĩ là do anh nói chạc từ “High” á, vì chữ “V” cũng nghĩa là số hai mà.

“Haiiii.”

Linh Lan ngoan ngoãn học vẹt theo.

“Cái gì mà đếm số hai, có thể biết dạy hay không đấy?”

Đới Tiêu dương tay vỗ một cái, đầy ghét bỏ mà bẻ đi cánh tay chữ V, chuyên tâm giáo dục lại Linh Lan về khái niệm số 2.

Trình Tu tiếp tục gặm gặm cắn cắn hạt dưa: “Tui cảm thấy cái người tên Giang Bách này là quá lụy tình rồi, có thể xem trọng được Tạ Nghiễn thì phẩm vị của anh ta cũng không ra sao…”

Đột nhiên nhận ra bản thân lỡ miệng mà nói lời cay độc, mà lời cay độc này không phải chỉ công kích cá nhân mà còn công kích diện rộng, Trình Tu tự động im miệng mà lấy trà sữa lấp lại cái miệng xúi quẩy của mình.

“Không sao.” – Trịnh Phi Loan cũng thẳng thắn nhận – “Phẩm vị của tôi cũng thật chẳng ra làm sao.”

Đối với Tạ Nghiễn như vậy mà anh lại dễ dàng động tâm còn đối với Hà Ngạn là phải trải qua biết bao nhiêu mới hiểu được Hà Ngạn tốt đẹp thế nào. Phẩm vị thưởng thức của anh thật sự đúng là hết đường cứu chữa.



Hôm nay khách sạn không có khách hàng, đèn l*иg sớm được tắt, khoảng sân trước trở nên u ám, nhìn sang phía cửa sổ lầu trên vẫn còn ánh đèn sáng sủa.

Hà Ngạn ủ rũ, trong mộng nghe thấy âm thanh vù vù chấn động, mơ màng tỉnh dậy. Cậu dụi đôi mắt, phát hiện bản thân mình đã về giường ngủ, cậu còn đang dựa vào eo Trịnh Phi Loan. Linh Lan cũng ôm gà bông ngủ say.

“Dậy rồi sao?”

Trịnh Phi Loan cúi đầu hỏi.

Âm thanh vù vù ong ong chính là từ điện thoại trong tay Trịnh Phi Loan, Hà Ngạn vừa tỉnh dậy, ý thức mộng mị liền hỏi anh: “Không nghe máy sao?”

Trịnh Phi Loan nói: “Là điện thoại của em.”

“Ai gọi tới vậy?”

“Người nhà của em.”

“A…” – Hà Ngạn rũ mắt nhắm lại, bất mãn mà lủi vào trong bóng tối, bộ dáng không muốn phản ứng.

Trịnh Phi Loan nói: “Vậy anh thay em tắt máy nhé?”

Hà Ngạn chần chừ một lúc rồi cũng không tình nguyện mà đưa tay ra, Trịnh Phi Loan mỉm cười, đem điện thoại đưa cho cậu: “Không cần miễn cưỡng bản thân mình.”

Điện thoại vừa kết nối, bên kìa truyền đến tiếng nói chuyện, toàn những câu nói khách sáo đầy nhiệt tình, thân thân thiết thiết mà gọi vài âm thanh “Ngan Ngạn”. Giống như người ngày hôm qua ở buổi phỏng vấn gào to: “Đồ không biết xấu hổ” không phải là ông ấy vậy. Xung quanh đan xen những tiếng cười nói trò chuyện, xem chừng là tụ họp đại gia đình.

“Ngạn Ngạn à, con thật sự là cũng với ngài Trịnh…cái người mà ở Cửu Thịnh, ngài Trịnh có đúng hay không các con đã kết hôn rồi?” – Cha Hà Ngạn hỏi.

“Không có.”

“Không, không có?” – Cha Hà Ngạn kinh ngạc nói – “Cha thấy trên mạng đều đang đồn con sinh con cho anh ta, này có thật không?”

“Vâng.”

Hà Ngạn lạnh nhạt trả lời, tay thì nắm kéo vạt áo Trịnh Phi Loan.

Cha Hà Ngạn nhanh chóng lo âu, thay cậu nghĩ kế: “Ngạn Ngạn, con nghe ba này, việc sinh con không nhất định phải có bảo hiểm, nhưng con vẫn còn phải nói chuyện lại với ngài Trịnh về chuyện kết hôn. Nhanh nhanh cấp cho con một danh phận, có danh phận rồi thì địa vị mới có thể vững

chắc. Con xem lại thử, con năm nay cũng mới hai mươi hai tuổi, còn có thể…”

“Hai mươi bốn tuổi.”

Hà Ngắn cắn vào góc áo của Trịnh Phi Loan, buồn bực nhíu mày.

Trịnh Phi Loan có chút buồn cười.

Sao anh trước đây không biết, bảo bối Omega của anh khi ngủ dậy tính khí khó chiều như vậy nhỉ?

“Đúng đúng đúng, hai mươi bốn, hai mươi bốn tuổi rồi!” – Bên kia bị khẩu khí oán trách mà vội cười làm lành – “Con xem cha hồ đồ thế nào rồi này, điều quan trọng như vậy mà cũng nhớ không rõ. Ngạn Ngạn à, sinh nhật năm nay của con phải nhớ về nhà, ba mẹ và anh chị của con chắc cũng nhớ con…”

Hà Ngạn im lặng, căn góc áo, nghiêng mặt tức giận mà liếc chằm chằm Trịnh Phi Loan.

Trịnh Phi Loan vô tội vạ nhẹ giọng nói: “Nếu không em treo máy đi?”

Hà Ngạn lắc đầu.

Cha Hà Ngạn tưởng rằng Hà Ngạn im lặng là chấp nhận nên lại dặn dò: “Ngạn Ngạn à, nghe cha nói, con còn trẻ, nhanh chóng sinh thêm cho Trịnh gia một đứa nhỏ Alpha, tương lai có thể kế thừa sản nghiệp, gia sản không mấy chục cũng mấy trăm triệu, bao nhiêu người thèm thuồng đây! Còn có người nhà của con, con nhớ phải giúp đỡ cho anh chị của mình, mấy năm nay anh chị của con đã không dễ dàng gì. Nằm mộng cũng không nghĩ được rằng sẽ làm thông gia với gia đình họ Trịnh hiển hách, cả nhà đều sướиɠ đến phát điên rồi…”

Hà Ngạn không muốn tiếp tục nghe nữa, lại không cúp điện thoại, mà duỗi tay cố tình để điện thoại áp vào tai Trịnh PhI Loan.

Anh giảng giải đi.

Cậu dùng ánh mắt ra ám hiệu.

Trịnh Phi Loan lúc này nở một nụ cười, dùng bàn tay bóp bóp hai má Hà Ngạn, sau đó tiếp nhận điện thoại, giọng nói trầm nghiêm túc: “Xin chào, tôi là Trịnh Phi Loan.”

“Ngài… Ngài Trịnh!”

Bên kia không kịp chuẩn bị mà thất thố một chút, nhanh chóng thay đổi giọng điều, nịnh nọt cười cười lấy lòng.

Trịnh Phi Loan cảm thấy có chút buồn nôn, không chờ bọn họ mở miệng nói đã vào thẳng vấn đề: “Hà Ngạn là Hà Ngạn mà các người là các người. Em ấy không cần phải dựa vào việc sinh con để ‘Vững chắc địa vị’ và gia đình các người cũng không cần hy vọng vào việc nhờ em ấy mà ‘cạp váy quan hệ’. Nếu đã đoạn tuyệt quan hệ rồi thì đường ai nấy đi, không cần lại níu kéo.”

Nói xong, anh cúp điện thoại, đặt điện thoại về đầu tủ.

“Như vậy đạt yêu cầu không?” – Trịnh Phi Loan hỏi.

Hà Ngạn mệt mỏi, lười biếng mà ôm eo của anh, mặt dụi vào gối, nhắm mắt gật gật đầu: “Ừm, cho anh thêm một điểm, anh bây giờ đã đạt mức… âm một ngàn điểm rồi.”

Trịnh Phi Loan nhàn nhạt nở nụ cười, vòng vòng ôm lấy Hà Ngạn vào ngực.

Âm một ngàn nha…

Cũng không khác điểm tuyệt đối quá xa đúng không?