Chương 3

Dịch bởi Jane, edit by San

Vào năm Đường Ý học năm 2 cao trung, một hãng game nổi tiếng ở Trung Quốc đã phát triển một game Mobile 3D võ hiệp quy mô lớn có tên "Truyền kỳ". Đường Ý đã theo anh họ Hà Vân suốt mùa hè và trở thành lứa tuyển thủ đầu tiên.

Anh họ hiếm khi được nghỉ mà gọi cô đến chơi phó bản mới, ba của Đường Ý phải tập trung làm việc nên cô đến quán net gần nhà. Quán net mở trong con hẻm đối diện với khu chung cư.

Thời điểm đó, hai game Warcraft và Legend ở các quán net rất được mọi người ưa thích nên cuối tuần thường rất đông người.

Đường Ý vào game, lấy được vũ khí mình muốn, lên mạng tạm biệt anh họ, vài nam sinh ở hàng ghế sau kích động kêu lên:

"Chết tiệt! Tử Lôi kiếm!"

Đó là một món trang bị hiếm hơn vũ khí của Đường Ý gấp trăm lần.

Đường Ý là một người thích chơi game, vì vậy cô tự nhiên bị nam sinh đó thu hút, cô liếc mắt nhìn qua từ khe hở trong đám đông. Chỉ thấy một bóng dáng dựa vào lưng ghế, bàn tay cầm chuột và trên cổ tay thắt một sợi dây màu đỏ.

Đường Ý cảm thấy có chút quen thuộc, từ bên cạnh bước lại gần, nhìn rõ mặt nam sinh ấy. Cô cực kỳ ngạc nhiên, là anh – Giang Kiều Thành. Sao lại trùng hợp đến thế, sau đó nhanh chóng nhìn lướt qua màn hình máy tính.

Một kiếm khách mặc quần áo trắng bay phấp phới, tay cầm thanh kiếm lửa màu tím, được cho là một trong mười trang bị quý hiếm của "Truyền thuyết", trên đầu có một dòng ký tự nhỏ màu xanh lá cây.

—— [Điện Ngũ Viễn thông] · Tiều phu.

Đường Ý lặng lẽ ghi lại tài khoản của anh, vội vàng rời khỏi quán net.

Sau khi trở về nhà, có lẽ ba Đường đã đi ra ngoài, cô lẻn vào phòng làm việc và đăng nhập vào tài khoản trò chơi của mình.

Điện Ngũ là một khu vực rộng lớn, lúc trước có một nhóm cao thủ ở khu vực này, ngoài tài khoản mà Đường Ý thường chơi, cô còn có hai tài khoản phụ toàn cấp.

Cô sử dụng số của nhân vật nam trong phần thông tin tiểu sử, gõ Người rừng trên bảng điều khiển để thêm bạn bè, sau đó nhấp vào Tìm, một tài khoản hiện ra ngay sau đó.

Cô cầm chuột trên tay lưỡng lự hồi lâu mới bấm nút thêm bạn, cô viết một câu vào cột thông tin xác minh.

——Xin chào, tôi đã nhìn thấy cậu mở Tử Kiếm môn ở quán net vào buổi chiều, tôi muốn hỏi liệu cậu sau đấy có lấy ra được không.

Bên kia đã đồng ý kết bạn và gửi tin nhắn.

[16:45:23] [Trò chuyện bí mật]: Không có lối thoát.

Đường Ý trả lời rằng không sao, khi cô đang không biết nói gì thêm, ảnh đại diện bên kia mờ đi và anh đang ngoại tuyến.

Rất lâu sau, tài khoản Tiều phu không sáng trở lại.

Năm đó, trận tuyết đầu tiên ở Bình Thành đến rất sớm, trước lễ giáng sinh có hai trận tuyết rơi, Đường Ý thường không có việc gì làm vào cuối tuần, cho nên cô có rất nhiều thời gian để chơi game.

Lần đầu cô chơi game chung đội vơi Giang Kiều Thành là vào ngày Giáng sinh.

Đường Ý buổi trưa cùng Lâm Dương đi ăn lẩu, khi trở về liền theo thói quen lên game, không lâu sau, cửa sổ trò chuyện rung lên.

[13:22:09] [Trò chuyện bí mật] [Tiều phu]: Động Huyền Vũ, đến chơi không?

Đường Ý trả lời ngay.

[13:22:55] [Trò chuyện bí mật] [Đường Sinh]: Đến đây.

Giang Kiều Thành nhanh chóng gửi lời mời của đội, sau khi Đường Ý vào, có người trong đội hỏi cô ấy có mở được lúa mì không, cô ấy đánh máy và nói ở nhà không tiện.

[13:25:05] [Biệt đội] [Đường Sinh]: Tôi có thể theo kịp và tôi sẽ phát tín hiệu nếu có tình huống.

Sau khi gửi tin nhắn, một giọng nói quen thuộc vang lên từ tai nghe:

"Đi thôi."

Đường Ý lúc đó đã trượt tay và suýt chút nữa đã chọn sai skill.

Động Huyền Vũ được đánh giá là có độ khó trung bình, Đường Ý có đủ kinh nghiệm và kỹ năng. Sau một bản, "Bậc thầy piano" đã khen cô:

"Này, chơi hay đấy. Lát nữa có phó bản khác, có muốn chơi cùng không? "

Cô chưa kịp nói thì đã nghe thấy một người khác nói:

"A Dương sẽ sớm quay lại thôi."

Bậc thầy piano:

"Trình độ của cậu ta có thể so sánh với Đường Sinh được không? Hôm nay tôi sẽ không chơi với cậu ta. Tiều phu, cậu thấy sao?"



Đường Ý nín thở.

Giang Kiều Thành nói sau một vài giây:

"Cậu có thể chơi không, Đường Sinh."

[14:04:55] [Biệt đội] [Đường Sinh]: Tôi có thể chơi, nhưng mọi người thì sao?

Giang Kiều Thành như đang cười, giọng nói rất thấp:

"Không sao, chúng ta đi trước."

Đường Ý lỗ tai nóng ran, vô thức cắn móng tay, dùng một tay gõ chữ.

[14:07:53] [Biệt đội] [Đường Sinh]: Được.

Chiều hôm đó, Đường Dịch đi theo đám người Giang Kiều Thành, "Bậc thầy piano" hét lên trong đội: "Tiều phu, cậu đúng thật là tìm được cao thủ rồi. Quá mạnh."

Giang Kiều Thành nói:

"Có vẻ như cậu ấy chơi cùng chúng ta chỉ để lấy Tử Nham Kiếm."

[17:04:09] [Biệt đội] [Đường Sinh] :......

[17:04:23] [Biệt đội] [Đường Sinh]: Tôi chỉ đùa thôi.

Giang Kiều Thành mỉm cười nói:

"Tôi có việc phải làm, khi nào có thời gian lại chơi."

Đường Ý không có thời gian để nói lời từ biệt với anh, sau khi rời đội, cô phát hiện thông tin cá nhân của anh có thêm một dòng.

——Tôi là một ngư dân, Meng Zhuye, và tôi là một người nhàn nhã trong cuộc sống của mình.

Cô đọc lại lần nữa, chưa kịp nếm trải quan niệm nghệ thuật trong đó thì có động tĩnh từ ngoài cửa bước vào, cô vội vàng tắt máy.

Sau đó, Đường Ý nhận được lời mời kết bạn của "Bậc thầy piano" và của mọi người, sau này chỉ cần cô ấy online, nhất định có người mời cô ấy chơi game.

Giang Kiều Thành hầu hết thời gian đều offline.

Có một lần, "Bậc thầy piano" hỏi cô có phải là con gái không, Đường Ý đã sợ hãi, chưa kịp nói gì thì "Bậc thầy piano" đã cất lời:

"Không phải tôi phân biệt đối xử với con gái. Chỉ là cho đến bây giờ tôi chưa gặp một cô gái nào có thể chơi được đến mức này. "

Đường Ý lập tức gửi tin nhắn trong đội, giải thích rằng cô thường chơi game ở nhà, nếu chơi quá nhiều sẽ bị cha mẹ mắng.

Giang Kiều Thành lạnh lùng hỏi: "Cậu không phải là còn học tiểu học chứ?"

[14:33:53] [Biệt đội] [Đường Sinh]: Tôi học năm hai cao trung...

"Bậc thầy piano" phì cười: "Vậy thì cả ba chúng tôi đều hơn cậu một lớp. Nếu sau này gặp nhau cùng chơi thì chắc sẽ thú vị lắm đây ".

Đường Ý thậm chí không dám nghĩ tới, cố ý đổi chủ đề.

[14:34:54] [Biệt đội] [Đường Sinh]: Biến đi, tôi sẽ không gọi cậu là đại ca đâu.

Mọi người cùng nhau cười nói, Đường Ý ngồi trước máy vi tính, nghe thấy giọng của Giang Kiều Thành trong tai nghe, trong lòng dâng lên một niềm vui không tả xiết.

Trong ba ngày nghỉ Tết Dương lịch, "Huyền thoại" có một nhiệm vụ Năm mới, và khả năng có thể lấy trang bị hiếm đã tăng gấp đôi. Đường Ý tự mình đi thu thập trang bị.

Chỉ có Giang Kiều Thành trực tuyến.

Cô hỏi anh có chơi hay không, Giang Kiều Thành nhanh chóng gửi lời mời thành lập đội. Đó là một ngục tối kép, tuyến chính đóng vai ông chủ và tuyến nhánh mở hộp bảo vật.

[14:04:23] [Biệt đội] [Đường Sinh]: Còn "Bậc thầy piano" thì sao?

Giang Kiều Thành:

"Có chuyện ở nhà, sao lúc này cậu lại lên mạng?"

[14:05:18] [Biệt đội] [Đường Sinh]: Sau khi hoàn thành nhiệm vụ này, tôi sẽ off. Tôi không thể chơi hôm nay. Tôi có việc phải làm.

Giang Kiều Thành:



"Được."

Vào phút cuối, Giang Kiều Thành gửi một tin nhắn cho Đường Ý trong khung chat riêng.

[14:45:55] [Trò chuyện bí mật] [Tiều phu]: 23xxxxxxxx, ID trumpet riêng của tôi, cậu có thể thêm vào nếu tiện, tôi sẽ kéo cậu vào nhóm.

Đường Ý nhìn chuỗi số, gác tay lên bàn phím gõ một hồi lâu.

[15:34:46] [Trò chuyện bí mật] [Đường Sinh]: Được.

Đường Ý vẫn không thể tin được, tâm trạng cô lúc đó không thể diễn tả được, trong lòng như có một cơn sóng thần.

Cô xin anh họ tài khoản trumpet, thay đổi mật khẩu và thông tin cá nhân.

Giang Kiều Thành nhanh chóng đồng ý lời mời, và kéo cô vào nhóm có bậc thầy piano và nhà sư, nhóm chỉ có những người thân thiết.

Trong nhóm cô được chào đón sôi nổi.

Buổi tối ăn cơm xong, Đường Ý đang chơi ở nhà ông bà ngoại, nửa đêm điện thoại rung lên. Cô nghĩ đó là tin nhắn của Lâm Dương, liền mở ra xem.

Đến từ Tiều phu.

——Chúc mừng năm mới, Đường Sinh.

Đường Ý ngây ra vài giây, cô liên tục ấn vào khung chat để xác nhận đây không phải là ảo giác của mình.

Năm đó thành phố không có lệnh cấm đốt pháo, nửa đêm pháo hoa ngoài cửa sổ nổ tanh tách, Đường Ý nhìn tin tức bất ngờ vừa mừng vừa tủi. Cô rất vui khi nhận được lời chúc của Giang Kiều Thành, nhưng cô lo rằng lời chúc này dành cho Đường Sinh, không phải Đường Ý.

Ngay sau Tết Dương lịch, trường trung học bước vào đợt thi cuối năm, Đường Dịch bị cha mẹ quản túc việc học, Giang Kiều Thành và những người khác thường xuyên online.

Thỉnh thoảng hỏi cô ấy xem cô ấy có đang chơi hay không.

Đường Sinh: [Mẹ tôi nói rằng tôi sẽ trượt bài kiểm tra tiếng Anh vào cuối học kỳ này, vì vậy tôi thậm chí không nghĩ đến việc chơi game nữa. 】

Bậc thầy piano cười vô cùng sảng khoái, gửi một tin nhắn dài hahaha.

Nhà sư: [Không sao, tiếng anh của tôi cũng không tốt. 】

Đường Ý cảm thấy tâm trạng tốt hơn nhiều, cô chỉ nói vài câu rồi offline.

Vài ngày sau, Giang Kiều Thành đột nhiên nhắn tin cho cô.

Tiều phu: [Hộp thư của cậu có phải là số này không? 】

Đường Sinh: [Ừ, sao vậy? 】

Tiều phu: [Tôi sẽ gửi cho cậu một số tài liệu, cậu có thể xem qua. 】

Đường Sinh: [OK, nó là gì thế? 】

Đường Ý suy nghĩ một chút không biết Giang Kiều Thành gửi cho cô cái gì, cô tò mò suốt một ngày.

Buổi tối trở về, cô mới được vào phòng làm việc, đυ.ng vào máy tính một lúc trước mặt mẹ Đường.

Đường Ý nhanh chóng vào email, không có nội dung, chỉ có một tệp đính kèm, chủ đề là Đường Sinh.

Cô bấm vào là tổng hợp những điểm khó nhất môn Tiếng Anh cấp 3.

Đường Ý sửng sốt, ngay lúc đó cảm giác như đang đi tàu lượn lêи đỉиɦ cao nhất, tim đập kịch liệt. Tàu lượn từ điểm cao nhất trượt xuống, tiếng gió mang theo suốt chặng đường dừng lại ở điểm bắt đầu và điểm kết thúc, mang đến cho con người sự trống trải vô tận.

Đường Ý nhắn tin cảm ơn Giang Kiều Thành.

Bậc thầy piano: [Đây đều là tài liệu dùng trong năm hai cao trung. Cậu xem kỹ lại rồi sau này nhớ hỗ trợ bọn anh trong game đấy.]

Đường Sinh: [Không thành vấn đề.]

Giang Kiều Thành đang ngoại tuyến.

Tâm trạng Đường Ý phức tạp, Giang Kiều Thành có thiện cảm với Đường Sinh nhưng anh không hề biết Đường Sinh và Đường Ý là cùng một người.

Giữa năm hai và năm ba rất ít khi trùng lịch học, Đường Ý rất hiếm khi gặp được anh, thật không ngờ có thể gặp được anh tại quán net.

Cô từng chút một tiếp cận Giang Kiều Thành nhưng cô không thể lý giải vì sao bản thân lại làm thế.

Giống như một đóa hoa vừa chớm nở, lặng lẽ đuổi theo ánh sáng từng chút một.