- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Phú Hào Lầu Bảy
- Chương 7
Phú Hào Lầu Bảy
Chương 7
Tiêu Tư vẻ mặt tràn đầy tức giận sải bước vào trong toà thành Lindsey, cảnh vệ gác cửa muốn cản cũng không cản không được anh. Anh rất tức giận, vô cùng sinh khí, bọn họ từ trước đã lợi dụng quyền thế đi hãm hại một thằng bé mới chín tuổi, buộc nó phải đi vào khuôn khổ, anh thật không hiểu sao bọn họ có thể làm những chuyện như vậy?
Một quyền đánh ngã tên cảnh vệ có ý định ngăn cản anh, anh dùng lực một phen đẩy tung cửa đại môn, xông vào chủ lâu trung* của toà thành.
*Đại khái là căn phòng của chủ toà thành nằm ở trung tâm.
"Ta còn tưởng rằng là ai, nguyên lai là ngươi."
"Công Tước phu nhân, xin người giá tội. Người này..." Tên cảnh vệ từ trên mặt đất bò dậy hoảng sợ vạn phần, tiến lên báo cáo, đã bị chủ nhân vung tay lên cho lui xuống. Công Tước phu nhân Lindsey dù đã gần 60, nhưng vì chăm sóc nhan sắc thường xuyên mà chợt nhìn tựa chỉ dưới 50 chưa tới, phong vận dư âm mỹ phụ*. Đáng tiếc đôi mắt của bà quá mức lạnh lùng, khoé miệng quá mức không tốt, ngay cả nụ cười thoạt nhìn tựa như hư tình giả ý*, làm cho người khác nhìn vào có cảm giác chán ghét.
*Đại khái là có tuổi rồi nhưng vẫn phong độ.
*Hư tình giả ý: giả dối, không có tâm tốt, đại loại giống khẩu phật tâm xà ấy.
"Con của bà đâu?" Tiêu Tư nổi giận, thanh âm lạnh lùng hết như gió rét từ Bắc Cực thổi tới.
"Đây là lễ giáo của ngươi sao?" Công Tước phu nhân vẻ mặt cao ngạo liếc xéo anh. "Bỏ nhà đi nhiều năm như vậy, chắc hẳn là đã quên lễ giáo căn bản cùng với lễ nghi đã được dạy rồi phải không?"
"Bà muốn giáo huấn ta, thì tốt nhất nên dạy bảo lại bảo bối của bà trước đấy!" Tiêu Tư nghiến răng nói.
"Ngươi, ngươi có ý gì?"
"Cái này bà nên hỏi con của bà đã làm những chuyện gì tốt!" Anh cắn răng tức giận nói: "Bọn họ đâu?"
"Không biết."
"Bọn họ không ở nhà sao?"
"Không biết."
"Rất tốt, lão nhân kia có ở nhà sao? Ta trực tiếp đi tìm lão đầu tử." Anh vừa nói vừa đi xuyên qua phòng đại sảnh rộng rãi xa hoa, hướng về sau căn phòng cuối hành lang, bước nhanh tới.
Hai bên hành lang dài treo đầy những tác phẩm nghệ thuật không đồng nhất giá trị*, dẫn người đi dọc đến cuối canh cửa kia.
*Ở đây ý nói, có tác phẩm giá trị cao, thấp, nhưng đối với người thường giá vẫn rất trên trời.
Tiêu Tư ngay cả gõ cửa cũng không, liền xông vào phòng.
"Lão đầu tử ——" không khí trong phòng túc mục khiến anh không thể lên tiếng.
Lão nằm thẳng trên giường không chút máu, hơi thở mong manh, đứng bên giường tây trang nam với vẻ mặt bi thương thuỳ nhan, còn bác sĩ áo dài bào trắng lắc đầu thở dài nhìn anh, làm cho anh khϊếp sợ cứng người tại cửa.
"Chuyện gì xảy ra?" Anh từng bước từng bước đi đến hỏi, sắc mặt âm vụ mà tái nhợt.
"Thiếu gia." Tây Mông đỏ hốc mắt cúi đầu nói.
"Ta hỏi chuyện gì xảy ra?"
Tây Mông ngẩng đầu lên nhìn bác sĩ, sau đối với bác sĩ gật nhẹ đầu một cái tỏ ý, bác sĩ liền cáo từ rời phòng, lưu lại trong phòng hai người họ cùng với lão Công Tước đang nằm ở trên giường.
Tiêu Tư nhìn lão nhân trên giường, quả thực không thể tin nửa tháng trước còn tưởng lão càng già càng dẻo dai, tinh thần chân hưng của một bố già đích thực. Đây, hết thảy rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, vì cái gì mà chưa tới nửa tháng lão nhân đã thành sự tình như vậy? Tại sao không có ai báo cho anh lão đầu tử ngã bệnh, tại sao?
Anh liếc về hướng Tây Mông, ánh mắt tràn đầy sẳng giọng hỏi.
"Nói, xảy ra chuyện gì?"
"Ngày thiếu gia rời đi, nhị thiếu, tam thiếu và phu nhân đã cãi nhau với lão gia. Lúc ấy, tôi không có ở đây, cho nên không rõ tường tận tột cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng là..." Tây Mông vẻ muốn nói lại thôi, "Tôi chỉ nhận được tin báo là lão gia bệnh tim tái phát được đưa đến bệnh viện."
"Bọn họ đã làm cái gì?" Tiêu Tư lãnh băng hỏi, tin tưởng Tây Mông biết chuyện gì đã xảy ra.
"Họ không phục nội dung di thư mới, người thừa kết là thiếu gia của lão gia nên nói lời có chút quá đáng." Tây Mông do dự một chút, lời nói có chút giữ kẻ.
"Bọn họ nói cái gì?" Tiêu Tư không hài lòng về câu trả lời của Tây Mông.
"Thiếu gia..."
"Nói gì?" Anh đột nhiên lớn tiếng gầm lên.
Tây Mông than nhẹ một tiếng cúi đầu.
"Họ nói lão gia sở dĩ chọn thiếu gia làm người thừa kế, chỉ là vì muốn mình an lòng, chuộc lại lỗi lầm năm đó cường bạo Vi Vi phu nhân, khiến lão gia mang cảm giác tội lỗi mà thôi. Họ nói lão gia trong lòng có thẹn, cũng không nên đem quyền thừa kế giao cho... cho một tạp chủng."
Tiêu Tư nghiến chặt răng, gân xanh trong nháy mắt toát ra khắp da đầu anh.
Cường bạo?
Tạp chủng?
Thật ra đây cũng không phải lần đầu tiên anh nghe thấy những lời như thế, bởi vì trong quá khứ, khi anh còn nhỏ sống trong toà thành lãnh băng này, bọn họ mẫu tử ba người thường xuyên lấy những lời này ra châm chọc anh, cười nhạo anh. Mới đầu, anh thật sự còn rất tức giận, nhưng nghe lâu cũng như chết lặng, hơn nữa quan trọng nhất là, anh biết lão đầu tử, lúc mẫu thân còn sống, đối với mẫu thân yêu thương, quan tâm chân thật chân ý, cho nên anh không thèm để ý.
Nhưng là anh không them để ý, cũng không biết là lão đầu tử có để ý hay không?
Bọn họ, bọn họ lại dám mang những chuyện như vậy tổn thương lão đầu tử, bọn họ dám?!
"Bác sĩ nói thế nào?" Anh hít sâu một hơi, trầm giọng hỏi.
Tây Mông vẻ mặt đau thương lắc đầu.
Tiêu Tư nắm chặt quả đấm, chậm rãi tới bên giường. Anh cầm lấy tay phụ thân đã thật nhiều nếp nhăn, đem nó l*иg sát vào bàn tay của anh.
"Cha, cha*..." Anh khàn giọng nhẹ la, không ngừng mà hô hoán.
*Bình thường khi cha con nói chuyện, chỉ có Thuỵ Đức xưng cha với Tiêu Tư, còn không chỉ xưng là ta, ngươi, lần này, gọi cha ở đây thật sự không còn mang ý châm biến, cho có lệ, mà là gọi từ tâm của một người con gọi cha.
Tây Mông lẳng lặng xoay người, lui ra ngoài cửa.
Sau khi Thuỵ Đức Lindsey qua đời, công bố danh hiệu Công Tước truyền lại cho ba đứa con của ông, nhưng gia tộc cùng với kỳ danh ở dưới tất cả sản nghiệp* đều để lại cho đứa con thứ tiểu nhi tử Tiêu Tư Lindsey.
*Gia sản đều ghi tên của Lâm Tái.
Chuyện này khiến xã hội giới thượng lưu Anh vang động trong một quãng thời gian, nhưng Khúc Thiến sau khi xem Ti vi và báo chí, mới biết lão công của mình là nhân vật thừa kết triệu đô.
Nhưng mà cô còn chưa kịp phát biểu cảm tưởng, hay hỏi thăm chút tin tức đây hết thảy là đã xảy ra chuyện gì, liền nghe thấy ——
"Chúng ta ly hôn đi." Tiêu Tư vừa vào cửa nhà, liền vội mở miệng nói với cô.
"Cái gì?"
Khúc Thiến cả người cũng ngây dại, cô ngạc nhiên nhìn lão công của mình, lắc đầu không giải thích được.
"Anh, tại sao... Tại sao..."
"Thân phận mới của anh chắc hẳn em cũng đã biết rồi, phải không? Tổng tài phu nhân của tập đoàn liên toả, nổi tiếng khắp Thế giới, cũng không thể tuỳ tiện là một nữ nhân đến từ một tiểu đảo ở Thái Bình Dương có thể đảm nhiệm được." Anh vẻ mặt không chút thay đổi nói.
"Anh gạt em, anh không phải là người như thế, anh không phải..." Khúc Thiên khϊếp sợ lắc đầu, huyết sắc trên khuôn mặt cô chậm rãi rút đi.
"Trước kia, có lẽ không phải, nhưng con người luôn có thể thay đổi. Bây giờ thân thế của anh địa vị cũng không còn giống lúc trước, có tiền có thế, bao nhiêu danh môn thục nữ xu chi nhược vụ*, anh đã không có đạo lý cũng không muốn uỷ khuất thêm để em phải chịu thiệt."
*Xu chi nhược vụ: chạy theo như vịt!
"Chịu thiệt?"
"Loại lý thuyết này có lẽ đối với em sẽ cảm thấy có chút bi thương, nhưng đây là sự thật, em không xứng với anh, Khúc Thiến. Bây giờ, người anh cần phải là người có thể giao tiếp*, hơn nữa cũng không thể để cho mọi người chỉ chỏ nữ nhân của anh từng ở trong phòng ăn rửa chén, làm thuê." Anh bình tâm tĩnh khí nói với cô, tựa hồ không quan tâm mỗi lời nói của anh, như từng nhát dao, đâm thật sâu vào trong lòng của cô.
* (nguyên văn là ra khỏi cửa) ý nói giao tiếp tiệc tùng, mua bán... trong giới thượng lưu. Không chỉ là giao tiếp thông thường, kiểu như dẫn phải môn đăng hộ đối, "khoe vợ".
Tâm, đau đến cơ hồ thân thể như phát run lên, Khúc Thiến không chớp mắt nhìn anh, trên mặt tái nhợt không còn tia huyết sắc.
"Anh gạt em, anh lừa em, anh, anh đã nói là yêu em cả đời." Cô lớn tiếng nói, tâm can giãy dụa, cự tuyệt không dám tin tưởng đây là sự thực.
"Nếu như thân phận của anh vẫn chỉ là tiểu tay trống của một dàn nhạc làm việc dưới tầng hầm, có lẽ anh sẽ cùng em ở chung một chỗ cả đời. Nhưng bây giờ anh đã là một nam nhân giá trị hơn triệu đô, em cảm thấy chúng ta còn có thể trở về cuộc sống gặm bánh bao với nước sôi được hay sao?"
Tiêu Tư nhìn cô, khẽ thở dài một hơi.
"Khúc Thiến, dù sao chúng ta cũng đã sống chung với nhau hơn một năm, đối xử cũng không tệ bạc phân thượng, bây giờ chúng ta chia tay được không? Anh sẽ cho em tiền, cho em đầy đủ để tìm một nam nhân môn đăng hộ đối, tiền bạc dư dả. Vì vậy, hãy rồi Anh quốc, cho dù bất luận kẻ nào, em cũng đừng nói ra chúng ta đã có quan hệ như thế nào với nhau, được không?
Đau lòng có cảm giác như thế nào? Đau đến mức không muốn sống nữa sao?
Không, đau lòng đến cực hạn là loại cảm giác hoàn toàn không có cảm giác, không cảm giác đau, cũng không cảm giác thương tâm khổ sở chút nào. Chỉ có loại cảm giác buồn cười nhưng cười không nổi, muốn khóc nhưng không khóc nổi, nồng đậm đến nỗi khiến người ta không có cảm giác được hít thở.
Khúc Thiến nhìn anh, mở miệng muốn nói nhưng không thể bật ra bất kỳ thanh âm gì, bởi vì cô không biết bây giờ mình muốn nói cái gì, còn có thể nói gì.
Anh nói cô hãy rời Anh quốc, bất luận kẻ nào cũng không được biết cô đã từng có quan hệ gì với anh, cô còn có thể nói những gì?
Có lẽ, cô nên cảm ơn anh không nói những lời chửi rủa, không có thái độ bực tức, ác liệt khi nói chuyện này với cô; cô vẫn phải cảm ơn anh không có trực tiếp gọi luật sư tới đây thay mình xử lý chuyện này; cô vẫn phải cảm ơn anh ít nhất đã từng chân chính nghĩ tới muốn cùng cô cả đời ở chung một chỗ.
Đau lòng đến cực hạn hẳn chỉ còn lại chết lặng, nhưng tại sao cô bây giờ lại cảm thấy khó chịu như thế, tựa giống như đột nhiên bị người hút sạch hết không khí.
"Thiến!"
Tiêu Tư hoảng sợ vạn phần, trong nháy mắt hướng về phía cô, cô đã chếch choáng ngã xuống, thiếu chút nữa hù anh sợ chết.
Ngã vào trong l*иg ngực của anh, Khúc Thiến dựa sâu vào trong mặc cho l*иg ngực bi thương kiệt sức đến không thở nổi, cô cố gắng hô hấp không khí. Ngước đôi mắt, hiện lên là vẻ mặt đầy gặp gáp của anh.
"Anh thật sự không còn yêu em nữa sao?" Cô mở miệng hỏi, bởi vì biểu hiện của anh giờ đây rõ ràng là rất quan tâm cô.
"Thật xin lỗi." Anh thả tay buông cô ra, chỉ nói những lời này.
"Tại sao?" Cô cúi đầu ngồi ở trên sàn nhà, ngay cả bò dậy cũng không có khí lực.
"Bây giờ chia tay em sẽ không cảm thấy bi thương nặng nề quá." *
*Ý để lâu thì càng đau, đau 1 lần rồi thôi.
"Là sao? Tại sao em một chút cảm giác cũng không có?"
"Nếu như em cố gắng duy trì cuộc hôn nhân này, em sẽ hiểu được... Bởi vì bây giờ bên cạnh anh không chỉ là nữ nhân xinh đẹp mỹ miều vờn quanh, mà anh có thể yêu nữ nhân khác, bên ngoài biết bao hoa thiên tửu địa, Kim ốc tàng kiều. Anh sẽ quên mất em là ai, chỉ có danh hiệu phu nhân Lindsey, nhưng thực sự em chỉ còn trống không cùng tĩnh mịch. Anh không muốn em đi tới loại tình cảm thảm thương như vậy, không muốn kết cục của chúng ta chỉ là hận."
"Làm người vợ chỉ có tước hiệu không bi thảm sao?" Cô đem mặt chôn chặt giữa hai đầu gối, âm thanh nhỏ nhẹ tự giễu chính mình.
Tiêu Tư trong nháy mắt nắm chặt quả đấm, bộ ngực giống như bị ai hung hăng đạp một cước thật mạnh.
"Làm người vợ chỉ có tước hiệu" sao không bi thảm? Rất bi thảm, nhưng mà cuộc sống vương giả mỗi ngày đều trong lo sợ bị hãm hại còn bi thảm hơn nữa.
Phụ thân của Tiểu Kiệt mất trong tù chỉ vì cái chăn*, cùng với lòng dạ độc ác của Na mẫu tử ba người trong lãnh thành, đã khắc sâu trong lòng của anh, người ta vì đạt được mục đích thì thủ đoạn tàn nhẫn ti tiện đều có cả.
*Chỉ vì của cải, vật chất không có được mà sẵn sàng hãm hại người khác. Đó là cách hiểu của Rú. Chỉ để giải nghĩ thêm thôi.
Tây Mông cho anh biết, trên thực té nhị và tam thiếu chủ cũng đã từng hạ thủ với Khúc Thiến, chẳng qua là do lão gia phái người đi bảo vệ ngăn chặn, không để cô bị tổn thương, thế nhưng loại sự tình này không chỉ phát sinh quá một, hai lần.
Nghĩ đến đây, Tiêu Tư liền không nhịn được sợ hãi mà toàn thân run rẩy không dứt, anh không hề biết thân phận của mình đã làm cho sự tình bại lộ đẩy cô vào trong nguy hiểm nhiều lần, anh còn cho tằng mình đã bảo vệ được cô, còn tưởng rằng chỉ cần có anh ở bên, sẽ không ai có thể tổn thương cô.
Ba người kia nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ, chỉ cần anh thừa hưởng tài sản của lão đầu tử một ngày, bọn họ mẫu tử ba người sẽ không từ bỏ ý định hãm hại anh, và những yếu điểm của anh tỷ như Tiểu Kiệt, Joanna, và nhất là Khúc Thiến.
Chỉ cần cô còn tiếp tục ở bên cạnh anh, sớm muộn gì cô cũng vì anh mà bị thương.
Dĩ nhiên, chỉ cần anh không còn thừa hưởng tài sản của lão đầu tử, tự nhiên có thể ngưng được hết thãy mọi chuyện.
Nhưng đó chỉ là có thể không phải hoàn toàn sẽ như vậy, ba người kia tâm địa độc ác, ngay cả đối với lão đầu tử đều lãnh khốc không lưu tình, liệu có thể hưởng thụ tài sản mà không đến quấy rầy cuộc sống bình thường của anh và Khúc Thiến? Huống chi anh là người thừa kế trong di ngôn của lão đầu tử, anh không muốn mình ngay cả nguyện vọng cuối cùng của lão khi còn sống cũng làm không được.
Đây là điều hiếu tử duy nhất anh có thể làm cho lão đầu tử từ chính sự hiếu tâm của mình.
Không còn biện pháp khác, để khi anh vững chắc địa vị cùng thanh thế của mình, có đủ năng lực bảo vệ cho cô, bây giờ anh chỉ còn biết buông tay cô ra, để cô không ở chỗ tràn ngập uy hϊếp cùng hãm hại.
"Thật xin lỗi, anh cũng không muốn tổn thương em, nhưng là..." Anh nhắm mắt lại "Xin em, chúng ta hãy ly hôn, có được không?" Sau một hồi trầm mặc, chỉ nghe thấy cô thấp giọng trả lời "Được, chúng ta ly hôn."
***
Cà phê nóng khiến tinh thần Tiêu Tư miễn cưỡng rung lên, anh tạm thời thả tay khỏi công việc, đẩy chiếc ghế dựa ra, đứng dậy đi đến bên cửa sổ quan sát Đài Loan về đêm.
Ngoài cửa sổ đường phố an tỉnh, đèn đường lẳng lặng đứng cô đơn đên trên đường phố, tạo nên cảm giác tĩnh mịch.
Đêm nay không có gió, đèn đường dưới hàng cây yên tĩnh đến bất động. Bầu trời đêm không có mây, nhưng không nhìn thấy ánh sáng của sao toả sáng, chỉ có một vòng Minh Nguyệt cô độc treo cao trên bầu trời.
Yên tĩnh. Cô độc.
Bất kể là người Anh quốc, hay là bay qua hơn phân nửa Địa Cầu tới đảo quốc Đài Loan nhỏ bé này, luôn có hai loại cảm giác như hình với bóng trong anh, vứt không ra, đuổi cũng không đi.
Trải qua bốn năm, cuộc sống đối với anh mà nói hết sức khó khăn, nguyên nhân không chỉ là nỗi nhớ nhung cồn cào cô, còn bao gồm cuộc sống không có người thân hay bằng hữu ở bên chia sẻ hỉ nộ ái nhạc, không ngừng giày vò tâm can anh.
Anh luôn thích cảm giác có bằng hữu xung quanh, nhưng vì bảo vệ họ, anh chỉ có thể cô lập chính mình, trải qua mỗi ngày quang cuồng với công việc, giống như cuộc sống chỉ còn lại công việc.
Vì muốn mau chóng nắm thực quyền, anh dùng thủ đoạn lãnh khốc, hẳn hoi trực tiếp điều hành công ty vận chuyển buôn bán, nhổ bỏ nhị thiếu, tam thiếu cùng đảng phái bảo thủ là thế lực của bọn họ, lấy phương thức độc lập trực tiếp nắm quyền ở tất cả các nơi là tài sản thừa kế mà lão đầu đại di ngôn.
Tiêu Tư tác phong độc tài lập tức tạo được rất nhiều địch nhân*, nhưng anh tự biết chỉ có phương thức này, so sánh mỗi ngày trải qua lá mặt lá trái, ngươi lừa ta gạt, thế nhưng lại không cách nào chân chính nắm giữa được một cuộc sống thực sự.
*kẻ thù.
Anh biết làm như vậy khiến cho bản thân rất khổ sở, nhưng anh không sợ, sợ khổ sở thì kết quả đổi lại chỉ là công dã tràng mà thôi, cho nên anh quyết định sẽ tiếp tục chọn phương thức trực tiếp diệt trừ dị kỷ* để là con đường đi tới.
*dị kỷ: người chống đối.
Sau này, Tây Mông có nói lại với anh, lão đầu tử khi còn sống từng dùng hình ảnh của một con sư tử trong lúc ngủ say thì không đáng sợ, nhưng khi sư tử đã tình thì đó mới là lúc chính thức doạ người, để miêu tả anh.
Thật không ngờ lão đầu tử đã hiểu rõ anh như thế, mà trừ lão đầu tử đã mất, trên Thế giới này thật ra chỉ còn một người chân chính hiểu anh, người đó chính là vợ trước của anh - Khúc Thiến.
Khúc Thiến, tim của anh, nhà của anh.
Anh rốt cuộc phải làm sao mới có thể khiến cho cô lần nữa tiếp nhận anh?
Anh rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể lần nữa cảm giác trái tim đang đập từng nhịp?
Anh rốt cuộc phải làm sao đây?
Than nhẹ một tiếng, anh cố phủi xuống những áp lực trên bả vai đã đương mỏi mệt, xoay người trở lại trước bàn làm việc tiếp tục làm công việc vẫn chưa xong.
Bây giờ đã là 4 giờ sáng.
***
Buổi trưa, đúng mười một giờ, Tiêu Tư đúng lúc xuất hiện trước tiểu điếm của Khúc Thiến, vẻ mặt cợt nhả cùng với khuôn mặt không chút thay đổi khiến Khúc Thiến triền náo, một lát sau, liền thay nàng bày đặt bàn ăn, chuẩn bị nghênh đón khách nhân.
"Đinh đinh đinh..."
Chuông gió trước cửa tiệm đột vang lên thanh âm. Có khách.
"Hoan nghênh quang lâm."
"Hai vị, xin mời ngồi."
"Xin hỏi hai vị muốn ăn gì, súp cần được không?"
"Vâng, xin đợi chút."
"Hoan nghênh quý khách, quý khách muốn dùng lốp*?"
*Hình như là trứng ốp la.
"Tốt, xin ngồi xuống trước. Mặt trứng sẽ được như ý."
"Cám ơn quang lâm, hoan nghênh lần sau trở lại."
*Đoạn thức ăn này, có chỗ chém, thông cảm.
Vu Hàn ngồi phía sau điếm, bên cạnh cái bàn, vừa chọn rau cần, vừa trợn to mắt nhìn đại phú hào Lindsey ở trong điếm* giả trang làm tiểu nhị*, bận tối mày tối mặt.
*Điếm: cửa hàng
*Tiểu nhị: *có lẽ ai cũng biết* là phục vụ đó.
Wow! Bất kể đã nhìn qua mấy ngày, cô vẫn cảm thấy loại hình ảnh siêu cấp này thật bất khả tư nghị*. Nếu như những khách nhân ngồi đó tưởng thức món ăn, mà biết được người đang phục vụ bữa ăn cho họ, là một đại phú hào Thế giới, là nam nhân có giá trị tính bằng tiền đô, không biết họ có còn nuốt trôi thức ăn được không nữa.
*đọc là tác bất khả tư nghị hoặc " nan tư nghị ", nghĩa là "không thể nào suy nghĩ bàn luận ra được", vượt ngoài lí luận; câu này dùng để tả cái Tuyệt đối, khó có thể xảy ra.
"Vâng, thật xin lỗi." Một gã trang phục xinh đẹp một mỹ nhân, ngồi bên cạnh cái bàn mà Vu Hàn đang ngồi, đột nhiên gọi tiểu nhị suất ca, sau đó liếc mắt đưa tình, lấy hai tay đưa một danh thϊếp tư nhân, mà trên đó đã ghi số điện thoại đưa cho vị tiểu nhị suất ca kia: "Cái này cho anh."
*Ta cười sặc sụa không biết mình có đọc sai k? Hình như k chỉ gái mà trai cũng điếu đổ với anh Tiêu Tư.
Tiêu Tư nhẹ hạ mi, sau đó nhếch miệng mỉm cười.
"Thật xin lỗi, bổn điếm buôn bán nhỏ, cho nên không có phục vụ yêu cầu như vậy!" Nói xong, anh xoay người đi về phía phòng bếp, cất giọng gọi Khúc Thiến đang bận rộn trong đấy: "Lão bà, thêm hai chén mì."
Vu Hàn không nhịn được cúi đầu cười trộm, bởi vì... chuyện phú đại phú hào xuất hiện ở đây nhìn mãi cũng quen mắt, một ngày ít nhất có thể thấy năm đến mười lần, thậm chí nhiều hơn.
Nhìn dáng dấp đại phú hào không cần anh xuất chiêu thì mị lực có thể hù chết người nha, hấp dẫn nữ nhân liền tự động dính vào không cần nói năng nhiều, thật là khủng bố mị lực nha.
Bất quá, nói qua cũng phải nói lại, chuyện này chắc chắn Thiến tỷ đã sớm biết mới đúng, bởi vì đại phú hào nếu không có chút mị lực như vậy, Thiến tỷ làm sao có thể phải lòng anh cho đặng? Thiến tỷ cũng không phải là loại nữ lang hám giàu nha.
"Ha ha, lão Tiêu, cậu thật là được hoan nghênh nha. Bất quá, chiêu này của cậu dùng lâu riết cũng vô dụng thôi, bởi vì chúng ta, mọi người đều biết lão bản nương còn chưa gả cho cậu nha." Trong điếm một lão khách không nhịn được cười ha ha.
"Cậu không định thử nghĩ thêm chiêu cự tuyệt người sao? Luôn dùng chiêu này nhất định sẽ bị người cười, thật không có sáng ý nha, ha ha..." Các vị khách quen tất cả đều cười thành một đoàn.
"Đây không phải là chiêu doạ người, đây là tôi nói thật mà." Tiêu Tư nghiêm túc đối với mọi người, cau mày nói.
"Là lời nói thật hay là nói dối, hỏi lão bản nương sẽ biết. Lão bản nương, lão Tiêu nói có thật không?"
Trong nháy mắt, mọi người đem toàn bộ chú ý chuyển vào hướng Khúc Thiến đang bận rộn phòng bếp.
Cô bất vi sở động nhìn mọi người, thế mà đang lúc mọi người tràn đầy ánh mắt trông chờ, cô không nhanh không chậm mở miệng nói: "Hai mì đã làm xong đây."
Phốc! Trong điếm nhất thời vang lên một âm thanh "phun".
"Biết rồi, đây hai chén mì." Tiêu Tư nhếch miệng lớn tiếng nói, lập tức tiến đấy bưng lấy hai chén thức ăn đến bàn khách nhân. "Xin chậm dùng."
Cô không có phủ nhận lời anh nói, không có phụ nhận là lão bà của anh, thật sự là tốt qua! Tiêu Tư mừng rỡ cười đến hợp bất long chủy*.
*cười đến không đóng miệng lại được
"Lão bản nương, cô vẫn chưa trả lời vấn đề của lão nha, lão Tiêu nói là thật sự sao?" Khách quen tò mò hỏi lại lần nữa, làm bộ như quyết tâm phải truy hỏi sự việc cho kỹ càng.
"Lão bản nương, ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta cũng, lão Tiêu nói rất đúng lời nói thật sao?" Tò mò khách quen lần nữa hỏi, một bộ không nên truy hỏi kỹ càng sự việc quyết tâm
"Lảo Triệu, lão bà của tôi cá tính tương đối xấu hổ, cô ấy cũng đã chấp nhận, lão cũng không nên ép cô ấy chính miệng nói ra chứ?" Tiêu Tư tiến lên một tay đặt ở bàn ăn, nửa người khom xuống lấy bộ dạng vừa tiêu sái vừa bất đắc dĩ trả lời.
"Cậu cứ lo xa, lão Tiêu, có phải cậu sợ lời nói dối của cậu bị vạch trần sao?" Lão Triệu ha ha cười nói.
"Tôi là nói sự thật mà." Tiêu Tư bất đắc dĩ nói.
"Lão bản nương, cô cũng nên nói gì đi chứ?" Lão Triệu trực tiếp quay đầu hỏi Khúc Thiến.
Khúc Thiến nhìn anh ta một cái, sau đó chậm rải mỉm cười mở miệng nói: "Cho hỏi Triệu tiên sinh đã ăn xong chưa, có thể hay không làm phiền tiên sinh tính tiền trước, nhường bàn lại cho khách nhân của bản tiệm đang chờ? Cám ơn!"
Cô còn chưa dứt lời, trong điếm đã vang lên tiếng cười vang.
Lão Triệu mặt béo phì, ửng đỏ vội vàng đứng lên khỏi chỗ ngồi, sau đó từ trong túi quần móc ra hai trăm đồng đưa cho Tiêu Tư.
"Đây, tính tiền. Chỗ ngồi cũng nhường lại, bây giờ cô có thể trả lời vấn đề của tôi được rồi chứ?" Triệu tiên sinh lần nữa chuyển hướng Khúc Thiến nói, một chút ý định buông cũng không có, bởi vì... chuyện này có quan hệ đến hạnh phúc cả đời của anh —— anh đã động lòng với lão bản nương rồi.
Khúc Thiến nhìn anh ta một cái, xoay người tiếp tục công việc, vừa thuận miệng trả lời, "Điều anh ấy nói là sự thật." Cô luôn biết Triệu tiên sinh vẫn muốn theo đuổi cô, nhân dịp này, cô liền chớp cơ hội chặt đứt ý nghĩ của anh ta. Cô trong lòng thầm đoán.
"Cái gì?!"
"Này có thật không?"
Trong điếm nhất thời vang lên những tiếng kêu rên, tiếc nuối, giọng nam giọng nữ đều có. Tất cả khách nhân trong điếm đều bật thốt ra những tiếng uỷ khuất, hết thảy trong nháy mắt đều lộ đôi mắt tròn to kinh ngạc, vẻ mặt đả kích cùng thất vọng.
"Đương nhiên là thật." Tiêu Tư cười toe toét miếng ngoác đến mang tai, anh đại khái bây giờ vui mừng đến tột điểm.
Khúc Thiến thừa nhận những lời anh nói là thật nha!
Lão bà, lão bà —— trời ạ, thật là ông trời qua thật không phụ khổ tâm nhân, không phụ anh mỗi ngày mặc gió, mặc mưa đến điếm, phụ giúp cô, giả làm tiểu nhị phục vụ khách nhân, anh cuối cùng cũng đem lão bà về bên mình rồi. Vạn tuế! Vạn tuế!
"Nhưng nếu là thật, tại sao trước kia hay đến tận bay giờ cũng không nghe cô nói, trước kia cũng không gặp lão Tiêu ở cùng cô?" Lão Triệu kích động hỏi, hoàn toàn không cách nào tiếp nhận sự thật này.
"Đó là bởi công việc của tôi toàn phải công tác nước ngoài. Tôi thật sự đã cùng Thiến kết hôn năm năm trước." Anh nhẹ khoác tay lên bả vai lão Triệu, anh đã cảm giác được lão Triệu đối với Khúc Thiến đã vượt quá cái gọi là tình cảm "Khách quen".
"Này có thật không?" Lão Triệu ngó chừng Khúc Thiến hỏi.
"Thật sự."
Lão Triệu khẽ chấn động, nhưng ngay sau đó liền cười to; nhưng chốc lát sau môi không chút tiếng động cười cợt, chán nản xoay người rời khỏi phòng trọ.
Tiêu Tư như có điều cần suy nghĩ nhìn mọi người đang ngây người ngôi như phỗng, đột nhiên có tiếng vỗ tay.
"Ba!"
Mọi người không hẹn mà nhìn về phía anh.
"Tôi biết những người ngồi đây có hảo cảm đối với vợ của tôi, còn đối với tôi thì sinh ác cảm, tôi là một nam nhân tệ hại, vợ chồng chúng tôi thật sự cảm tạ tất cả mọi người. Bất quá chúng tôi có lòng tương ứng, trừ bỏ đối phương, thì cả đời này sẽ không yêu người khác. Điểm này, tôi nghĩ cũng là nên nói cho mọi người biết." Vẻ mặt anh đầy vẻ thành thật nói với mọi người, từ trước đến giờ chỉ là bình dị gần gũi, nhưng nay sự kiềm chế không còn được kiểm soát được dẫn đến sinh khí đối với anh đột nhiên bị thay thế bằng một cổ tê lãnh khí phách, khiến người khác lại có cảm giác có lỗi.
*Đoạn này edit không mượt, do the best, mn thông cảm nha.
Hiện trường một mảnh trầm tĩnh, mọi người đều bị vẻ mặt nghiêm túc của anh chấn nhϊếp* rồi.
*Chấn nhϊếp: bị doạ làm cho sợ hãi.
"Clap, clap..."
Một chuỗi âm thanh vỗ tay bỗng nhiên từ cuối điếm vang lên, Vu Hàn dùng sức vỗ tay, đánh vỡ khắc tĩnh lặng này.
"Nói thật hay, tôi nghĩ bây giờ hẳn không còn ai dám đối với Thiến tỷ —— lão bà của lão Tiêu đây trong lòng có suy nghĩ mờ ám ha! Mọi người nói thế nào? Đồng ý được không?" Cô vừa vỗ tay vừa mỉm cười nói.
Không biết là người nào vỗ tay trước, nhưng mà khách nhân trong điếm đều đồng loạt vỗ tay theo, âm thanh giòn giã trong nháy mắt vang tận mây xanh, lẫn trong đó còn có không ít tiếng trầm trồ khen ngợi.
Khúc Thiến kinh ngạc nhìn hết thảy, không nghĩ đến tình huống sẽ biến thành như thế này. Đột nhiên, như vừa nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt cô liền trở trắng bệch, kinh hoàng buông đồ nghề làm bếp xuống chạy nhanh vào hướng phòng trọ phía sau.
"Thiến tỷ?" Vu Hàn ngạc nhiên nhìn cô.
"Tiểu Cương!" Khúc Thiến chỉ kịp bỏ lại hai chữ này, người đã vọt vào phòng nghỉ ngơi thông ở phía sau.
Tiểu Cương?
Nguy rồi! Bây giờ sắc mặt của Vu Hàn trong nháy mắt cũng đại biến, cô thế nào lại quên Tiêu Cương đang ngủ ở phòng nhỏ phía sau, trong ðiếm ðột nhiên vang lên tiếng động quá lớn, lại xôn xao tiếng ồn có khả năng kinh sợ đến đứa nhỏ.
Cô bật người dậy, sét đánh không kịp bưng tay cũng vọt nhanh vào phòng trọ phía sau, liền thấy Khúc Thiến đang ôm chầm lấy Tiểu Cương sắc mặt tái xanh, hô hấp dường như ngừng lại.
Không cần hỏi nhiều, chỉ dùng ánh mắt cũng nhìn ra sự lo lắng của cô rốt cuộc cũng xảy ra thật.
Bệnh tim của Tiểu Cương...
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Phú Hào Lầu Bảy
- Chương 7