Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phú Hào Lầu Bảy

Chương 6

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Thiến tỷ, bọn họ giống như sẽ chuyển vào phòng trọ ở lầu bảy." Vu Hàn vừa mua đồ ăn vặt từ cửa hàng tiện lợi lầu dưới, chạy đến ngồi ngay đối diện Khúc Thiến đang ngơ ngẩn ở trong khách.

"Cái gì?" Khúc Thiến vừa nãy còn phản ứng chậm chạp đã ngẩng đầu lên, trong lòng rối loạn hỏi: "Người nào chuyển vào lầu bảy?"

"Chính là người chồng hào phú và đứa con lần trước đấy." Cô ngồi phịch vào giữa ghế sa lông.

Khúc Thiến trong nháy mắt ngẩn ngơ, như đi vào cõi thần tiên trong tâm trí, phút chốc trở về vị trí cũ, cả người thiếu chút nữa từ trên ghế salông bật dậy: "Em nói cái gì?"

"Là chồng trước giàu có của tỷ cùng thiếu niên tên Tiểu Kiệt sẽ chuyển đến. Em vừa mới ở cửa hàng tiện lợi lầu dưới đυ.ng phải phụ tử bọn họ."

Vu Hàn vừa nói vừa lấy từ trong túi nhựa ra ly lục trà sữa hương chanh* mà Khúc Thiến thích uống, thay cô cắm ống hút rồi đưa lại cho Khúc Thiến.

*Gốc: kim kết cây chanh, thật sự mình cũng không biết đây là chanh gì, chanh dây, chanh giấy, chanh nhiệt đới, hay giống chanh vàng như ở Mỹ... Để chung chung là chanh thôi, có ai biết thì giúp mình!

"Này, hương chanh tỷ thích đấy."

Chân mày Khúc Thiến nhíu chặt, cô nhận lấy đồ uống, nhưng không có uống chút nào mà trực tiếp đặt lên trên bàn trà.

"Anh ta rốt cuộc muốn gì chư?" Chân mày vẫn không hề thả lỏng, cô hỏi.

"Không phải là rất rõ ràng sao? Là muốn cùng tỷ nối lại tình xưa, chờ tỷ hồi tâm chuyển ý!" Vu Hàn vừa uống lục trà sữa vừa nói.

"Lầu bảy không phải là có người đang ở sao?"

"Nghe nói bọn họ đưa ra giá thuê gấp mười lần, cho người đang thuê đem phòng ốc đổi cho bọn họ thuê lại."

"Gấp mười lần?" Cô không nhịn được sợ hãi kêu. "Anh ta thừa tiền quá phải không?"

"Anh ta là một nam nhân trị giá tính bằng triệu đô la, như thế nào mà tiền không thừa. Đây tuyệt đối không phải là chuyện không thế có!". Vu Hàn nhìn cô, gật đầu chân thật nói.

Khúc Thiến há hốc mồm, không phản bác gì được. Cô thật sự là ngu ngốc, như thế nào lại quên thân phận bây giờ của anh chứ, thật là, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến cuộc sống khó khăn với anh lúc trước.

Thở nhẹ một hơi, cô đưa lưng khẽ tựa vào ghế sa lon, nhắm mắt lại.

"Thiến tỷ, em có thể hỏi tỷ một chuyện không?"

Thanh âm của Vu Hàn khiến nàng mở mắt, quay đầu nhìn cô.

"Tỷ cùng phú hào kia, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

Thấy cô trầm mặc không nói, Vu Hàn không nhịn được hỏi tiếp: "Tỷ thật sự là đã từng cùng anh ta kết hôn sao? Anh ta nhiều tiền như vậy, hai người ly hôn, chắc ngay cả chút tiền phụng phí cũng không đưa cho tỷ sao? Mà sao hai người lại ly hôn?" Liên tục hai ngày nay, Vu Hàn đã bị "sức tưởng tượng" như thiên mã chạy*, cộng với lòng hiếu kỳ đã muốn bức cho điên lên!

*ý là quá sức phong phú, dồi dào ý tưởng

Khúc Thiến trầm mặc nhìn cô, không hề mở lời nói chuyện.

Vu Hàn bị nhìn mà cả người trở nên không tư nhiên, "Ách, nếu như Thiến tỷ không muốn nói thì cũng không nên miễn cưỡng, em cũng không nhất định phải biết." Cô cuời khan nói.

"Cám ơn." Khúc Thiến cầm lấy ly lục trà sữa trên bàn đứng dậy, "Tỷ nghĩ sẽ trở về phòng nghỉ ngơi, ngủ ngon."

"Ách, tốt, ngủ ngon." Vu Hàn đối với cô phất tay một cái, nhìn bóng cô đi vào trong phòng rồi đóng cửa phòng, mới thở ra một hơi dài.

Oa! Thật là đáng sợ, thì ra Thiến tỷ mặt không chút biểu cảm cũng không hề nói chuyện lại đáng sợ như thế, thật là hù chết cô mà.

Bất quá, cô cũng hiểu rõ một chút cái người Tiêu Tư Lindsey tài giỏi kia, bởi vì anh ta hoàn toàn không sợ Thiến tỷ mặt lạnh, hơn nữa lại còn giống như "càng bị lạnh nhạt càng dũng cảm" đến ở ngay lầu dưới, thật là cứng đầu mà.

A —— Thật phiền thật phiền nha, cô thật muốn biết giữa hai người họ rốt cuộc phát sinh chuyện gì, nhưng là Thiến tỷ lại mang bộ dạng không muốn nói, thật là mau phiền chết cô.

Đại phú hào xếp hạng hai mươi ba Thế giới, thế nào lại đối với một người phụ nữ sinh sống ở trên đảo nhỏ Thái Bình Dương, mà ba bữa cơm không ngừng lao lực nghĩ kế theo đuổi tận cùng tiểu điếm lão bản* không buông ra. Tin tức này nếu truyền ra ngoài, nhất định sẽ là một tin khϊếp sợ Thế giới đại bát quái sao?

*bà chủ của một cửa hàng nhỏ.

Ừ, nếu như tin tức này truyền đi, giới truyền thông nhất định sẽ liều chết đem toàn bộ quá khứ của hai người họ đào xới phanh phui hết thảy, đến lúc đó lòng hiếu kỳ của cô chắc chắn sẽ được thoả mãn.

Đáng tiếc, cô không phải là loại người vui vẻ trên thống khổ của người khác nha!

Cầm lấy, ly lục trà sữa của mình, cô tắt đèn phòng khách, xoay người trở về phòng nghỉ ngơi.

Trên giường, Tiểu Cương ngủ ngon, hô hấp vững vàng, sắc mặt hồng nhuận, không có bất kỳ điểm bầm tím thiếu dưỡng khí.

Khúc Thiến ngồi bên giường, nhẹ nhàng kéo chăn đắp lại cho Tiểu Cường, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn say giấc, cô không khỏi có chút giật mình.

Năm đó, cô rời Anh quốc, trở lại Đài Loan, từ đấy vẫn luôn sống cô đơn, không dám về nhà, không dám liên lạc với bạn bè cũ, cứ như vậy tìm một trường luyện thi, dạy tiếng Anh mà làm việc, nháy mắt đã trải qua một năm.

Bây giờ hồi tưởng lại, trừ đau lòng cùng nước mắt, thì đối với năm kia bao nhiêu khổ sở chuyện phát sinh cơ hồ hoàn toàn không có ấn tượng, từ khi sinh mệnh Tiểu Cương phụ thuộc vào cô có lẽ trí nhớ của cô mới lại tiếp tục.

Ở trong ấn tượng mơ hồ, cô nhớ là mình đã thuê phòng trọ của một đôi vợ chồng trẻ, bọn họ lúc nào trước mặt cô cũng luôn có vẻ là một cặp hạnh phúc, ân ân ái ái.

Cô đã từng có gặp mặt bọn họ mấy lần, nhưng kì lạ là bây giờ cô làm sao cũng không tài nào nhớ nổi đôi vợ chồng trẻ kia trông bộ dáng như thế nào.

Có một hôm, bọn họ ôm tiểu hài tử xuất hiện trước cửa nhà cô, nói bọn họ phải đi bệnh viện, nên thỉnh cầu cô chiếu cố hài tử một chút, ai biết được mục đích cuối cùng của bọn họ là muốn vứt bỏ đứa trẻ. Mà bây giờ hồi tưởng lại, cô vẫn không dám tin trên đời này lại có những bậc cha mẹ ác tâm đến như vậy.

Tiểu Cương, bẩm sinh là một đứa trẻ mắc bệnh tim, cô đầu tiên cũng không biết chuyện này, cho đến một lần, lúc trời tối, nó đột nhiên khó thở, môi cùng đầu móng tay, móng chân biến thành màu đen, cô mới giật mình, vội càng đưa đi bệnh viện cấp cứu.

Sau này, cô mới biết là đôi nam nữ kia không phải là một đôi vợ chồng, Tiểu Cương ra đời ở một phòng khám bệnh nhỏ, chứng minh, tài liệu về cha mẹ trước kia đều là giả.

Bởi vì phòng khám nhỏ nên thiết bị đều không chuẩn xác, nên không phát hiện ra bệnh tim bẩm sinh của Tiểu Cương, cho đến nửa năm sau, khi bệnh bộc phát, họ mới đưa nó đến bệnh viện lớn.

Có lẽ là vì thương Tiểu Cương giống mình, bị người vứt bỏ, không có chỗ nương tựa, cô không chút do dự đón nhận tiêu nam anh đáng thương, hơn nữa lại yêu quý, chiếu cố như chính con do mình đứt ruột đẻ ra.

Dù sao thì, trong cái không may cũng có cái may mắn, cô tiếp nhận Tiểu Cương, mà cũng giống như mình được cứu, từ sau đó cuộc sống của cô không hề giống như một năm quá khứ kia, một năm quá khứ sống không chút cảm giác, vô cảm trước thời gian của cuộc sống.

Vì chiếu cố Tiểu Cương mà cô nghỉ việc ở trường luyện thi ngoại ngữ đó, muốn tìm một công việc có thể cùng đứa trẻ làm việc. Nhưng không có một công việc nào mà lão bản* nào có thể thông cảm cho nàng phải mang theo trẻ nhỏ, cuối cùng cô tự bản thân gây dựng sự nghiệp, tự mình làm lảo bản.

*lão bản: ông/bà chủ.

Cũng đã hơn ba năm, thành thật mà nói, cuộc sống của cô trôi qua rất cực khổ, bề bộn nhiều việc, nhưng cũng vì vậy mà không có thời gian để tiếp tục khổ sở, khóc lóc thương tâm.

Nửa năm trước, Vu Hàn cùng Lưu Dư lần lượt xuất hiện giữa cuộc sống của cô, khiến cô cũng bắt đầu cảm thấy cuộc sống như thế thật ra cũng không hẳn là tệ, có con, có tỷ muội, có nơi cư trú qua ngày: có thể trở về nhà.

Nhưng tại sao?

Anh ta, tại sao lại chọn lúc này để chồi ra, nhiễu loạn bình tĩnh mà cô vất vả lắm mới có thể lấy lại?

Nước mắt không tự chủ từ hốc mắt chảy xuống, Khúc Thiến đưa tay, đem nó lau đi, nhưng là... một giây sau: chuỗi nước mắt tĩnh lặng trôi xuống không ngừng.

Cô rốt cuộc phải làm sao mới có thể khiến anh buông tha, rời đi, trả lại cho cô cuộc sống yên tĩnh?

Ai có thể nói cho cô viết, cô phải làm sao mới có thể bình phục tâm ý, bình phục sự cảm thụ rung động trong lòng?

***

Anh quốc - Bốn năm trước...

Nhận được công ty đĩa nhạc gọi tới, báo cho anh là lần trước ba ca khúc anh sáng tác đã được mua lại, Tiêu Tư hưng phấn lấy áo khác hướng ngoài cửa lớn, ra ngoài.

Anh muốn nói ngay với lão bà tin tức tốt lành này, bất quá anh chỉ muốn nói cho cô biết chỉ có hai ca khúc được tuyển, bởi vì tiền nhuận bút của ca khúc còn lại, anh muốn dùng để mua quà cưới tặng cho lão bà thân ái, cho cô một kinh hỉ.

Tháng sau nữa chính là kỉ niệm một năm ngày cưới của họ.

Cuộc sống hạnh phúc luôn khiến cảm thấy trôi qua đặc biệt mau hơn, cảm giác hai người họ chỉ mới vừa kết hôn ngày qua mà thôi, không nghĩ tới tháng sau đã là kỉ niệm bọn họ kết hôn tròn một năm. Thật là bất khả tư nghị.

Mặc dù một năm này, cuộc sống của họ trôi qua cũng không giàu có, trên thực tế vì cứu giúp Tiểu Kiệt và Joanna, vợ chồng bọn họ thỉnh thoảng còn phải gặm bánh mì dẻo với nước sôi thật, nhưng lão bà nhân ái của anh chưa bao giờ nói một câu oán trách.

Vì cuộc sống, vì tiền chữa trị cho Joanna, và cũng vì ủng hộ niềm vui của anh, cô thậm chí còn một vai gánh vác kế sinh nhai, chạy đến quán ăn rửa chén dĩa.

Khúc Thiến là điều mỹ lệ nhất trong ba mươi năm anh sống trên đời. Bởi vì cô, anh rốt cuộc biết hạnh phúc có tư vị gì, cảm giác có gia đình là như thế nào.

Anh chưa bao giờ biết được yêu một người và được người đó yêu sẽ có cảm giác vui vẻ hạnh phúc gì, cho đến khi cô xuất hiện giữa cuộc đời anh, nói cho anh biết hết thảy hạnh phúc thì có ma pháp gì.

Cô không chỉ là điều mỹ lệ, mà còn là hạnh phúc của anh, là gia đình của anh. Anh thật sự rất yêu cô.

Nghĩ đến như thế, có thể nhìn thấy lão bà thân ái của anh, Tiêu Tư nhẹ huýt sáo, mang theo vẻ mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc nhảy xuống cầu thang. Đột nhiên, khi nhảy xuống bậc thang cuối cùng, vừa lúc hai chân chạm đến, xuất hiện một người đàn ông chặn trước mặt anh.

Người đó mặc một bộ vest tây cứng nhắc, dưới chân, giày da lâu đến loè loè toả sang, thời điểm anh nhìn về phía hắn, hắn lập tức nghiêm người cung kính cúi chào anh.

"Tiêu Tư thiếu gia."

Vừa nghe thấy danh hiệu này, Tiêu Tư cũng biết ai phái tới người này.

"Ngươi nhầm người rồi." Anh, mặt không chút thay đổi nói, xoay người muốn lướt qua đối phương, nhưng mà hai chân mới vừa di động, đối phương liền nhanh chóng chắn người trước hướng của anh.

"Tiêu Tư thiếu gia, lão gia muốn gặp người. Mời thiếu gia cùng tiểu nhân đi một chuyến?"

"Ta đã nói là ngươi nhận nhầm người rồi." Anh lãnh đạm nói, muốn lần nữa bước qua, nhưng không ngờ lần thứ hai đã có chó săn chặn lại đường đi của anh.

"Tiêu Tư thiếu gia, xin người theo chúng tôi một chuyến." Giọng lễ phép trong nháy mắt biến thành cường ngạnh yêu cầu.

"Nếu như ta nói không thì sao? Các ngươi muốn động thủ bắt cóc ta sao?" Không giả vờ người là người dưng đi đường, Tiêu Tư lạnh lùng liếc xéo hai kẻ đang ngăn trở anh.

"Tiểu nhân không dám."

"Vậy thì tránh ra cho ta!" Anh lạnh lùng nói.

"Lão gia nói nếu như thiếu gia không chịu theo chúng tôi trở về, vậy thì mời Thiếu phu nhân trở về thay."

Sắc mặt Tiêu Tư liền biến sắc, nhanh chóng xoay người lại.

"Các ngươi dám động vào Khúc Thiến, mất một sợi tóc, ta sẽ gϊếŧ các ngươi." Ánh mắt anh sắc bén nhìn bọn họ chằm chằm, âm thanh vang lạnh lùng.

Hai gã mặc tây phục không tự chủ rung mình một cái, rốt cuộc biết lão gia nguyên nhân tại sao sau khi đại thiếu gia gặp chuyện không may, lại cố ý đem người thừa kế đổi thành tiểu thiếu gia, mà không nghĩ đến hai vị thiếu gia còn lại. Bởi vì chỉ cần so khí chất, hai vị thiếu gia kia thật sự không thể so sánh với Tiêu Tư thiếu gia.

"Có nghe thấy gì không? Nếu như các ngươi dám động vào một sợi tóc của Khúc Thiến, ta nhất định sẽ gϊếŧ các ngươi." Ánh mặt Tiêu Tư giờ đây lạnh như băng thấu xương, làm người khác không rét mà run.

Hai gã mặc tây phục không khỏi dùng sức lắc đầu, cũng lui về sau một bước dài.

"Chúng tôi không dám... Chúng tôi thật không dám... Chỉ là..."

"Đi." Tiêu Tư bỗng nhiên nói.

"Dạ thiếu gia?" Hai gã sững sờ hỏi lại.

"Lão đầu tử không phải là muốn gặp ta sao?" Tiêu Tư mím môi cười lạnh "Dẫn đường."

Không tự chủ được thiếu gia khí chất lãnh đạo mệnh lệnh, hai gã tây phục cung khính khom lưng: "Vâng, xin đi theo thuộc hạ."

Nếu nhắc đến Gia tộc Lindsey có lẽ chỉ người Anh mới biết gia tộc này, nhưng chỉ cần nhắc đến tập đoàn Lindsey thì khắp Thế giới đều có công ty chi nhánh, hàng hoá sản xuất khắp, thì không chỉ ở Anh Quốc, ở các thành phố lớn nào cũng các bộ phận thiết trí* của tập đoàn, có thể nói là không người nào không biết, ngay cả oa nhi cũng biết sự hiện hữu của nó. Gia tộc Lindsey ở Anh quốc chính là chủ của tập đoàn hùng mạnh, nổi tiếng khắp Thế giới, không ai không rõ, mà Tiêu Tư Lindsey chính là sinh ra trong một gia tộc có thế lực, giàu có như vậy. Nhưng chẳng qua thân phận xuất thân của anh không được người trong gia tộc coi trọng, thậm chí có thể nói là bị di vong.

*thiết kế và trang trí.

Cho nên sau khi anh có đủ năng lực tự cấp tự túc, liền dứt khoát kiên quyết rời khỏi toà thành vốn như một toà băng thành này, cuộc sống trải qua mặc dù không giàu có, nhưng tuyệt đối là một cuộc sống tự do.

Anh chưa từng nghĩ sẽ trở lại toà thành này, trên thực tế nếu như lão đầu tử không phái người đến tìm anh, anh cơ hồ sẽ muốn quên mất thân phận và quan hệ của mình với gia tộc Lindsey giàu có và thế lực kia.

"Nghe nói cha muốn gặp ta? Có chuyện gì, ta bề bộn nhiều việc, có gì thì mau nói." Có lẽ cũng phải ít nhất năm năm anh chưa gặp lại lão đầu tử, Tiêu Tư gọn gàng dứt khoát nói, tuyệt không nghĩ lãng phí thời gian ở nơi chẳng có chút cảm tình này.

"Con bận rộn cái gì? Bận ở cái dàn nhạc chơi trong cái hầm ẩm ướt dưới đất đó*, hay là viết nhạc cho đám tam ca hát như phun nước miếng, con còn có thể bận rộn cái gì?" Chủ nhân của toà thành lạnh giọng hỏi.

*Quán bar ở tầng hầm.

"Không nghĩ tới Công tước đại nhân ngày ngày trên máy bay Riwan, còn có thời gian quản một tiểu nhân vật như ta đang làm những gì, ta thật đúng là vinh hạnh nha." Tiêu Tư không nhịn được giẫu cợt nói.

"Con là con của ta."

"Là sao?" Anh tự giễu cười, "Ta còn tưởng rằng mình là trẻ cô nhi."

"Ngồi xuống."

"Không cần, ta việc bận. Cha có lời gì cũng nhanh nói đi, ta còn có những chuyện khác muốn làm." Ánh nhìn không chút tình cảm chằm chằm vào lão đầu tử.

Lão đầu tử so với trong trí nhớ của anh vóc dáng tựa hồ đã già đi rất nhiều, dù sao suy xét một chút lão cũng đã muốn bảy mươi tuổi, mặt mũi trông già đi cũng là điều bình thường, không già đến nổi biến thành yêu quái.

Thuỵ Đức Lindsey ánh mắt lấp lánh nhìn tiểu nhi tử của mình, mặc dù nó có ăn mặc có chút bất luân bất loại, áo bông trắng dài tay mặc bên ngoài áo thun đỏ rộng thùng thình, nửa người dưới quần jean lỏng loẹt suy suy sụp sụp, giống như có thể muốn té bất cứ lúc nào, ống quần thậm chí phá hư nhiều cái trông như đại hang động*, đầu tóc dài tưởng chừng như quá một năm chưa có cắt qua. Nhưng ngay cả vậy, cái khí chất thần thái lãnh tụ bức người cùng khí thế vượt trội vẫn làm người ta không thể xem thường.

*quần mài rách te tua mà ví như động!

Không nói đến việc lão Đại tai nạn xe cộ qua đời, thì tiểu nhi tử này của hắn đích xác là một trong hai người thừa kế phù hợp nhất. Lão không có chọn lầm người.

"Đại ca của con tháng trước vì tai nạn xe cộ ngoài ý muốn mà qua đời." Lão chậm chạp mở miệng nói, trong giọng nói vẫn có tia đau thương của một người cha mất con là Ái Nhi của lão.

"Ta biết, ta có đọc tin tức." Tiêu Tư không tự chủ mềm nhũn thanh âm, anh biết lão đầu tử trước giờ yêu nhất là Đại ca vẻ vang.

Lão Đại hoàn toàn có thể nói là phiên bản của lão đầu tử, bất kể là bộ dạng trưởng thành hay là đầu óc thông minh, mưu kế; không giống anh, trừ đôi mắt màu lam di truyền, còn lại trên người chẳng có thứ di truyền, bó buộc giống người khác.

"Vì chuyện này, cha phải một lần phải thay đổi di thư."

"Cho nên?"

"Con là người thừa kế trong di thư của cha."

Tiêu Tư không chớp mắt nhìn chằm chằm lão, tiếp theo đột nhiên cất tiếng cười to.

"Ha ha..."

Anh cười lớn tiếng khoa trương, tiền phủ hậu ngưỡng*, nhưng lão đầu tử từ đầu đến đuôi vẫn giữ vẻ trầm tĩnh, ánh mắt đúng đắn nhìn anh, thấy vậy anh cả người phát cương, tiếng cười vì thế mà giảm xuống.

*Tiền phủ hậu ngưỡng: gần giống như bò ra đất mà cười, cười ngất ngưỡng.

"Cha hẳn là đang nói đùa?" Anh hỏi.

"Không." Lão đầu tử nhìn thẳng vào mắt anh.

"Lão Nhị cùng lão Tam đâu? Bọn họ cũng tai nạn xe cộ mà chết rồi sao? Cha làm như vậy, hai người huynh đệ họ, cùng với mẹ của hai lão sẽ không kháng nghị, sẽ không có ý kiến sao?" Anh lạnh lùng châm chọc nói.

Lão đầu tử tổng cộng có bốn người con trai, lão Đại là do vợ cả sinh, lão Nhị, lão Tam là do lần tái giá thứ hai Nhâm lão bà sinh, còn anh là kết quả lần lão đầu tử gặp gỡ ở ngoài.

Nếu như anh nói ở nơi này như toà lãnh băng anh đã từng nhận được tia ấm áp lời nói thì tia ấm áp đó là đến từ chân tình của lão Đại, chỉ có lão Đại quan tâm rằng trong gia tộc còn có Tiêu Tư Lindsey tồn tại. Đáng tiếc kể từ khi lão Đại thừa kế sự nghiệp xong, liền ngày ngày bề bộn nhiều việc, nào còn thời gian dư thừa quan tâm đến tiểu đệ này là anh, năm đó anh mới mười hai tuổi.

Về phần lão Nhị và lão Tam, cùng với người mà anh phải gọi là phu nhân, tất cả đối với anh đều giống như toà thành này, lãnh băng, lãnh khốc, tàn ác nhất.

"Tiền là của cha, công ty cũng là của cha, cha muốn để lại cho người nào thì sẽ để lại cho người đó."

"Cám ơn cha đã coi trọng ta, đáng tiếc ta đối với tiền và công ty của cha không có hứng thú." Tiêu Tư mặt không chút thay đổi nói: "Đây chính là lí do cha tới tìm ta sao? Bây giờ ta có hay không thể đi?"

Nói vừa xong, anh phất tay một cái, xoay người rời đi.

"Chờ một chút." Thụy Đức kêu lên.

"Còn có chuyện gì?" Tiêu Tư vẻ mặt không kiên nhẫn dừng bước lại quay đầu lại nhìn.

"Con, ta đã quyết định thì sẽ không thay đổi tâm ý. Còn có, con tính lúc nào mang con dâu của cha trở về thỉnh an ta? Tuỳ tiện tìm một giáo đường nhỏ kết hôn, con chỉ có thể làm như vậy cho cô ấy thôi sao? Con tốt nhất cho ta một lần bổ sung hôn lễ long trọng cho vợ con đi, con dâu của Thuỵ Đức Lindsey ta cũng không thể chịu uỷ khuất như vậy!"

Tiêu Tư một cái chớp mắt cũng không nhìn ra cái nháy mắt của lão*, cảm giác một cổ nhiệt đột nhiên từ đáy lòng chảy ra. Lão không hỏi xuất thân cùng lai lịch của Khúc Thiến sao? Anh còn tưởng rằng lão sẽ phê bình lung tung Khúc Thiến không thôi, sau đó muốn anh ly hôn, một lần nữa tìm một người phụ nữ môn đăng hộ đối kết hôn, anh trên đường đến đây đã luôn nghĩ như vậy, không nghĩ tới...

*ý nói không tìm ra điểm nói đùa.

"Tâm ý của ta cũng sẽ không thay đổi. Về phần lễ cưới long trọng, chờ khi ta có năng lực đi, đến lúc đó cha cũng sẽ được gặp con dâu. Gặp lại sau." Anh nói xong xoay người rời đi, bước nhanh nhưng khi đến ngưỡng cửa thì dừng lại: "Đúng rồi, về chuyện thỉnh an, chờ ta có ngày nào rảnh rỗi rồi nói sau."

Phất tay một cái, thân ảnh của anh ngay sau đó tan biến tại ngoài cửa.

"Lão gia, cứ như vậy đi để thiếu gia đi?" Một bên lão thân cận mặc tây phục thuỷ chung trầm mặc đứng từ nãy đến giờ mở miệng hỏi.

Cả nhà họ từ thời tổ phụ đã bắt đầu hầu hạ gia tộc Lindsey, phụ thân lúc còn sống là thư ký của lão gia, sau đó hắn là thư ký của đại thiếu gia. Từ khi đại thiếu gia mất vì tai nạn xe cộ, hắn tạm thời trở lại hầu hạ bên cạnh lão gia, bất quá hắn đã nhìn thấy dáng dấp của tân chủ tử đã ra lò.

"Nó sẽ trở lại." Thuỵ Đức mười phần lòng tin nói.

Tây trang nam* trên mặt viết mấy chữ 'không giải thích' được.

*Người đàn ông mặc tây phục.

"Nó nói không sai, lão Nhị và lão Tam sẽ không phải không có ý kiến một khi bọn chúng đã nghe nội dung của di thư mới của ta..." Thuỵ Đức mỉm cười nói, trong tươi cười đều anh lên vẻ đa mưu túc trí tính toán.

"Ý lão gia là nhị thiếu gia cùng tam thiếu gia sẽ tìm tiểu thiếu gia gây phiền toái, mà khi đó tiểu thiếu gia sẽ hồi tâm chuyển ý?"

"Hai đứa con kia nhất định sẽ làm những chuyện không có não lớn như vậy. Cũng tốt, bọn chúng lớn như vậy, cũng nên để cho bọn chúng làm chút chuyện ý nghĩa đối với cái nhà này và tập đoàn."

"Nhưng họ đi tìm thiếu gia gây phiền toái, mà không phải đi khuyên thiếu gia, thiếu gia làm sao có thể hồi tâm chuyển ý?"

"Vật cực tất phản* những lời này ngươi có nghe qua chưa?"

*Bằng nghĩa với câu "con giun xéo lắm phải quằn".

"Vật cực tất phản?"

"Tiểu tử kia cho là mình toàn thân cao thập chỉ có ánh mắt màu xanh giống ta, nhưng không biết rằng trong máu, trong xương của nó chính là cá tính ngông nghênh giống ta như đúc, ngay cả hành động tuổi trẻ cơ hồ cũng giống như ta thời thanh niên. Sư tử trong lúc ngủ say thì không đáng sợ, nhưng khi mãnh thú đã tỉnh giấc thì lúc ấy thật sự đáng sợ."

Tây trang nam gật đầu, hiểu đại khái ý tứ của lão gia trong lời nói.

Bây giờ, Tiêu Tư thiếu gia chỉ là một con sư tử đang ngủ, cho nên vô hại, nhưng một khi thiếu gia đã tỉnh, thì chỉ có một câu duy nhất —— ngăn cản sẽ thành người chết. Thiếu gia chính là dạng nam nhân khiến người khác vừa kính trọng vừa nể sợ.

"Tây Mông, ngươi tìm người bảo vệ Khúc Thiến an toàn, đừng để cho hai đứa thiếu suy nghĩ đó xúc phạm đến con dâu ta."

"Vâng, lão gia."
« Chương TrướcChương Tiếp »