Chương 6: Thuật Dung

"Ngươi là 2 Sao, mà ta... Người thường, ngươi có thể hiểu ta đang nói gì." Tạ Dư Trì lùi lại hai bước, "Trừ phi ngươi sợ thua ta... Ngươi sợ ta, ngươi là kẻ yếu ——"

"Grào ——" Tang thi xanh lục đột nhiên gầm lên, các tang thi đang định chen vào bên cạnh cửa sắt đột nhiên bất động. Bao gồm cả những tang thi đang cố gắng nhảy qua từ một tòa nhà khác...

『 Ting! Mở ra hình thức săn thú tràng! 』

『 Ký chủ đại nhân! Cho dù ngài là thợ săn hay con mồi, hãy thể hiện hết mình! —— 』

"Xinh đẹp!" Thanh Hòa không khỏi khen một tiếng, cô ẩn mình, nhắm súng bắn tỉa vào đầu tang thi 2 Sao kia.

Tạ Dư Trì chưa kịp thở thả lỏng một hơi, tang thi xanh lục kia đột nhiên xông tới, nàng thấy móng tay bạo trướng kia, sợ tới mức lăn ngay tại chỗ, bò dậy bỏ chạy.

Khiếu Thiên vốn đang chém gϊếŧ tang thi bình thường chạy về, ngao ô một tiếng cắn mắt cá chân tang thi xanh lục.

"Pang!"

"Chết tiệt!" Thanh Hòa nhịn không được đấm một cái, mới vừa rồi viên đạn kia bị tang thi phát hiện, chỉ bắn trúng bả vai. Cô thấy tang thi kia đột nhiên lao về phía mình, thu súng bắn tỉa chạy đi, sau đó dùng súng tự động bắn.

"Shit!" Hết đạn, Thanh Hòa nhìn tang thi xanh lục đột nhiên tới gần, cúi người nghiêng người né tránh móng vuốt, hung hăng bổ báng súng lên hàm trên của tang thi, sau đó đá vào ngực nó, mượn lực kéo ra khoảng cách với nó.

Khiếu Thiên đột nhiên nhảy lên bả vai tang thi cắn vào đầu nó, tang thi xanh lục vung móng vuốt túm Khiếu Thiên hung hăng đập nó xuống đất, lúc Khiếu Thiên bị kéo xuống còn mang theo một miếng da đầu của nó, xem đến Tạ Dư Trì gần như ói ra.

Tang thi xanh lục cực kỳ tức giận, nó hung hăng nâng chân lên muốn giẫm vỡ đầu Khiếu Thiên.

『 Cảnh báo! Cảnh báo! Tiểu đồng đội cận kề tử vong! Cận kề tử vong! 』

Tạ Dư Trì: "Đệt?!"

Nàng cầm phù chú xông lên, mới vừa dán lên lưng tang thi xanh lục đã bị nó quăng ra ngoài.

Tạ Dư Trì nặng nề ngã xuống đất, cảm thấy cả người mình đều không khỏe. Nàng cố sức bò dậy, thở phào nhẹ nhõm khi thấy mình ngoại trừ trầy da thì không bị tang thi cào. Nàng nhìn phù chú đang cháy trên lưng tang thi, tang thi gầm lên đau đớn, sau đó đột nhiên lao về phía mình ——

Trốn? Không còn sức lực —— Nhưng, thế nhưng...

"Ô uông ——" Khiếu Thiên đột nhiên nhảy lên đầu tang thi, quơ quơ móng vuốt lung tung, còn gắt gao cắn vào nơi vừa bị nó cắn đứt một miếng da.

Thanh Hòa bắn một phát súng vào ngực tang thi, cô nhìn con chó tang thi trên đầu tag thi, do dự không tấn công, nhưng rất nhanh Khiếu Thiên lại lần nữa bị ném bay, lần này Khiếu Thiên chỉ bò hai bước đã quỳ rạp trên mặt đất, hơi thở thoi thóp.

"Lão nương thật là ——" Thanh Hòa cực kỳ tức giận, cô đột nhiên nghe thấy tiếng máy bay trực thăng, cuối cùng mấy người từ căn cứ cũng đã đến. "Mang theo con chó của em, chuẩn bị lui!"

Tạ Dư Trì bò dậy chuẩn bị tìm Khiếu Thiên, đột nhiên nghe thấy một tiếng thi rống.

『 Ting! Hủy bỏ hình thức săn thú tràng! Hành vi của ngài đã hoàn toàn chọc giận tang thi 2 Sao, hiện giờ ngài muốn chạy? Tang thi 2 Sao không tuân thủ hiệp nghị nữa. 』

Tạ Dư Trì bị một vật thể không xác định đè lên người, nàng ngửi thấy một mùi hôi thối tanh tưởi, sợ đến mức dán một tấm phù chú lên người nó, nàng vội vàng đẩy tang thi còn chút choáng váng đã bắt đầu bị cháy này ra, chạy đến nhanh chóng bế Khiếu Thiên lên.

Bụng Khiếu Thiên chảy rất nhiều máu, khiến người kinh ngạc chính là máu này vậy mà là màu đỏ tươi, còn mang theo độ ấm.

"Thanh Hòa! Đi lên!" Trực thăng hạ thang xuống, một người cầm loa hét lên, "Nhanh lên!"

"Grào ——" Tang thi xanh lục lần lượt ném những tang thi bình thường lên, ngẫu nhiên có con trúng máy bay trực thăng khiến trực thăng rung chuyển.

"Còn em ấy..."

"Cậu lên trước đi!" Giọng nói của người phía trên vô cùng lạnh lùng, "Tôi không muốn người của tôi bị chôn cùng."

"..." Thanh Hòa nghiến chặt răng, chạy về phía máy bay.

Tạ Dư Trì cũng muốn chạy, nhưng nàng đã bị bao vây, lũ tang thi tạo thành một vòng tròn bao vây quanh nàng.

Tang thi xanh lục nhìn chiếc trực thăng trên không vô cùng tức giận, nó gầm lên vài lần nhưng thấy không có kết quả gì, vì vậy nó quay lại tìm Tạ Dư Trì.

Tạ Dư Trì: QAQ

Nàng bị một đám tang thi vây quanh ở giữa, giống như một đấu trường thời xưa, vòng tròn tang thi chậm rãi lui về phía sau, mở rộng, để lại nhiều không gian ở giữa hơn.

Sau đó, tang thi xanh lục đi tới.

"Không thể, không thể chết được..." Tạ Dư Trì thì thào, nàng đã chết qua một lần và biến thành quỷ hồn, thật vất vả, thật vất vả mới có thể sống lại...

Nàng không muốn...

Chết dưới tay tang thi...

Nàng không muốn...

Bị tang thi ăn thịt...

Nàng đặt Khiếu Thiên xuống đất, nắm phù chú hít sâu một hơi.

Hệ thống, ta bị cào thương, ta sẽ chết sao? Sẽ, sẽ biến thành bộ dáng quái quỷ này sao?

『 Giá Thuốc phòng ngừa: 80 tích phân! Vì ký chủ còn trong thời hạn bảo vệ người mới, lần đầu mua sắm, tình huống nguy hiểm, hệ thống giảm giá xuống còn 10 tích phân! 』

『 Thuốc phòng ngừa: Uống xong, trong vòng một giờ kể từ khi bị cảm nhiễm có thể ngăn ngừa biến đổi! 』

Ta chỉ có 5 tích phân a hỗn đản!

『 Tiêu diệt tang thi 2 Sao để nhận 10 tích phân. 』

Chết tiệt ——

Tạ Dư Trì nheo mắt lại, nhìn tang thi xanh lục càng ngày càng gần, đột nhiên nghênh đón.

Nhưng nàng còn chưa đυ.ng tới tang thi này đã bị một vuốt của nó hất văng.

"A —— Shh..." Cánh tay bị cào không chút lưu tình, ba đường máu mang theo chút màu đen, đau đến mức Tạ Dư Trì hận không thể lăn lộn trên đất.

Nhưng hiển nhiên tang thi xanh lục không muốn chơi nữa.

"Ta —— Sẽ gϊếŧ ngươi ——" Tạ Dư Trì bất chấp tất cả, lấy ra tất cả những phù chú còn lại trong ba lô, sau đó ném toàn bộ vào người tang thi.

"Grào ——"

Tạ Dư Trì thậm chí không dừng lại, nàng không quan tâm ngọn lửa hay móng vuốt tang thi đang vung lung tung, nàng nhào lên lấy dao găm đặc biệt từ trong ba lô ra hung hăng đâm vào trán tang thi.

"Shh..." Nàng bị móng vuốt tang thi vung ra hất ngã xuống đất, đau đến mức không ngăn được nước mắt, nhưng chủy thủ kia lại gắt gao cắm vào tráng tang thi......

Ngọn lửa...

『 Ting! Săn bắn thành công!

Khen thưởng: Điểm kỹ năng × 1, Phù chú 2 Sao × 1 』

『 Tiêu diệt tang thi 2 Sao thành công!

Khen thưởng: 10 tích phân, Rương kho báu nhỏ bí ẩn × 1 』

Đổi... Thuốc...

『 Ting! Đổi Thuốc phòng ngừa thành công! Ký chủ đang trong tình trạng nguy cấp, hệ thống sẽ tự động giúp ký chủ ăn vào. 』

Tang thi 2 Sao đã chết, những tang thi nhỏ xung quanh lảo đảo lắc lư cư nhiên đều tản ra?

Trước khi hôn mê, Tạ Dư Trì mơ hồ nhìn thấy trực thăng hạ cánh.

☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆

"Em ấy vẫn chưa tỉnh! Nhưng cũng may là không phát sốt... Cũng không bị cảm nhiễm... Chết tiệt, Thuật Dung! Mình đã nói là còn em ấy mà!"

"Cậu đang nghi ngờ về quyết định của tôi?"

"Nhưng em ấy đã gϊếŧ con 2 Sao kia!"

"Là lỗi của cậu khi đánh giá thực lực không đúng. Cậu đã nói em ấy chỉ là một người bình thường."

"Mình... Làm sao mà mình biết được... Mình... Quên đi, quên đi, là lỗi của mình." Giọng của Thanh Hòa có vẻ thực táo bạo.

"Em ấy tỉnh rồi."

"Hửm? Vậy sao?... Ờm, này, Tạ, Tạ Dư Trì đúng không? Em tỉnh rồi à? Nói gì đó đi, nhìn chị này? Em mở mắt xem?"

Tạ Dư Trì cảm thấy đầu rối tung lên, thân thể vẫn còn đau, thử cử động đã động đến miệng vết thương, không khỏi thở hổn hển. "Đây là... khụ."

"Uống nước đi."

Tạ Dư Trì uống cốc nước ấm Thanh Hòa đưa, đánh giá căn phòng giống như phòng bệnh này, nàng hơi ngạc nhiên khi thấy người phụ nữ mặc áo blouse trắng mang kính gọng đen đứng ở mép giường kia.

Hình như người phụ nữ này là cái người trên đồng hồ của Thanh Hòa... Không đúng, nàng đang ở đâu đây?

"Tang thi 2 Sao?!"

"Đã chết rồi." Thanh Hòa nói, "Em thật lợi hại, cái đó... Ừm, chị đã bỏ rơi em, thực xin lỗi."

"... Không sao, à, Khiếu Thiên?"

"Nó đang hồi phục rất tốt, nhưng tôi muốn mượn dùng một chút." Người áo blouse trắng kia mở miệng, giọng nói quạnh quẽ khiến người ta có chút sợ hãi, "Nếu thuận tiện, em có thể nói chuyện với tôi về chức nghiệp của mình không? Phù Chú Sư."

"Chị..."

"Cậu ấy là Thuật Dung, là người sáng lập và lãnh đạo căn cứ này." Thanh Hòa giải thích, "Cậu ấy rất tò mò về em và con chó của em, muốn nghiên cứu một chút..."

"Chị muốn mổ xẻ tôi?!" Tạ Dư Trì sợ tới mức suýt nữa lăn khỏi giường.

"..." Thuật Dung khó có được xấu hổ một chút, "Nghiên cứu bình thường, tôi muốn tán gẫu với em một chút. Không phải giải phẫu."

Tạ Dư Trì nhẹ nhàng thở ra.

"Trong lúc em hôn mê, căn cứ đã đăng ký căn cứ công dân và thân phận cho em." Thuật Dung lấy ra một tấm thẻ.

Tạ Dư Trì, nữ, 18 tuổi, người thường (0 Sao), Phù Chú Sư. Số Z420104.

"Cảm ơn..."

"Không có gì. Thanh Hòa, cậu đi ra ngoài đi." Thuật Dung ngồi xuống bên mép giường, sau đó bắt đầu đuổi người.

Thanh Hòa mỉm cười, "Thuật Dung sẽ không làm em bị thương, đừng lo lắng. Cậu ấy cũng là 2 Sao."

"Phù Chú Sư là gì?" Thuật Dung nhanh chóng vào chủ đề.

"Có thể chế tác phù chú, hỗ trợ hoặc tấn công... Nhưng phải dán phù chú lên mục tiêu thì mới có hiệu quả..."

"Chỉ có em mới có thể dán?"

"Em chưa thử qua... Bởi vì em không nói cho ai biết, sau đó... Ờm, hiện tại em chỉ biết một loại phù chú, những loại khác em còn chưa học tới..." Tạ Dư Trì có chút xấu hổ, sao nàng lại cảm thấy mình vô dụng đến như vậy?

"Vậy sao..." Thuật Dung hơi tự hỏi một chút, "Có thể đối phó tang thi?"

"Vâng, có thể gϊếŧ tang thi 1 Sao, còn tang thi 2 Sao thì... Ừm, chỉ có thể làm nó bị thương."

Thuật Dung gật đầu, "Dao găm của em rất sắc bén."

"... Đó là quà sinh nhật ba ba đã tặng cho em, cho em dùng để phòng thân." Hệ thống ba ba cũng là ba ba nha!

"Phù chú của em là lấy ra từ nơi nào? Chế tác như thế nào?"

Sắc mặt Tạ Dư Trì lập tức trở nên khó coi, nàng mím môi không trả lời.

Thuật Dung nheo mắt lại, ngón tay đẩy đẩy gọng kính, "Không thể nói sao?"

"Nói ra thì không ổn lắm..." Tạ Dư Trì chột dạ rụt rụt thân mình.

"Phó căn cứ trưởng." Thuật Dung đột nhiên lên tiếng, "Như thế nào?"

"Cái gì?"

"Chức vụ, tỏ vẻ thành ý của tôi đối với em." Thuật Dung rút ra tấm thẻ trong tay Tạ Dư Trì, "Gia nhập vào căn cứ bọn tôi, trung thành với tôi."

"Nhưng..."

"Nếu không thì chết." Thuật Dung bình tĩnh, "Tôi cảm thấy em rất có tính uy hϊếp."

"Không có!"

"Miệng vết thương của em từ chỗ này đến chỗ này, một đường máu. Còn nữa, cánh tay nơi này cũng có một vết cào." Thuật Dung dùng đầu ngón tay lướt qua vết thương của Tạ Dư Trì, khiến nàng run lên vì đau, lại còn cảm thấy có chút ngứa. "Thế nhưng, em không bị nhiễm."