Chương 45

Nếu không phải vì không bật đèn, Lạc Nghệ có thể nhìn rõ mặt Ôn Tiểu Huy đang đỏ bừng.

Ôn Tiểu Huy ngăn không được người mình cứ ngả ra sau: “Sao, sao thế?”

“Không phải anh vẫn rất thích Lê Sóc à, anh lại cự tuyệt hắn, chỉ như anh nói? Không đủ thích hắn thôi? Anh rõ ràng rất muốn yêu.”

Ôn Tiểu Huy đầu óc lờ mờ, vì cái gì thái độ Lạc Nghệ lại thế này. . . . . . Thật hung hăng? Giống như việc hắn cự tuyệt Lê Sóc là sai rồi. Lạc Nghệ thế này, làm cho hắn hơi sợ: “Lạc Nghệ, em làm sao vậy?”

Lạc Nghệ hai mày cau lại: “. . . . . . Là bởi vì em sao?”

Ôn Tiểu Huy nuốt nuốt nước miếng: “Rốt cuộc em lên cơn cái gì? Cằn nhằn lải nhải.”

Lạc Nghệ há miệng thở dốc, tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng lại nuốt trở về, y xoay người xuống giường: “Em vào phòng vệ sinh.” Nói xong cũng không quay đầu lại lao vào phòng tắm.

Ôn Tiểu Huy sợ run nửa ngày, hồi tưởng lặp lại mỗi câu Lạc Nghệ nói, hắn thật sự u mê không rõ Lạc Nghệ có ý gì. Hơn nữa, vì sao hắn cự tuyệt Lê Sóc, Lạc Nghệ không lại không vui mừng chứ. . . . . .

Ôn Tiểu Huy nằm trên giường, trợn tròn mắt nhìn trần nhà, nổi lên một tia bất an. Chuyện tới hiện giờ, hắn đã không thể không thừa nhận, tựa như có gì đó đã thay đổi. Đúng, chính là từ sau khi hắn ký hợp đồng, giữa hắn và Lạc Nghệ đã thay đổi, là cái gì thay đổi đây, Lạc Nghệ trốn tránh hắn, nhiệt tình đối hắn giảm thấp đến mức chưa từng có, nhất là phản ứng sau khi nghe hắn đã cự tuyệt Lê Sóc, hắn nghĩ tới cả đống phản ứng của Lạc Nghệ, cũng chưa nghĩ đến sẽ là như vậy.

Rốt cuộc làm sao vậy? Hắn hiểu lầm, hay Lạc Nghệ thật sự thay đổi?

Lạc Nghệ ở phòng tắm ngây người hồi lâu, lúc y đi ra, Ôn Tiểu Huy vì tránh cho xấu hổ, nhắm mắt giả bộ ngủ. Không nghĩ tới, từ sau khi trở về nước, lần đầu tiên nằm chung giường, lại là gượng gạo thế này, bọn họ từ trước tới giờ đâu có èo uột thế này đâu?

Lại qua một tháng, Lạc Nghệ như cũ vẫn ‘bận’, lúc này Ôn Tiểu Huy rốt cuộc không qua loa được nữa, Lạc Nghệ quả nhiên đang trốn tránh hắn. Mắt thấy sinh nhật Lạc Nghệ đã là cuối tuần này, kế hoạch tổ chức cho Lạc Nghệ một sinh nhật mười tám tuổi tốt đẹp, giờ hoàn toàn không dậy nổi hứng thú. Hắn không phải người không biết giận dỗi, đã định mở lời nói cho rõ ràng, nhưng lại lo, hắn chậm chạp không dám đi hỏi, hắn e rằng việc này có liên quan gì đó tới hợp đồng, nếu không hắn thật sự không thể lý giải thái độ Lạc Nghệ bỗng quá chênh lệch từ sau khi ký hợp đồng. Hơn hai năm ở chung, lại biến thành thế này? Để Ôn Tiểu Huy không thể tin tưởng, là thậm chí giữa họ không hề có mâu thuẫn.

La Duệ bưng đĩa hoa quả đã cắt miếng tới, dùng dĩa xiên dâu tây đưa tới miệng hắn: “Ngẩn ngơ cái gì, sao bảo là bàn với ta làm bánh sinh nhật gì cho Lạc Nghệ.”

“Không làm.” Ôn Tiểu Huy hờn dỗi nói.

La Duệ trợn mắt: “Ta bận tối mặt, hôm nay thật vất vả xếp chút thời gian nói việc làm bánh gì với mi, mi thế mà không làm?”

Ôn Tiểu Huy bĩu môi: “Lạc Nghệ đợt này không biết làm sao, cứ lạnh nhạt với ta.”

“Không phải hắn mở công ty thì bề bộn lắm việc à, còn đang chuẩn bị luận văn biện hộ nữa nhỉ?”

“Ờ.”

“Lắm thứ phải lo, không thể mỗi ngày lởn vởn với mi.”

“Ta từ lúc nào thì cần người lởn vởn với ta, nó lúc trước dù có bận, mỗi ngày vẫn nhắn tin gọi điện không ngừng, giờ cực ít.” Ôn Tiểu Huy cố nén không nói ra chuyện hợp đồng, hắn biết, nếu La Duệ không biết còn có chuyện hợp đồng kia, sẽ cho rằng hắn nhàn quá sinh hờn dỗi.

Quả nhiên, La Duệ nói: “Mi là quen được nuông chiều thôi, Lạc Nghệ đối xử với mi chưa đủ tốt hả, không phải là sơ suất chút thôi sao, thiếu gia ngài lại tiếp tục già mồm cãi cố với ta đi.”

Ôn Tiểu Huy phẫn nộ: “Mi thì biết cái gì.”

“Hừ, không giúp mi làm bánh ngọt nữa.”

“Không làm, không muốn làm sinh nhật cho nó nữa, mẹ nó nghĩ đến là bực.”

La Duệ thấy hắn có vẻ thật sự không muốn làm, kinh ngạc nói: “Không đến thế chứ, hắn càng như vậy, mi càng phải tạo sinh nhật kinh hỉ cho hắn, rất lãng mạn nha.”

Ôn Tiểu Huy lắc đầu: “Để nói sau, hiện tại một chút tâm trạng cũng không có. Lê Sóc tặng hai vé ra mắt phim, anh ấy bận rồi, mi đi không đây?”

“Đi chứ, vừa lúc nghỉ ngơi nghỉ ngơi.”

“Ờ, đi.”

Bộ phim điện ảnh kia nói về một tình yêu đô thị hài hước, rất khéo là, đạo diễn là Lý Hoa, Lý Hoa từ trẻ đã đảm nhiệm nhiều vai diễn, hiện giờ kinh nghiệm đầy mình, giá trị con người cao, bắt đầu lấn sang hậu trường, đối khâu chế tác và kịch bản vô cùng khắt khe, đây cũng là bộ phim đầu tiên cô làm đạo diễn.

Ôn Tiểu Huy với La Duệ mặc vest đen trắng đồ đôi, lần đầu tới chỗ tụ tập nhiều người giới giải trí, bọn họ ở trong đám người cũng không có vẻ kỳ quái.

“Oa, lắm trai đẹp quá lắm trai đẹp quá.” La Duệ kích động khẽ gọi.

Ôn Tiểu Huy cũng hai mắt tỏa ánh sáng: “Kia không phải người mẫu mới nổi sao, nhìn cặp đại chân dài kia kìa.”

“Vẻ mặt hơi khó ưa.”

“Đấy gọi là cá tính, mi nhìn mặt làm gì, nhìn chân, tắt đèn rồi đều như nhau thôi.”

Hai người bắt đầu hì hì cười dâʍ đãиɠ.

Ngay lúc nghi thức mở màn bắt đầu, bọn họ dựa theo vé tìm được chỗ ngồi, không nghĩ tới vậy mà là hàng ghế khách quý, cách sân khấu khá gần.

“Ồ, vé Lê Sóc cho tốt ghê.”

“Đúng vậy, gần phết, lớp trang điểm của họ ta nhìn rất rõ, vừa lúc nghiên cứu chút.” Ôn Tiểu Huy phát huy bệnh nghề nghiệp.

Bọn họ mới vừa ngồi xuống không bao lâu, bên cạnh đã truyền đến một tiếng trêu chọc: “Ai yo, Ôn Tiểu Huy?”

Ôn Tiểu Huy sửng sốt, quay đầu vừa thấy, hóa ra là Thiệu Quần đã hơn một năm chưa gặp!

Thiệu Quần giờ chính là ông chủ lớn của hắn, hắn vội đứng dậy: “Thiệu thiếu gia.”

Thiệu Quần khoát tay, ý bảo hắn cứ ngồi.

Ôn Tiểu Huy lúc này mới chú ý tới, bên cạnh Thiệu Quần là một bé trai cực kỳ xinh đẹp, nhìn về phía họ với vẻ dò xét, ánh mắt bất thiện, hiển nhiên là nghi mình với Thiệu Quần có một chân.

Ôn Tiểu Huy ở phương diện này chưa từng chịu yếu thế, nhìn lại tên kia với ánh mắt ‘tiện nhân nhìn gì vậy’, cố ý nũng nịu nói: “Thiệu thiếu gia, lâu rồi không gặp, ngài càng ngày càng có mị lực, chỉ cần đi ngang qua sân khấu, cả dàn ngôi sao đều không so bằng.”

Thiệu Quần cười cười: “Miệng rất ngọt nhỉ, bạn của cậu cũng ở đây à.”

La Duệ hướng Thiệu Quần gật gật đầu, ấn tượng của cậu với Thiệu Quần, trước sau vẫn có điểm sợ hãi.

Thiệu Quần tựa hồ không có ý định giới thiệu bé trai nọ, ngồi bên Ôn Tiểu Huy hỏi: “Sao đến xem buổi ra mắt thế?”

“Bạn không đi được, vừa lúc chúng tôi rảnh. Ngài thì sao? Ngài thích kiểu phim điện ảnh này?”

“Nhàn rỗi không có việc gì, tới làm màu giúp bạn chút.”

Y nói bạn, hiển nhiên là Lý Hoa rồi.

Ôn Tiểu Huy nghĩ thầm, đúng là bạn thôi à, cũng không ngại rước niềm vui mới tới gặp tình cũ cơ.

Ôn Tiểu Huy với La Duệ liếc nhau, đều thấy được trong mắt đối phương bùng lên ngọn lửa hóng bát quái (*).



(*) bát quái: nói cách khác là chuyn th phi, scandal, bê bi,…



Lúc này, đạo diễn, nhà chế tác và diễn viên đều lên đài, Ôn Tiểu Huy vẻ mặt chờ mong, muốn xem Lý Hoa sẽ thế nào khi nhìn thấy Thiệu Quần bên niềm vui mới, không nghĩ tới Lý Hoa xuân phong đắc ý chào hỏi khách quý tới dự buổi ra mắt phim, ánh mắt khi rơi xuống người Thiệu Quần, như cũ cười đến khéo léo tự nhiên, không có nửa điểm khác thường, Thiệu Quần cũng hướng cô ảm đạm cười.

Ôn Tiểu Huy nhịn không được ở trong lòng giơ ngón tay cái lên, nghĩ thầm hai người này thật ngưu bức (*).

(*) ngưu bc: cc li hi.

Trên đài nói nói một lát, kèm với tiếng vỗ tay, bộ phim điện ảnh bắt đầu.

Thiệu Quần hơi nghiêng người sang: “Gần đây thế nào rồi?”

“Nhờ phúc Thiệu thiếu gia, rất tốt, may mà Thiệu thiếu gia để tôi xuất ngoại đào tạo sâu, sau khi về nước sự nghiệp thuận lợi hơn nhiều.”

Thiệu Quần cười nhẹ hai tiếng: “Tôi nói sẽ không bạc đãi cậu, không lừa cậu mà.”

Ôn Tiểu Huy cười gượng nói: “Thiệu thiếu gia đương nhiên là miệng vàng lời ngọc.”

“Đã hơn một năm không thấy, thế mà nhìn cậu trưởng thành không ít, chăm chỉ mà làm, ở Tụ Tinh có nhiều cơ hội để cậu thi triển.”

“Nhất định rồi, cám ơn Thiệu thiếu gia.”

“Đúng rồi.” Thiệu Quần lộ ra một tia cân nhắc mang ý cười, “Ngoại sanh (*) nhỏ bé của cậu dạo này thế nào rồi?”

(*) ngoi sanh: cháu ngoi trai

Ôn Tiểu Huy trong lòng lộp bộp vài cái, hắn còn chưa quên Lạc Nghệ từng đưa Thiệu Quần ảnh khỏa thân của La tổng đâu, tuy đến giờ hắn vẫn chưa biết, Thiệu Quần có biết là Lạc Nghệ làm không, nhưng từ đó Thiệu Quần không gây phiền toái gì với hắn, hắn thấy chuyện này không đơn giản như vậy, đương nhiên, Thiệu Quần không nói, hắn cũng muốn giả ngu. Hắn nói: “Rất khỏe, sắp tốt nghiệp.”

“Ồ, học tín chỉ nhanh nhỉ.”

Ôn Tiểu Huy vừa định trả lời, đột nhiên giật mình. Hắn đâu có nói Lạc Nghệ đã lên đại học, dựa theo độ tuổi của Lạc Nghệ, hiện tại hẳn là mới vừa tốt nghiệp trung học mới đúng. Thiệu Quần sao lại biết. . . . . . Hắn cứng ngắc xoay cổ sang, liếc nhìn Thiệu Quần.

Thiệu Quần thì đang mỉm cười nhìn hắn, ánh mắt sắc như đao, giống như lập tức xé xuống lớp ngụy trang của hắn, khiến hắn cả người run rẩy.

Thiệu Quần biết, Thiệu Quần nhất định biết! Hắn điều tra Lạc Nghệ, nếu không phải hắn đã biết gì đó, hắn sẽ không đi điều tra Lạc Nghệ, vậy. . . . . . Lạc Nghệ có biết không?

Thiệu Quần nhẹ giọng nói: “Đừng căng thẳng, cậu đâu có làm gì sai.”

Ngụ ý chính là nói Lạc Nghệ mới làm sai? Nhưng mọi việc đã thành quá khứ từ lâu, Thiệu Quần nếu muốn gây khó dễ, cũng không cần giờ tới giờ. Hắn lắp bắp nói: “Thiệu thiếu gia, tôi không hiểu ý ngài cho lắm.”

“Giả ngu với tôi làm gì? Các cậu làm gì tôi biết rất rõ, không thể không nói, tôi phải nhìn cậu với cặp mắt khác xưa, ban đầu còn nghĩ cậu gan quá nhỏ, không ngờ là biết che giấu thôi.”

Thiệu Quần hiển nhiên cho là chuyện ảnh khỏa thân là do hắn và Lạc Nghệ làm, dù là ai cũng sẽ không tin, một đứa nhỏ vị thành niên sẽ có tâm cơ và thủ đoạn như vậy. Cho nên Ôn Tiểu Huy không thể phản bác, dù sao, người được lợi nhất là hắn, nói hắn không biết, có quỷ mới tin.

Hai người ôm tâm sự khác nhau mà xem bộ phim nhạt nhẽo, Ôn Tiểu Huy rất hối hận hôm nay tới đây, rất xui xẻo đυ.ng phải Thiệu Quần, hắn nghĩ hay là tìm cớ rời đi, nhưng mà thế thì lại rõ ràng quá.

Xem trong chốc lát, Thiệu Quần còn nói : “Lạc Nghệ không phải cháu ruột cậu nhỉ, tôi có tra qua cậu một chút, nó là con của con gái nuôi của cha cậu.”

Ôn Tiểu Huy âm thầm khinh thường: “Ờ.”

“Thân thế của nó còn khá thú vị.”

Ôn Tiểu Huy trong lòng lộp bộp vài cái: “Anh, anh biết cái gì?”

“Đã biết một ít, nhưng không điều tra sâu, bởi vì có phần mạo hiểm, không cần tiếp tục, nhưng là công nhân do chính tôi bồi dưỡng mà ra, tôi cần nhắc nhở cậu một câu, tốt nhất cách xa nó một chút.”

“Ngài lời này. . . . . . Là ý gì?”

“Ý là, nó là nhân vật nguy hiểm, nó có xuất thân người thường khó mà tưởng được.”

“Cái này tôi biết, nhưng với tôi mà nói, nó là đứa nhỏ chị tôi phó thác, chỉ cần chúng tôi không đi gây chuyện, có cái gì nguy hiểm chứ.” Lúc Ôn Tiểu Huy nói những lời này, chính mình còn chột dạ, cha của Lạc Nghệ, trước sau giống như bom hẹn giờ treo đỉnh đầu hai người, hắn cũng không biết rốt cuộc người kia có tạo thành uy hϊếp gì với họ không, hắn chỉ là căn cứ vào ‘hổ dữ không ăn thịt con’, cảm thấy ít nhất người kia sẽ không làm hại Lạc Nghệ.

Thiệu Quần trêu mi cười cười: “Tôi sẽ không nhiều lời, dù sao tôi cũng chẳng muốn bị trộn cùng, chỉ khuyên cậu cẩn thận, đừng để lời tôi nói vào tai này lọt tai kia.”

“. . . . . . Đã biết.”

Sau khi hết phim, Ôn Tiểu Huy túm La Duệ chạy vội.

La Duệ ra ngoài đường khẩn trương hỏi: “Phim ầm quá ta nghe không ra, Thiệu Quần nói cái gì với mi? Sắc mặt mi kém lắm.”

“Không có gì, vẫn là mấy tấm ảnh khỏa thân kia, hẳn là êm xuôi rồi.”

“À, chuyện đã qua lâu, hẳn là không có việc gì đâu.” La Duệ sờ sờ đầu của hắn, “Mi đừng lo, Thiệu Quần nếu thật sự muốn làm gì, sẽ không chờ lâu như vậy, đừng nghĩ ngợi.”

Ôn Tiểu Huy gật gật đầu.

Lúc này, điện thoại Ôn Tiểu Huy vang, hắn nhìn màn hình, là hắn mẹ gọi tới: “Alo, mẹ.”

“Tiểu Huy, bây giờ con lập tức về đi.” Phùng Nguyệt Hoa giọng nói hấp tấp, phẫn nộ, tức đến thở không ra hơi.

“Làm sao vậy mẹ, xảy ra chuyện gì?”

“Nhà có kẻ trộm!” Phùng Nguyệt Hoa cả giận nói, “Tên trộm thiếu đòn này, dám trộm trên đầu lão nương, lúc đấy mẹ mà ở nhà thì đã cho nó ăn nhát dao!”

“Con về ngay đây, mẹ báo cảnh sát chưa, trước khi cảnh sát tới đừng làm gì linh tinh.”

“Mẹ biết, con mau về đi, xem xem bị mất thứ gì.”

Ôn Tiểu Huy lôi kéo La Duệ lên taxi, hướng về nhà. Trong chốc lát hắn vừa lên xe, Lạc Nghệ gọi điện tới.

Trong đầu Ôn Tiểu Huy toàn là trong nhà có trộm rồi nhà có trộm rồi, thấy Lạc Nghệ gọi tới, cũng không có gì vui sướиɠ : “Alo, Lạc Nghệ.”

“Tiểu Huy ca, ở đâu đấy, qua đây ăn tối.”

“Không được, giờ anh phải về nhà.”

“Giọng anh có vẻ sốt ruột, làm sao vậy?”

“Haiz, có trộm lẻn vào nhà anh.”

“Có trộm?” Lạc Nghệ trầm giọng nói, “Chuyện khi nào, tổn thất như nào?”

“Anh đang trên đường, còn chưa biết.”

“Anh về nhà xem tình hình thế nào rồi gọi điện cho em ngay nhé, cần em qua không?”

“Không cần đâu, còn mẹ anh ở nhà mà.”

“. . . . . . Cũng đúng, tóm lại, anh xem xét tình hình rồi nhất định phải gọi lại cho em nhé.”

“Được.” Đối diện với quan tâm của Lạc Nghệ, trong lòng Ôn Tiểu Huy thoải mái hơn chút, hắn hoài nghi xa cách lúc trước, chỉ là ảo giác, dù sao hơn hai năm qua hắn ở bên Lạc Nghệ ổn như vậy, đâu lý nào không mâu thuẫn mà đột nhiên không ổn chứ.

Vừa về tới nhà, cảnh sát đã tới rồi, đang ghi chép, Ôn Tiểu Huy nhìn đồ đạc trong nhà lộn xộn nghiêng ngả, mà lòng bực bội.

Mẹ đang ngồi trên sô pha, Ian ngồi bên, đang an ủi bà.

“Mẹ.”

Phùng Nguyệt Hoa tức giận đến ánh mắt đỏ bừng: “Sao giờ mày mới về hả!”

“Mẹ, đừng bực mà.” Ôn Tiểu Huy chạy tới ôm bà, “Người không làm sao là tốt rồi, nhà chúng ta đâu có đồ vật giá trị gì đâu, giá trị nhất là mẹ xinh đẹp của con.”

Phùng Nguyệt Hoa không nén được mà bật cười khúc khích: “Lại nói hươu nói vượn.”

La Duệ cũng an ủi nói: “Dì à, Tiểu Huy nói rất đúng, người không làm sao chính là may mắn trong bất hạnh.”

Phùng Nguyệt Hoa gật gật đầu, thở dài.

Ian vuốt lưng bà: “Tối nay chúng ta cùng dọn dẹp.”

Ôn Tiểu Huy hợp tác với cảnh sát ghi chép xong, hôm nay đã muộn, cảnh sát mang đoạn video từ camera về nghiên cứu, ngày mai bọn họ còn phải tới cục cảnh sát phối hợp điều tra.

Cảnh sát đi rồi, bọn họ nhìn quanh một phòng hỗn độn, còn chưa dọn dẹp đã có cảm giác rầu rĩ.

“Trước tiên kiểm kê tổn thất thế nào đã, vừa kiểm kê vừa thu dọn luôn.” Ian nói.

“Vâng.” Ôn Tiểu Huy xắn tay áo.

Ian tò mò nhìn La Duệ: “Tiểu Huy, cậu ấy là bạn trai của cháu à?”

Ôn Tiểu Huy nhìn lại đồ đôi hai người đang mặc, ha ha cười: “Có thể cho là vậy ạ.”

Bốn người bắt đầu du dọn từ ngoài vào trong từng phòng.

Ôn Tiểu Huy kiểm tra phòng mình, phòng hắn không lớn, tìm một vòng, không phát hiện thiếu cái gì, thật may hắn không mang laptop về nhà, mà để ở văn phòng, không là nguy cơ biến mất cao lắm.

Kiểm kê xong, thấy mất một ít tiền mặt để ở phòng khách, chỉ là vài trăm, ngược lại là hộp trang sức Phùng Nguyệt Hoa để trên giá sách, bị lục tung lại không bị mang đi, mọi người không khỏi hoài nghi tên trộm này bị mù à.

Phùng Nguyệt Hoa nhẹ nhàng thở ra: “May quá, tổn thất không lớn.”

Ôn Tiểu Huy cũng bớt sầu không ít: “Còn may, coi như một lần tổng vệ sinh nhà cửa. Tiểu khu chúng ta sống hơn mười năm chưa từng gặp qua chuyện như này, sao bỗng rớt chúng đầu nhà mình, lẽ nào tên trộm này đã cắm cọc từ lâu, đúng lúc thấy con trông có vẻ có tiền?”

Phùng Nguyệt Hoa cười mắng: “Con mà giống người có tiền à.”

“Khí chất mà, chính là khí chất cao quý ý.”

Ian cùng La Duệ đều bật cười.

Bọn họ thức đêm thu dọn, đến khuya khoắt ba giờ sáng, rốt cục thu dọn được thỏa đáng, rác rưởi ném hết ra ngoài, cả nhà khôi phục vẻ sạch sẽ.

Ian không thể không biết ngượng mà ở lại qua đêm, lái xe về nhà, La Duệ thì ngủ lại.

La Duệ nằm trên giường Ôn Tiểu Huy, trở mình, không thoải mái nói: “Lần trước đâu cảm giác cái giường này nhỏ vậy nhỉ.”

“Lần trước mi nằm giường ta là lúc nào chứ, trung học mà.”

“Ý của mi là giờ ta béo hả?” La Duệ nhéo nhéo thịt ở bụng, “Đừng làm ta sợ mà.”

“Cả ngày ăn một đống đồ ngọt, béo hay không tự mi không biết à.”

La Duệ buồn bực lẩm bẩm vài tiếng.

Ôn Tiểu Huy thở dài: “Tự dưng thấy khó ngủ, sau khi nhà có trộm, cứ cảm giác không còn an toàn, làm cho người ta đặc biệt lo lắng.” Giống như kết giới bảo vệ đã bị phá vỡ, khiến tâm tình người khó an tâm trở lại.

La Duệ ôm lấy hắn, vuốt đầu của hắn an ủi: “Cục Cưng đừng sợ, nếu lo lắng, dì và mi chuyển qua nhà ta ở tạm, dù sao ba mẹ ta cũng không ở nhà.”

Ôn Tiểu Huy cười nói: “Không cần, ta cũng có ý định đổi nhà mới cho mẹ. Chờ nắm khoản di sản kia trong tay, việc đầu tiên phải làm là đổi chỗ ở cho mẹ, phòng ở lớn một chút.”

“Nếu mi mua nhà, mua chỗ nào gần nhà ta chút được không.”

“Eo ơi, phú nhị đại đáng ghét, mi biết nhà chỗ mi bán đắt thế nào không, có bán ta cũng không mua nổi.”

La Duệ bĩu môi: “Hồi còn đi học, ngày nào ta cũng được thấy mi.”

“Bây giờ một tuần cũng được gặp vài lần mà, ai nha, mi yêu ta như vậy, ta thấy áp lực lớn quá.”

La Duệ cười mắng: “Xuống địa ngục đi.”

Hai người ôm nhau vào giấc. Ôn Tiểu Huy mới vừa nhắm mắt lại vài phút, đột nhiên mở mắt, bả vai run bắn.

La Duệ nói: “Làm sao vậy?”

“Lạc Nghệ bảo ta gọi điện báo tình hình, bận quá ta quên.”

“Để ngày mai, gấp cái gì, dù sao cũng không sao.”

“Mi không biết tính nó đâu.” Ôn Tiểu Huy ngồi dậy, tìm di động.

“Nếu nó vội biết, thì đã gọi điện hỏi từ lâu rồi.”

“Quả nhiên, điện thoại ta hết pin . . . . . .” Ôn Tiểu Huy cầm điện thoại, ảo não đập đầu mình vài cái, hắn vội cắm sạc, khởi động máy, quả nhiên cả đống tin nhắn với cuộc gọi nhỡ, máy bật một lát thì cuộc gọi mới tới. Hắn vội bắt máy. Điện thoại vừa kết nối, hắn đã nói: “Ngại quá Lạc Nghệ à, mải dọn nhà, không biết di động sập nguồn.”

Đầu kia điện thoại hít sâu một hơi, Lạc Nghệ mở miệng, ngữ khí phi thường trầm thấp, vừa nghe giống như đang chịu đựng lửa giận: “Em ở dưới nhà anh.”

Ôn Tiểu Huy kinh hãi: “Hả? Giờ á?”

“Đúng.”

“Em, sao em chạy tới nhà anh làm gì, đã ba giờ hơn rồi.”

“Bởi vì anh vẫn tắt máy, em không biết anh thế nào.”

“Ai nha, em. . . . . . em từ từ, giờ anh xuống ngay đây.” Ôn Tiểu Huy xoay người nhảy xuống giường, hướng La Duệ nói, “Mi ngủ đi, tẹo nữa ta về.”

Lạc Nghệ giật mình: “Anh đang nói chuyện với ai? Ai ngủ bên cạnh anh?”

“La Duệ, cậu ấy giúp anh thu dọn nhà cửa.”

“À.” Lạc Nghệ ngữ khí bình ổn lại.

La Duệ nhìn hắn, không ngừng cười đen tối.

Ôn Tiểu Huy trắng mắt lườm, ấn y vào người: “Mi ngủ đi.” Hắn khoác thêm áo ra ngoài áo ngủ, chạy vội xuống lầu.

Vừa xuống dưới lầu, Lạc Nghệ ngay tại hàng hiên ngoài nhà hắn, mặc áo khoác nỉ không quá dày, dựa vào xe ô tô, hai tay đút túi quần chờ hắn.

Ôn Tiểu Huy chạy qua, che kín hai tai đã đông lạnh của y: “Vào thu rồi, em mặc ít thế này, có biết buổi tối trời. . . . . .”

Lạc Nghệ ôm cổ hắn, ôm thật chặt.

Ôn Tiểu Huy cứng đờ người.

Lạc Nghệ nói giọng khàn khàn: “Thật may anh không làm sao.”

Ôn Tiểu Huy trong lòng ấm áp: “Không có việc gì đâu, lúc trộm lẻn vào nhà không có ai, chúng ta kiểm kê rồi, mất ít tiền mặt thôi, chủ yếu là nhà anh không có đồ đạc gì giá trị cao, ha ha.”

Lạc Nghệ dùng hai má cọ mặt hắn: “Kẻ trộm cầm cái gì?”

“Mấy trăm tiền mặt thôi, trang sức của mẹ anh còn không bưng đi, trong hộp còn có nhẫn kim cương mà.”

Ánh mắt Lạc Nghệ âm trầm: “Còn gì không? Anh mất gì nữa không?”

“Anh không phát hiện ra mất gì nữa, máy tính để ở văn phòng rồi, trang sức toàn đồ mô phỏng, kẻ trộm cũng không sờ tới, tên trộm này cũng xui xẻo cơ, lộn xộn một hồi, chỉ bê được mấy trăm tiền mặt.” Ôn Tiểu Huy thấy tư thế lúc này hơi xấu hổ, hắn muốn để Lạc Nghệ buông hắn ra, nhưng Lạc Nghệ không buông tay. Kỳ thật trong lòng hắn cũng mừng thầm, lãnh đạm trong khoảng thời gian này của Lạc Nghệ, tựa như không còn xót lại chút gì sau cái ôm này, xem ra là mình suy nghĩ nhiều rồi, Lạc Nghệ chỉ là bận quá mà thôi.

Cuối cùng, Lạc Nghệ vẫn phải buông hắn ra, nhưng tay vẫn như cũ đặt ở eo hắn: “Chờ anh kế thừa di sản, có thể nhận được ngôi nhà mà mẹ để lại cho anh và dì, khu đấy an ninh rất tốt.”

“Được, đến lúc đấy thì qua xem, anh cũng muốn đổi chỗ ở tốt hơn cho mẹ, nơi này cũ quá rồi.”

Lạc Nghệ lại nhẹ giọng nói: “Anh không làm sao tốt rồi.”

Ôn Tiểu Huy cười nói: “Có thể có chuyện gì chứ, chỉ là tên trộm.”

Lạc Nghệ nhìn sâu vào hắn, bỗng nhiên cúi đầu, ngậm lấy bờ môi hắn.

Ôn Tiểu Huy trợn mắt, tim đột nhiên đập nhanh hơn, đại não trống rỗng.

_Hết chương 45_

“Ngài lời này. . . . . . Là ý gì?”

“Ý là, nó là nhân vật nguy hiểm, nó có xuất thân người thường khó mà tưởng được.”

Lẽ nào là_____Kế hoạch “Vũ khí quốc gia” làm người ta vừa nghe đã sợ mất mật, vận mệnh kì diệu mà bi thương của “Long huyết nhân”??? Đùa đấy, vui tí thôi, đừng đánh êm =)))