- 🏠 Home
- Hào Môn Thế Gia
- Niên Hạ
- Phụ Gia Di Sản
- Chương 32
Phụ Gia Di Sản
Chương 32
Tối hôm đó, Ôn Tiểu Huy kinh sợ, không tới chỗ Lạc Nghệ, mà là trở về nhà mình.
Hắn vừa vào cửa, chỉ thấy mẹ đã mặc đẹp trang điểm tươm tất, bộ dáng đang chuẩn bị xuất môn, hai người nhìn đến đối phương, đều là sửng sốt.
“Mẹ, đã tám giờ hơn, mẹ còn ra ngoài?” Ôn Tiểu Huy nhìn mẹ từ trên xuống dưới, lúc còn trẻ mẹ rất đẹp, hiện tại mới hơn bốn mươi, dáng người cùng da mặt bảo dưỡng tốt, kiểu ăn diện cũng rất thướt tha.
Phùng Nguyệt Hoa nhất thời có chút co quắp: “À, đi nghe kịch với bạn.”
Ôn Tiểu Huy vuốt cằm: “Bạn nào thế, ăn diện đẹp thế này.”
Phùng Nguyệt Hoa trừng mắt: “Mày quản bạn của mẹ làm gì, mẹ có quản mày chơi với ai à.”
“Vậy sao mẹ không quản.” Ôn Tiểu Huy lộ ra vẻ mặt cười gian, “Nói, có phải hẹn hò không!”
Phùng Nguyệt Hoa thẹn quá thành giận: “Mặc xác mày đánh rắm, mau tránh ra.”
Ôn Tiểu Huy giang hai tay cánh tay che cửa, còn học tư thế diều hâu tróc con gà con trái xỉa phải xỉa: “Ha ha, con không cho đi, mẹ không nói thì không cho đi.”
Phùng Nguyệt Hoa xoa thắt lưng: “Thằng nhóc, ngứa đòn à.”
“Mẹ nói tí đi, có phải hẹn hò không, mẹ hẹn hò con ủng hộ mà, không cần giấu con.” Ôn Tiểu Huy đi lên ôm lấy cánh tay mẹ, “Mẹ hôm nay đẹp quá nga, mau nói cho con biết mẹ đi hẹn hò hả, giữa chúng ta không có bí mật mà.”
“Thúi lắm, chuyện mày giấu mẹ còn ít sao.”
Ôn Tiểu Huy đột nhiên nhớ chính mình còn giấu mẹ chuyện nuôi cháu trai, tâm nhất thời trống rỗng: “Mẹ, mau nói cho con biết đi.”
Phùng Nguyệt Hoa lườm trắng mắt, vuốt vuốt tóc: “Ờ, mới vừa nhận thức một người, rất không tồi.”
“Oa, người nào, bao tuổi, làm nghề gì, cao không, người tỉnh nào, có phải suất thúc thúc không?” Ôn Tiểu Huy hưng phấn cả người nhảy nhót.
Phùng Nguyệt Hoa có chút do dự: “Mẹ sợ con không chấp nhận được, cho nên vẫn không nói.”
Ôn Tiểu Huy trừng mắt, hoảng sợ nói: “Chẳng lẽ tầm tuổi con?”
Phùng Nguyệt Hoa một cái tát chụp ở trên đầu hắn: “Tuổi cái đầu nhà mày!”
Ôn Tiểu Huy ủy khuất vuốt đầu: “Vậy rốt cuộc có cái gì con không chấp nhận được.”
“Ách. . . . . . là người ngoại quốc.”
“Ều, mẹ già mẹ thật ngưu bức!” Ôn Tiểu Huy dùng sức bật ngón cái, “Con sao lại không chấp nhận được, con rất có thể tiếp nhận rồi” .
Phùng Nguyệt Hoa ngượng ngùng nói: “Mới vừa nhận thức mà thôi, bát tự còn chưa xem, ai nha, con mau tránh ra, mẹ bị muộn rồi .”
Ôn Tiểu Huy nhanh chóng từ trong túi lấy ra phấn phủ: “Đến con bổ trang cho mẹ, mẹ phải thật xinh đẹp đi hẹn hò.”
“Tông màu này không được!”
“À thế đổi, vậy mẹ chờ con đi lấy. . . . . .”
“Không cần.” Phùng Nguyệt Hoa dùng sức đẩy ra hắn, “Tránh ra tránh ra.” Nàng rất nhanh đã tông cửa xông ra.
Ôn Tiểu Huy nhìn thấy bóng dáng mẹ dần đi xa hàng hiên, nhịn không được ngây ngô cười.
Trải qua cả đêm trằn trọc, Ôn Tiểu Huy quyết tâm đi tìm Lạc Nghệ hỏi rõ ràng.
Khi hắn rước hai mắt thâm đen tới chỗ làm, bị Tiểu Ngải vô tâm cười nhạo: “Adi này, lăn một đêm già một vòng, đây chính là cậu nói với tôi.”
Ôn Tiểu Huy hữu khí vô lực nói: “Tôi còn từng nói gặm một cái chân gà tăng 2kg, cô nghe chưa?”
Tiểu Ngải dáng vẻ bệ vệ nhất thời xẹp lép.
“Còn nói dầu thơm này không thích hợp tóc khô xơ như cô, chân thô thì đừng mặc quần da bó.” Ôn Tiểu Huy một hơi niệm xong, sau đó trừng mắt với nàng, “Cô nghe chưa?”
Tiểu Ngải kỳ quái kêu: “Cậu dì cả mẹ ơi, làm gì đột nhiên hung thế!”
“Tâm tình không tốt.”
“Hừ, tôi mới tâm trạng không tốt.” Tiểu Ngải đem đầu tựa vào trên vai hắn, “Nói đi, cậu vì cái gì tâm trạng không tốt.”
“Lỡ mồm nói sai, gặp rắc rối .” Ôn Tiểu Huy ai thán nói, “Cô thì sao.”
“Tôi cảm giác bạn trai nɠɵạı ŧìиɧ.”
“Ều!”
“Có thể an ủi người không?” Tiểu Ngải miễn cưỡng cười cười.
Ôn Tiểu Huy nhíu mày nói: “Chắc chắn chứ? Có chứng cớ không?”
“Muốn chứng cớ gì, thẳng nam đều xuẩn, trực giác của tôi sẽ không sai.”
“Nói có lý.” Ôn Tiểu Huy vuốt vuốt tóc của nàng, “Không có việc gì, đá hắn rồi tìm người khác.”
Tiểu Ngải nhắm hai mắt lại, nhìn qua thực mệt mỏi.
Ôn Tiểu Huy còn muốn an ủi nàng vài câu, Lưu Tinh đột nhiên gọi hắn một tiếng: “Adrian, đến văn phòng tôi một chút.”
Ôn Tiểu Huy rất ít đối mặt Lưu Tinh, Lưu Tinh là thẳng nam, tính cách ổn trọng, không nhiều lời, so với giới tạo hình sư trải đầy gay, có vẻ phi thường mộc mạc, nhưng danh tiếng vẫn phi thường tốt, rất được người tôn kính.
“Ngồi đi.”
Ôn Tiểu Huy ngồi ở đối diện Lưu Tinh, hắn biết Lưu Tinh khẳng định là muốn cùng hắn nói chuyện quầy mỹ phẩm.
Quả nhiên, Lưu Tinh đạm nói: “Thiệu tổng đề cử cậu quản quầy mỹ phẩm, tin chắc cậu đã biết chuyện này.”
Ôn Tiểu Huy cảm thấy có chút chột dạ, hắn xem như là đi cửa sau, hắn vội gật đầu: “Ừm, đã biết.”
“Chuyện này tôi vốn là không có quyền lên tiếng, hiện tại chủ Tụ Tinh không phải tôi, tôi chỉ là người quản lý, nhưng nếu là quản lý, tôi phải có trách nhiệm với danh tiếng và chất lượng Tụ Tinh, dù sao Tụ Tinh cũng là tâm huyết của tôi.”
Ôn Tiểu Huy co quắp cúi đầu, kỳ thật chính hắn cũng biết chính mình khó có thể đảm nhiệm: “Anh Lưu Tinh, ý của anh tôi hiểu rồi, kỳ thật tôi cũng không có tự tin hay uy phong gì đi nhận quản quầy mỹ phẩm, để tôi nói với phía Thiệu tổng một tiếng, việc này hay là thôi đi.”
“Tôi không phải ý này.”
“A?”
“Adrian, cậu có thiên tư, có tài hoa, tiền đồ tốt, cho cậu cơ hội nâng cao một bước, kỳ thật là đúng, nhưng cậu bây giờ còn thiếu điểm khiến người phục, là tư lịch (tư cách và sự từng trải).”
“Tôi tư lịch quả thật không đủ, tôi đến Tụ Tinh mới một năm rưỡi. . . . . .”
“Thiệu tổng xem trọng cậu, tôi cũng rất xem trọng cậu, cậu là tài năng mới, có thể tiến bộ rất nhanh, tôi thực nguyện ý bồi dưỡng cậu, chỉ xem cậu có nguyện ý hay không.”
“Tôi đương nhiên nguyện ý, anh Lưu Tinh, kỳ thật tôi làm gì đều tùy anh nói, nếu anh thấy tôi hẳn là tiếp tục học tập, rèn luyện, tôi liền tiếp tục làm trợ lý, dù sao tôi còn trẻ, tôi không vội.” Nói đến nói đi, hắn tuy rằng cả ngày miệng pháo, nhưng vẫn tự biết mình, để hắn đi quản quầy mỹ phẩm, đừng nói hắn có đủ năng lực không, chỉ riêng nước miếng người khác văng sau lưng đã đủ nhấn chìm hắn, đến lúc đó đối mặt có thể không phải một Luca, mà là rất nhiều Luca. (phân thân chi thuật :v)
“Cậu quả thật cần học tập, rèn luyện, bất quá không phải ở Tụ Tinh.”
Ôn Tiểu Huy khó hiểu nhìn hắn.
“Cậu có muốn đi nước Mỹ đào tạo sâu?”
Ôn Tiểu Huy mắt nhất thời trừng tròn vo: “Đi, đi nước Mỹ?”
Lưu Tinh lại cười nói: “Hàng năm Tụ Tinh đều có danh ngạch này, đi một năm, bất quá cậu phải ký hợp đồng lao động năm năm với Tụ Tinh trước mới được.”
Ôn Tiểu Huy nhất thời hưng phấn đến có chút không biết làm sao. Kế hoạch trau chuốt nhân tài này của Tụ Tinh hắn có biết, hàng năm đều có, nhưng đều là tạo hình sư chuyên nghiệp, hắn vẫn phi thường khát khao, chính là không nghĩ có một ngày đến phiên chính mình! Hắn lắp bắp hỏi: “Thật, thật vậy à, anh Lưu Tinh, tôi, tôi sao?”
“Đương nhiên là cậu. Chờ cậu ở nước Mỹ đào tạo sâu một năm trở về, là có thể danh chính ngôn thuận tiếp quản quầy mỹ phẩm.”
Ôn Tiểu Huy ánh mắt thẳng tỏa sáng, kích động đến độ không đáp được tiếp.
Lưu Tinh đem một chồng tư liệu giao cho hắn: “Cậu cầm về xem tỉ mỉ, trở về suy nghĩ thêm, hiện tại cách ngày học ngày còn sớm, cậu cũng đủ thời gian hảo hảo suy nghĩ.”
Còn suy nghĩ cái gì hả! Ôn Tiểu Huy thiếu chút nữa hét toáng. Nhưng nghĩ lại nghĩ, hắn có mẹ, có Lạc Nghệ, có La Duệ, giống như đều cực kỳ cần hắn. Hắn nhận tư liệu, cố gắng khắc chế chính mình không thét chói tai: “Cám ơn Lưu Tinh, cám ơn Lưu Tinh.”
“Đừng khách khí. Chuyện này trước tiên cậu phải giữ bí mật nhé.”
“Vâng, tôi hiểu được!”
Tâm trạng hôm nay của Ôn Tiểu Huy đều phi thường phức tạp, lo lắng chuyện Lạc Nghệ, đồng thời, lại vì cơ hội được đào tạo sâu mà nhảy nhót không thôi, quả thực là buồn vui lẫn lộn, khó mà thích ứng kịp.
Thật vất vả tới giờ tan tầm, Ôn Tiểu Huy cưỡng ép chính mình lên xe buýt tới nhà Lạc Nghệ gia.
Lạc Nghệ vẫn thân thiết như mọi ngày, sớm đã chuẩn bị xong cơm, đang chờ hắn, vừa thấy hắn vào cửa liền lộ ra suất khí tươi cười rực rỡ: “Tiểu Huy ca, đã về.”
“Ừm, đã về.”
“Gần trường em mới mở tiệm bánh ngọt có tiếng, em mua bánh pho mát anh thích, không biết có ngon bằng bánh La Duệ ca làm không.”
“Khẳng định kém bánh Mẹ Nhỏ làm, chờ tiệm của hắn mở, chúng ta có thể thường thường tới cọ bữa chiều.”
Lạc Nghệ cười nói: “Được thôi, mau tới ăn cơm đi.”
Lúc Ôn Tiểu Huy ăn cơm không yên lòng, nghĩ đến lát nữa phải nói như thế nào, càng nghĩ càng khó mở miệng.
“Tiểu Huy ca, hôm nay anh làm sao vậy? Như hồn trên mây.”
“Nga, có điểm mệt mỏi.” Ôn Tiểu Huy tùy tiện bới cơm, “Anh ăn no rồi, anh ra sô pha nằm chốc lát.”
“Ừm, anh đi đi, chờ em dọn xong phòng bếp, pha đồ uống nóng cho anh.”
Ôn Tiểu Huy ngã vào sô pha, trong lòng lẩm nhẩm lí do thoái thác, La Duệ nói đúng, hắn hỏi xong nhất định sẽ hối hận, mà không hỏi thì không giải quyết được vấn đề.
Chỉ chốc lát sau, Lạc Nghệ bưng một cốc đồ uống nóng lại đây: “Tiểu Huy ca, em pha cho anh trà oải hương, anh uống rồi nghỉ ngơi sớm.”
Ôn Tiểu Huy tiếp nhận chén trà, không khỏi có chút thất thần mà nhìn Lạc Nghệ. Lạc Nghệ vẫn là ôn nhu, săn sóc, luôn đối hắn lộ ra tươi cười đẹp đẽ, luôn cẩn thận quan tâm, chiếu cố hắn, mặc kệ Lạc Nghệ làm cái gì, ít nhất là thái độ đối hắn không thể xoi mói. . . . . . hắn đột nhiên nghĩ đến hay thôi không hỏi.
Lạc Nghệ nhẹ giọng nói: “Tiểu Huy ca, có phải anh muốn nói gì với em không, anh muốn nói gì thì cứ nói, đừng nghẹn ở trong lòng, tối lại ngủ không ngon.”
Ôn Tiểu Huy cảm giác chỗ nào đó trong tim đang sụp đổ, trở nên đặc biệt mềm mại, xúc động muốn chất vấn Lạc Nghệ hao dần, hiện tại chỉ còn lại lo lắng đối Lạc Nghệ. Hắn uống một ngụm trà, nhẹ nhàng đặt chén lên bàn, lo âu xoa xoa tay: “Anh quả thật có chuyện muốn hỏi em.”
“Anh nói, em nghe.”
“Ngày hôm qua. . . . . . anh cùng Thiệu Quần ăn cơm.” Hắn nói xong, cố ý quan sát mặt Lạc Nghệ.
Lạc Nghệ thần sắc như thường “Nga” một tiếng: “Sau đó thì?”
“Hắn hỏi anh tình hình gần đây của phòng làm việc, còn nói muốn để anh làm phụ tá quầy mỹ phẩm.”
“Thật tốt nha.”
“Hắn còn nói. . . . . . La tổng có ý nhượng lại cổ phần, muốn anh hẹn La tổng uống rượu, tìm cách hỏi ra mức giá bên La tổng.”
Lạc Nghệ híp mắt: “Anh từ chối đi.”
“Anh đương nhiên đã từ chối, anh với La tổng sao có thể gặp mặt.” Ôn Tiểu Huy tay vặn xoắn, khẩn trương đến tim đập bịch bịch, “Hắn còn nói cho anh biết, trong tay hắn có một thứ nhược điểm của La tổng, lúc trước chính là dùng nhược điểm này ép La tổng. . . . . .” Hắn cố lấy dũng khí nhìn thẳng Lạc Nghệ, muốn từ ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng kia nhìn ra một tia manh mối, đáng tiếc, ánh mắt Lạc Nghệ hảo thâm, thâm đến nhìn không thấy đáy.
Lạc Nghệ gật gật đầu: “Em hiểu được, anh cảm thấy nhược điểm trong tay Thiệu Quần, chính là ảnh chụp lần trước phải không.”
Ôn Tiểu Huy không ngờ tới Lạc Nghệ lại nói trắng ra, ngược lại bị hoảng sợ, trái tim run run, nhất thời nói không ra lời.
Lạc Nghệ nhẹ nhàng cười: “Thì ra cả tối nay anh khẩn trương, là vì chuyện này.”
Ôn Tiểu Huy có chút phát cáu vì thái độ ‘không hề gì’ này của Lạc Nghệ: “Vậy rốt cuộc có phải hay không?”
Lạc Nghệ thoải mái nói: “Đúng, chính là ảnh chụp lần đấy, là em giấu tên chuyển Thiệu Quần.”
Oanh, đại não vù vù, một trận trống rỗng!
Ôn Tiểu Huy từ sô pha nhảy dựng lên, hai mắt nhìn chằm chằm Lạc Nghệ, trong ngực kịch liệt phập phồng.
Lạc Nghệ giữ chặt tay hắn: “Tiểu Huy ca, anh đừng kích động, ngồi xuống.”
Ôn Tiểu Huy giống như bị phỏng mà hất tay hắn, run giọng nói: “Lạc Nghệ. . . . . . em. . . . . . em như thế nào có thể làm loại sự tình này, em, gan em sao lớn vậy!”
Lạc Nghệ bình tĩnh nói: “Em là vì anh mà.”
Ôn Tiểu Huy sợ nhất là nghe câu thế này, bởi vì chỉ cần một câu này, hắn liền khó mà trách cứ Lạc Nghệ, hắn dùng sức lắc lắc đầu: “Em điên rồi, em có biết đây là phạm pháp không, em thông minh như vậy, chẳng lẽ không biết đây là phạm pháp sao!”
Lạc Nghệ lại nắm tay Ôn Tiểu Huy, mạnh mẽ kéo hắn ngồi xuống, khí lực lớn, làm Ôn Tiểu Huy căn bản không chống cự được. Lạc Nghệ vẫn cầm tay Ôn Tiểu Huy, đạm cười nói: “Tiểu Huy ca, anh làm quá rồi, em nếu dám làm, đương nhiên có thể gánh vác hậu quả, để La tổng cách xa anh, em mạo hiểm một chút đâu đáng gì.”
“Đáng chứ!” Ôn Tiểu Huy rốt cục tìm về giọng nói của chính mình, hắn lạnh lùng nói, “Lạc Nghệ, em làm như vậy là không đúng em biết không! Em mới mười sáu tuổi, em không thể ỷ vào chính mình thông minh mà làm chuyện nguy hiểm, em đừng quá coi thường người lớn, vạn nhất La tổng báo cảnh sát, vạn nhất Thiệu Quần bán đứng em, tiền đồ của em thế là hết!”
“La Chí Cao không dám báo cảnh sát, Thiệu Quần cũng sẽ không lôi chuyện này ra ánh sáng, chuyện vốn đã xong rồi.” Lạc Nghệ than nhẹ một tiếng, “Nhưng hẳn là anh đã để lộ trước mặt Thiệu Quần.”
“Anh, anh đâu biết lại như thế. . . . . .”
“Không có việc gì, em không phải trách anh, anh bình tỉnh một chút trả lời em mấy vấn đề này, thứ nhất, Thiệu Quần biết ảnh chụp là chúng ta chụp không?”
“Hắn chỉ biết là anh biết chuyện, cái khác hẳn là chỉ có thể đoán.”
“Được, thứ hai, hắn có bảo anh đưa ảnh chụp ra không?”
“Không có.”
“Tốt lắm, nếu Thiệu Quần liên hệ anh, anh cứ nói, chuyện ảnh chụp La Chí Cao, anh nghe nói thôi, về phần làm sao mà biết được, anh cũng không rõ, dù cắn chết anh cũng cứ bảo không biết, xong.”
“Được. . . . . .” Ôn Tiểu Huy dùng sức gật đầu, “Không đúng, chúng ta đang nói không phải cái này, mà là nói sao em có thể làm thế! Lạc Nghệ, em một chút cũng không thấy được chính mình sai rồi sao?”
Lạc Nghệ nghiêng đầu nhìn Ôn Tiểu Huy: “Vậy tiếp tục, La Chí Cao không dám quấy rầy anh, anh bây giờ còn trọng dụng, kết quả này anh thích không?”
“Anh. . . . . .”
“Anh đã thích, vậy có cái gì sai đâu?” Lạc Nghệ nắm tay Ôn Tiểu Huy, ôn nhu nói, “Tiểu Huy ca, với em mà nói, dọn sạch tất cả chướng ngại khiến anh không thoải mái, để anh vui vẻ, là đúng.”
Ôn Tiểu Huy nhìn khuôn mặt Lạc Nghệ còn chưa thoát vè trẻ con, đột nhiên cảm thấy một cỗ lãnh ý từ lưng trèo lên, nhất thời làm cả người hắn nổi lên một tầng da gà, cách Lạc Nghệ nói thật là đáng sợ, vì hắn dọn sạch tất cả chướng ngại khiến hắn không thoải mái? Chỉ vì công việc của hắn, mà có thể mạo hiểm làm chuyện trái pháp luật sao? Để hắn khó chấp nhận hơn là, Lạc Nghệ không thấy bản thân không đúng chỗ nào, mà là thản nhiên thừa nhận, thản nhiên giải thích!
Nếu nói Lạc Nghệ không khổ sở vì Nhã Nhã mất, là lần đầu tiên khiến hắn thấy Lạc Nghệ không bình thường, đến những chuyện tiếp theo, cái nhìn của hắn đối Lạc Nghệ ngày càng phức tạp, thiếu niên tươi cười như ánh dương quang này, dùng trí tuệ mà làm từng chuyện từng chuyện vượt ngoài dự đoán của hắn, hắn không muốn nhắc đến từ kia, nhưng bên trong lại có thanh âm lặp lại: Lạc Nghệ dường như không được bình thường.
Suy nghĩ khác hẳn với người thường, cả gan làm loạn, coi thường đạo đức cùng khuyết thiếu sự đồng cảm. . . . . . đây mới thật sự là Lạc Nghệ sao?
Ôn Tiểu Huy bị phỏng đoán của chính mình làm chấn động đến nói không ra lời. Không, hắn sao có thể nghĩ như vậy? Lạc Nghệ chính vì bảo vệ hắn nên mới làm sai, hắn lại chối bỏ cả con người Lạc Nghệ sao? Trong thời gian bọn họ ở chung, con người ôn nhu, cẩn thận, Lạc Nghệ dương quang, mới là Lạc Nghệ chiếm giữ phần lớn tâm trí hắn!
*dương quang (ánh mặt trời, tỏa nắng,… m chả nhớ m đã chú thích chưa…)
Lạc Nghệ vẫn quan sát vẻ mặt của Ôn Tiểu Huy, thông qua biến hóa rất nhỏ của ngũ quan và ánh mắt, tất cả suy nghĩ cùng vùng vẫy trong lòng Ôn Tiểu Huy đều bị hắn thu vào, hắn nắm chặt tay Ôn Tiểu Huy không tha, thái độ ôn tồn giọng nói mềm nhẹ: “Tiểu Huy ca, anh đang giận em à?”
Ôn Tiểu Huy mặt lạnh nghiêm túc nói: “Đúng.”
“Thực xin lỗi. . . . . .” Lạc Nghệ áy náy nói, “Em nhìn anh bị La tổng khi dễ, mà em cái gì cũng không làm được, anh có biết cảm giác đấy có bao nhiêu khó chịu không. Em cũng biết làm như vậy thực mạo hiểm, nhưng chút mạo hiểm đó so với anh, thì không đáng gì, chỉ cần anh vui vẻ, cái gì em cũng nguyện ý làm.”
Ôn Tiểu Huy nhìn Lạc Nghệ hai mắt ửng đỏ, đồng thời trái tim nhói như kim châm, Lạc Nghệ mặt có nét rất giống Nhã Nhã, khiến hắn mơ hồ trông thấy hình bóng Nhã Nhã chồng chéo lên, Lạc Nghệ đau thương, tựa như Nhã Nhã đau thương, trực tiếp đánh vào tim hắn. Ở nơi hắn không trông thấy, chị hắn đã chịu đựng bao nhiêu thống khổ? Giống như tuổi thơ Lạc Nghệ hắn không chứng kiến, thiếu niên này đã lớn lên thế nào? Lạc Nghệ có lẽ còn có điểm cố chấp, bướng bỉnh, nhưng xét đến cùng vẫn là vì bảo vệ hắn. . . . . . nghĩ đến đây, Ôn Tiểu Huy thật sự không thể lại trách cứ Lạc Nghệ. Hắn nhíu mày nhìn Lạc Nghệ: “Lạc Nghệ, cho dù em là vì anh, anh cũng không hy vọng em làm loại sự tình này, về sau em không được lại lấy anh làm cớ để mạo hiểm .”
Lạc Nghệ gật gật đầu: “Em về sau sẽ không thế nữa.”
“Vậy. . . . . . em có biết mình sai chưa?”
Lạc Nghệ nhu thuận gật gật đầu.
Ôn Tiểu Huy thở dài: “Anh thật sự không biết nên nói em thế nào, tuyệt đối không có lần sau, biết chưa. Chỉ là một công việc thôi, thật sự không được thì đành bỏ.”
Lạc Nghệ lại gật đầu, nhìn qua phi thường phối hợp.
Ôn Tiểu Huy vuốt tóc hắn: “Anh còn tưởng em không cần người căn dặn cơ.”
Lạc Nghệ ảm đạm cười.
“Anh hiện tại thực lo lắng Thiệu Quần sẽ làm gì đó.”
“Anh chỉ cần cắn chết không thừa nhận, hắn sẽ hết cách, yên tâm đi.”
Ôn Tiểu Huy gật đầu: “Hy vọng hắn thật sự có thể buông tha anh.”
Lạc Nghệ khoác vai hắn: “Đừng lo lắng, không ai có thể thương tổn anh.”
Ôn Tiểu Huy cảm thấy ngực một cỗ khí tích tụ, thế nào cũng không tán ra, tuy rằng Lạc Nghệ đã nhận sai đã cam đoan, cũng không khiến tâm tình hắn vơi đi. Từ nhỏ mẹ đã dạy hắn không được làm chuyện đuối lý, vì một khi đã làm, sớm muộn sẽ lớn chuyện, cho nên hắn nghĩ đến việc Lạc Nghệ làm, tim vẫn phải run rẩy.
La tổng chịu để yên sao? Thiệu Quần sẽ bỏ cho hắn sao? Đối mặt này đó, sao Lạc Nghệ vẫn có thể thản nhiên!
Tuy rằng nhìn qua như đã êm xuôi, nhưng Ôn Tiểu Huy lại mất ngủ. Hắn nghĩ nghĩ mình từ lúc quen biết Lạc Nghệ tới giờ, cũng gần một năm, có đôi khi hắn tưởng đã hoàn toàn hiểu Lạc Nghệ, kết quả lại phát hiện không phải, hắn đối thiếu niên này, còn có rất nhiều chỗ mù mờ, có thể là hắn căn bản chưa nghĩ tới, hoặc chưa tìm hiểu tới, nhưng theo thời gian cùng nhau trải qua, hắn chung quy vẫn nhìn ra ít manh mối. Có lẽ Lạc Nghệ cũng không quá hư hỏng, nhưng Lạc Nghệ tuyệt không đơn thuần tinh khiết như hắn tưởng.
Sau vài ngày tự nghĩ đông nghĩ tây, Ôn Tiểu Huy nhịn không được đi tìm La Duệ.
La Duệ đã tuyển xong nhân viên, chỉ chờ ngày lành để khai trương, mấy ngày nay đều ở trong tiệm bận việc quét tước vệ sinh cùng chuẩn bị nguyên liệu.
Thấy Ôn Tiểu Huy đến đây, hắn bưng bánh ngọt mới làm cùng trà ướp hoa tới, hai người ngồi trong tiệm bánh không khí ấm áp vắng lặng, trong hoàn cảnh này, Ôn Tiểu Huy cảm giác trái tim yên tĩnh không ít, chậm rãi kể lại chuyện ngày đó nói với Lạc Nghệ.
Sau khi La Duệ nghe xong, quả nhiên là vẻ mặt khϊếp sợ, Ôn Tiểu Huy chán nản nghĩ, đây mới là phản ứng của người bình thường.
“Trời ạ, thật sự nhìn không ra, sao lá gan hắn lớn vậy, dám làm loại sự tình này, là bởi vì tuổi còn nhỏ cho nên không kiêng kị gì sao.”
Ôn Tiểu Huy lắc đầu: “Ta cảm thấy không giống, cảm giác Lạc Nghệ cho ta là, hắn làm gì cũng đều đã nghĩ sâu tính kỹ.”
La Duệ kì quái hét lên: “Thế thì càng đáng sợ!”
Ôn Tiểu Huy che hai tai: “Đừng hò hét ngay bên tai ta chứ.”
“Này Tiểu Huy, Lạc Nghệ giống như thiếu niên thiên tài biếи ŧɦái hay có trong phim nhỉ.”
“Nói lung tung gì thế.”
“Thật mà, mi chưa xem phim như thế à, là kiểu đặc biệt thông minh, nhưng lại đặc biệt lãnh khốc nguy hiểm, ta kịch liệt đề cử mi mấy bộ, mi đi. . . . . .”
“Không xem, phim truyền hình đều là giả, mi còn có thể nát hơn không, cả ngày xem mấy thứ con gái hay xem.”
La Duệ bĩu môi: “Đâu chỉ riêng con gái xem. . . . . .”
Ôn Tiểu Huy ghé vào trên bàn, lấy đầu đυ.ng mặt bàn: “Phiền quá đi.”
La Duệ thở dài: “Lạc Nghệ thật sự là làm cho người ta đoán không ra, hắn đối với mi bảo hộ đến không chê vào đâu được, vì diệt trừ người làm khó dễ mi, cư nhiên có thể làm loại chuyện này. . . . . .” La Duệ vòng vo đảo con mắt, “Cục Cưng, mi còn nhớ rõ Luca không.”
“Nhớ mà, làm sao vậy?”
“Chúng ta lúc trước còn thảo luận, từ sau khi mi quen biết Lạc Nghệ, ai cản trở mi kẻ đó liền gục, cho là sát tinh bám thân, còn hay nói giỡn nói Lạc Nghệ là thần bảo hộ của mi, mi nói xem, ngộ nhỡ. . . . . .”
Ôn Tiểu Huy ngồi thẳng người, nhìn La Duệ như nhìn quái vật.
_Hết chương 32_
- 🏠 Home
- Hào Môn Thế Gia
- Niên Hạ
- Phụ Gia Di Sản
- Chương 32