Chương 18

Lạc Nghệ tắm rửa xong đi ra, liền thấy Ôn Tiểu Huy cầm giấy chứng nhận học sinh, bộ dáng có chút không đúng, thấy hắn có vẻ muốn nói lại thôi. Hắn liếc một cái nhìn ba lô của mình, liền hiểu được : “Tiểu Huy ca, anh chụp chưa?”

“A, bây giờ chụp.” Ôn Tiểu Huy đặt giấy chứng nhận ở sàn nhà để chụp, ở trước màn hình lại đưa tay ra, khoe một chút ngón tay vừa dài vừa nhỏ của mình.

“À, đúng rồi.” Lạc Nghệ từ ba lô lấy ra đồ đưa Ôn Tiểu Huy, “Cái này anh cầm, mai đưa Tuyết Lê đi.”

Ôn Tiểu Huy vừa thấy, đúng là thẻ căn cước kia, hắn thuận thế hỏi: “Di? Em sao lại có thẻ căn cước của hắn?”

“Ngày đó không phải cần gọi xe cứu thương sao, lúc trả tiền, bác sĩ hỏi em tên tuổi của hắn, em lấy thẻ căn cước nhìn một chút, kết quả đã quên đặt lại ví hắn, cả hóa đơn đều nhét hết vào túi mình.”

Ôn Tiểu Huy “À” một tiếng, nhất thời như trút được gánh nặng, hắn tiếp nhận thẻ căn cước, ghét bỏ mà vẩy vẩy, “Chị Tuyết Lê chắc cũng không muốn cầm thứ này, hay là ném đi.”

“Ừm, tùy anh xử lý.”

Ôn Tiểu Huy đăng weibo, công việc một ngày coi như hoàn thành: “Ôi, người follow anh sắp được bảy vạn rồi này.”

“Em xem xem.” Lạc Nghệ đem đầu ướt sũng dán lại gần, mùi dầu gội nhẹ nhàng khoan khoái bay vào mũi Ôn Tiểu Huy.

Ảnh đại diện weibo Ôn Tiểu Huy là hình chân dung hắn đang nghiêng đầu sang một bên, ánh mắt mờ mịt nhìn thẳng ống kính, môi mềm hé mở, làn da trắng ngần, áo cổ chữ V lộ ra mảng lớn xương quai xanh, gợi cảm lại tao khí. (có mùi quyến rũ, lẳиɠ ɭơ =)))

“Hình đại diện nhìn thật đẹp.” Lạc Nghệ nói.

Ôn Tiểu Huy đang bị mùi hương dầu gội đầu mê hoặc, đột nhiên, giọt nước từ tóc Lạc Nghệ nhỏ xuống màn hình, hắn mạnh phục hồi tinh thần lại, “Em, em dùng chính là dầu gội anh mới mua sao?”

“Chắc thế, em thấy đặt trên giá nên dùng.”

“Ai nha!” Ôn Tiểu Huy vội la lên, “Anh bảo là để anh bảo dưỡng cho em, sao em lại dùng trước.”

Lạc Nghệ vô tội chớp chớp mắt, “Lỡ dùng rồi làm sao giờ?”

“Trình tự rối loạn hết rồi, quên đi, để ngày khác.” Ôn Tiểu Huy dán sát sang, đưa mũi dùng sức ngửi, “Thật dễ chịu.”

Lạc Nghệ ấn gáy Ôn Tiểu Huy, dùng đầu cọ cọ tóc của hắn, cười nhẹ nói: “Vậy cho anh một chút.”

Hai người khoảng cách nhất thời quá gần có thể cảm nhận được hô hấp của đối phương, Ôn Tiểu Huy không tự giác mà nắm chặt di động, khẩn trương nuốt nước miếng.

Lạc Nghệ nhìn vào đáy mắt Ôn Tiểu Huy, nhẹ giọng nói: “Tiểu Huy ca, ảnh này là anh chụp thế nào? Anh thật sự sẽ có vẻ mặt như vậy sao?”

“Vẻ mặt. . . . . . gì cơ.” Ôn Tiểu Huy cảm giác trái tim nhảy lên khiến ngũ tạng lục phủ đều chấn động, hắn theo bản năng mà ngửa người ra sau.

Lạc Nghệ cười chỉ chỉ mặt hắn: “Này này, trông thật gợi cảm.”

Ôn Tiểu Huy cười gượng hai tiếng: “Ha ha ha, lần đấy, chụp hơn sáu mươi tấm mới chọn được một tấm ưng, sửa tới sửa lui mất cả tiếng, đây là bước cơ bản để nổi tiếng trên mạng mà.”

Lạc Nghệ vò vò đầu tóc của hắn: “Anh vốn dĩ đã rất đẹp rồi.” Nói xong đứng dậy đi sấy tóc.

Còn lại Ôn Tiểu Huy ngồi dưới đất cả người như nhũn ra, mặt nóng lên, nửa ngày sau tinh thần mới trở lại, hắn cầm di động lên, nhắn liên tục vào chat nhóm gay: Giới thiệu đàn ông cho tôi!

Giới thiệu đàn ông cho tôi!

Giới thiệu đàn ông cho tôi!

Khẩn cấp đến mức như muốn lật mọi người dậy.

“Làm sao vậy, nửa đêm thèm trai?”

“Đói khát đến thế cơ à? Đến chỗ ca ca nào, ca ca giúp giúp em nhé.”

Ôn Tiểu Huy tay rất nhanh gõ xuống: “Giúp cả nhà cậu, tôi là nói thật, mau giới thiệu bạn trai cho tôi, tôi phải thoát khỏi lời nguyền thân xử nam!”

“Hôm nay cậu làm sao vậy?”

Ôn Tiểu Huy nào dám nói mình đang bị một thiếu niên mười năm tuổi mê hoặc đến miên man bất định, rất mất mặt, rất không tiết tháo, hắn quy mọi thứ thành do mình quá tịch mịch, phải mau tìm bạn trai mới được.

Một đám người trong chat nhóm ồn ào nửa ngày, có biệt hiệu là ‘Mẹ Nhỏ’ gửi tin: Adi, qua hai ngày nữa ta về nhà, trong tay ta có người không tồi đâu, đến lúc đó giới thiệu cho mi.

Ôn Tiểu Huy vừa thấy, nhất thời kích động nhắn trả lời: “Mẹ Nhỏ? Cái thứ thiếu đòn mi cũng chịu trở về rồi?”

Bên kia gửi đến giọng điệu nương pháo: “Đừng quát người ta như vậy! Người ta da mặt mỏng lắm.”

“Mi thật sự sẽ về? Không phải là mi xin nghỉ khó lắm à.”

“Ta tốt nghiệp rồi.”

Mẹ Nhỏ là bạn tốt nhất của Ôn Tiểu Huy, tên thật là La Duệ, tính cách so ra như bà mẹ, cho nên được đặt biệt hiệu ‘Mẹ Nhỏ’ —— đúng, chính là hắn đặt.

La Duệ từ nhỏ lập chí phải trở thành chuyên gia làm bánh, gia cảnh nhà cậu cũng khá, cho nên học xong thì sang nước Pháp học làm bánh kem, Ôn Tiểu Huy vừa nghe nói cậu sẽ về nước, đã thấy hưng phấn rồi.

“Mới đó là mi đã tốt nghiệp rồi.”

“Ta cũng không phải là vào đại học, trường có tiếng này có bốn học kỳ, tháng trước đã xong, hiện tại ta đang đi du lịch, xong xuôi sẽ về nước, ngoan.”

“Uầy, nhớ mang quà về cho ta!”

“Nói thừa, bằng không để mi mắng ta bơi trong nước miếng hả.” La duệ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nói, “Ta đi lâu như vậy, thế mà mi vẫn chưa tìm được bạn trai, gì mà lâu vậy.”

“Mi có biết ta bận thế nào không, muốn tìm cũng khó, giờ thời gian một ngày của ta rất hạn chế, không đủ để yêu đương.”

“Hạn chế cái rắm ý, mi cái miệng pháo, nếu mi thực sự có gan đi tìm bạn trai, đã không ở trong chat nhóm kêu gào.”

Ôn Tiểu Huy vẻ mặt cầu xin: “Người ta muốn bạn trai, bạn trai, bạn trai.”

“Được rồi được rồi, sẽ giới thiệu cho mi, chờ ta trở về.”

“Chẳng lẽ là lốp dự phòng (*) của mi?”

(*)lốp dự phòng: ở đây chỉ những đối tượng ‘hàng dự bị’ dù có hay không qua lại nhiều vẫn chưa lên cơm cháo gì, ví dụ điển hình là nam phụ dù yêu tha thiết nam chính, thì nam chính vẫn là của nữ chính rồi =))

“Mi không muốn?”

“. . . . . . Muốn, cứ để ta gặp mặt trước đã, không cao không suất thì không duyệt, mi biết khẩu vị của ta rồi đấy.”

“Đương nhiên, mi chờ xem.”

Lạc Nghệ từ phòng tắm đi ra, nhìn đến Ôn Tiểu Huy đang ngây ngô cười: “Làm sao vậy?”

Ôn Tiểu Huy cười hì hì nói: “Bạn ở nước ngoài trở về, đến lúc đó giới thiệu cho hai người nhận thức, cậu ấy làm đồ ăn ngọt siêu ngon.”

“Vâng.”

Ôn Tiểu Huy nhảy lên, vui vẻ nói: “Anh đi tắm đây.”

Lạc Nghệ nhìn theo bóng dáng Ôn Tiểu Huy, thẳng đến lúc hắn biến mất ở phòng tắm, mới cầm lấy điện thoại của hắn, tìm số điện thoại của Thiệu Quần.

Lúc tan tầm Ôn Tiểu Huy đúng hẹn đến quán cà phê, tiến phòng, hắn liền nhìn thấy Tuyết Lê ngồi ở bàn trong góc, tóc dài đen đặc buông thả, càng tôn lên làn da có chút tái nhợt.

“Chị Tuyết Lê.” Ôn Tiểu Huy tỉ mỉ quan sát vẻ mặt của nàng, lại nhìn không ra vui hay buồn.

Tuyết Lê nói: “Ngồi đi, gọi cho cậu caffe mocha.”

“Cám ơn.” Ôn Tiểu Huy chà xát tay, lần đầu, hắn đối mặt Tuyết Lê mà không biết nên nói gì.

Tuyết Lê nói: “Cậu gần nhất có khỏe không?”

“Rất tốt.”

“Cậu. . . . . . từ lúc nào có ngoại sanh? Cậu không phải con một à.”

“À, họ hàng bà con xa ý mà, gần đây mới liên lạc lại.”

Tuyết Lê ánh mắt có chút lóe ra: “Nói như vậy, các cậu trước kia chưa gặp qua?”

“Không có, làm sao vậy.”

“À, không có gì.” Tuyết Lê vén tóc, cúi đầu uống một ngụm cà phê.

Ôn Tiểu Huy cẩn thận hỏi: “Chị Tuyết Lê, chị dạo này có khỏe không?” Từ chuyện phát sinh ở nhà Tuyết Lê, đã qua một tháng, một tháng này đến tột cùng đã phát sinh thêm chuyện gì, hắn thật không muốn nghĩ tới.

Tuyết Lê gật gật đầu, hít sâu một hơi: “. . . . . . Chị giải thoát rồi.”

“Hửm?” Ôn Tiểu Huy không hiểu.

Tuyết Lê ngẩng đầu, từng chữ từng chữ nói: “Anh ta đã chết.”

Ôn Tiểu Huy chậm rãi mở to hai mắt: “Anh ta, đã chết?”

“Đúng, đã chết.”

Ôn Tiểu Huy khϊếp sợ thiếu chút nữa hụt hơi, hắn run giọng nói: “Chẳng lẽ lần trước. . . . . .”

“Không, không liên quan tới các cậu, là chuyện cuối tuần trước.”

Ôn Tiểu Huy thở dài một hơi, hắn vừa rồi sợ tới mức tim muốn ngừng đập, nếu liên quan chuyện lần trước thì thật phiền toái, hắn hỏi: “Anh ta chết như thế nào?”

“Hắn cờ bạc nợ khoản tiền hơn sáu trăm vạn, vay nặng lãi đã tìm hắn lâu rồi, lần này phỏng chừng là bị phát hiện, bị truy đuổi đến mức nhảy lầu.” Tuyết Lê dừng một chút, bổ sung nói, “Cảnh sát nói cho chị biết.”

Ôn Tiểu Huy không hiểu sao cảm thấy lưng phát lạnh: “Vậy bên vay nặng lãi sẽ không làm phiền chị chứ?”

“Sẽ không, bọn chị đã ly hôn từ lâu.” Tuyết Lê trầm giọng nói, “Từ nay chị không bao giờ phải chịu sự uy hϊếp hay bị anh ta quấy rầy.”

“Chúc mừng chị, chị Tuyết Lê.”

Tuyết Lê miễn cưỡng cười, gật gật đầu, nhìn qua cũng tâm sự ngổn ngang.

Ôn Tiểu Huy đột nhiên nhớ tới thẻ căn cước, hắn do dự có nên đưa Tuyết Lê không, vì trừ bỏ ngột ngạt, căn bản không hề quan trọng.

Tuyết Lê thấy hắn muốn nói lại thôi, thần sắc lại trở nên khẩn trương: “Làm sao vậy, cậu muốn nói cái gì sao?”

“Hả? Không có gì.”

Tuyết Lê trừng mắt: “Cậu biết cái gì phải không?”

Ôn Tiểu Huy bị phản ứng của nàng dọa: “Biết cái gì?”

“Cậu muốn nói cái gì? Cậu vừa rồi rõ ràng là muốn nói gì đó!”

Ôn Tiểu Huy theo bản năng nghiên người, hắn lấy ra thẻ căn cước: “Không có gì, chính là này. . . . . .”

Tuyết Lê giống như nhìn thấy quỷ, mãnh liệt ngửa người ra sau.

“Chị Tuyết Lê, đừng sợ.” Ôn Tiểu Huy nghĩ đến nàng có quá nhiều hình ảnh khủng bố với khuôn mặt này, vội vàng trấn an nói, “Là lúc chúng ta gọi xe cứu thương cho hắn, bác sĩ muốn biết tên tuổi nên mới lấy ra, Lạc Nghệ đã quên để lại vào ví tiền của hắn. Em cũng biết là không quan trọng, đang do dự có nên đưa chị không.”

Tuyết Lê thanh âm có chút sắc nhọn: “Đưa chị làm gì, nhanh ném!”

“À.” Ôn Tiểu Huy vội ném vào thùng rác lý, “Ngại quá, không phải em muốn hù dọa chị đâu.”

Tuyết Lê hít sâu một hơi, vẻ mặt dần dần hồi phục: “Không có việc gì, là chị làm cậu sợ, hắn ta chính là ác mộng đời chị. . . . . .”

Ôn Tiểu Huy cầm lấy tay nàng, nhẹ nhàng vỗ vỗ: “Chị Tuyết Lê, tất cả đã là quá khứ, không cần bận tâm nữa.”

Tuyết Lê ảm đạm cười: “Đúng vậy, đều là quá khứ. Tiểu Huy, cám ơn cậu, cám ơn lúc ấy cậu tới cứu chị.”

Ôn Tiểu Huy làm nũng nói: “Chỉ cần chị không giận em nữa là tốt rồi.”

Tuyết Lê cầm lấy tay hắn, kéo tới trên trán cọ cọ, nghẹn ngào nói: “Tiểu Huy, cám ơn, sao em tốt vậy.”

Ôn Tiểu Huy hì hì cười nói: “Bởi vì chị đối với em tốt mà.”

Tuyết Lê nhăn mày thật sâu, tựa hồ khó có thể mở miệng: “Cậu. . . . . . Ngoại sanh của cậu. . . . . .”

“Lạc Nghệ? Nó làm sao vậy?”

“Nó, nó có lẽ không đơn thuần giống như cậu nghĩ. . . . . .”

“Làm sao vậy? Nga, là bởi vì hắn nói những lời kia sao, lúc đó là hắn tức nên mới nói lời ác.” Ôn Tiểu Huy giải thích, nói: “Hắn là đứa nhỏ rất ngoan, vô cùng chu đáo thông minh.”

Tuyết Lê nặng nề cúi đầu.

Trên đường về nhà, Ôn Tiểu Huy ngồi trên xe bus, khó có được lúc không có nghịch di động, mà là nhìn phong cảnh không ngừng vụt qua ngoài cửa sổ, nghĩ chuyện vừa rồi phát sinh.

Không biết vì cái gì, hắn trong lòng luôn luôn có ý nghĩ không đâu xuất hiện. Từ khi Lạc Nghệ xuất hiện, cuộc sống nhìn như yên ổn của hắn lại kỳ thật không ngừng sinh ra gợn sóng, vừa rồi phản ứng của Tuyết Lê, bĩnh tĩnh ngẫm lại, thật sự có chút cổ quái. Nàng chất vấn hắn “Biết cái gì?”, hắn hẳn là biết cái gì sao? Hơn nữa, nàng vì cái gì vô duyên cớ vô cớ nhắc đến Lạc Nghệ, hai người cũng chưa nói với nhau được mấy câu. . . . . .

Ôn Tiểu Huy càng nghĩ càng không ra, cảm giác đầu muốn nổ tung, hắn lắc lắc đầu, chắc do chính mình suy nghĩ nhiều quá, phiền toái của Tuyết Lê đã được giải quyết, đây là chuyện đáng mừng, hắn vẫn là dành thời gian quan tâm phiền toái của bản thân đi, tỷ như Thiệu Quần.

Đột nhiên, điện thoại của hắn vang, cúi đầu vừa thấy, là Raven gọi tới, Ôn Tiểu Huy tiếp điện thoại: “Alo, Raven.”

“Tiểu Huy, cậu đang ở đâu?”

“Đang định về nhà.”

“Hôm nay sinh nhật tôi.”

“Hà? À à!” Ôn Tiểu Huy vội nói, “Raven, ngại quá, dạo này tôi bận quá cho nên. . . . . .”

“Không có việc gì.” Raven cười hai tiếng, “Tôi cũng không nhắc đến ở phòng làm việc mà, tôi ngại nhiều người biết sẽ thành ầm ĩ, phiền lắm, tôi chỉ muốn cùng vài người thân cận làm bữa tiệc nhỏ, tôi đang ở Tiễn Quỹ, cậu qua đây chơi đi.”

“À, được, nhưng tôi chưa chuẩn bị gì. . . . . .” Ôn Tiểu Huy thầm mắng Raven đồ tiện nhân, vì cái gì cố tình nói cho hắn, hắn còn phải đi mua quà. Hắn linh cảm Raven đột nhiên nhiệt tình như vậy, hẳn là không phải chuyện tốt đẹp gì, nhưng đây là sinh nhật Raven, nếu hắn cự tuyệt, về sau sẽ khó xử, thôi đành đáp ứng.

“Không cần đâu, cậu đến là được rồi.”

Kẻ nghèo hèn Ôn Tiểu Huy vừa xuống xe, vừa vặn trông thấy cửa hàng tổng hợp, hắn vào mua kem dưỡng mắt La Mer, lúc trả tiền lòng đau muốn khóc.

Tỉ mỉ gói quà lại, hắn cam chịu hướng đến Tiễn Quỹ.

Xuống xe, vừa lúc tin nhắn của Lạc Nghệ tới, hỏi hắn cùng Tuyết Lê gặp mặt như thế nào, hắn lúc này mới nhớ đến, chuyện lớn như vậy, hắn cư nhiên không nói với Lạc Nghệ, hắn trả lời, nói: Anh đến sinh nhật của ông chủ, chờ anh trở về, có tin lớn nói với em.

Tin nhắn vừa chuyển, điện thoại của Lạc Nghệ gọi tới, Ôn Tiểu Huy tưởng Lạc Nghệ muốn hỏi chuyện Tuyết Lê, không nghĩ tới Lạc Nghệ một mở miệng chính là: “Anh đi quán bar sao?”

“Không phải, KTV.”

“Uống ít chút rượu, đừng về nhà quá muộn, hại thân thể.”

“Đã biết.” Ôn Tiểu Huy có loại cảm giác như bị Lạc Nghệ điều tra, hắn còn thật sự ngẫm lại một chút, giống như mỗi lần hắn về nhà ngủ, Lạc Nghệ đều sẽ hỏi hắn đang làm gì, ngay từ đầu hắn cảm thấy là ân cần hỏi thăm bình thường, đại khái giống như ‘Anh ăn chưa?’ , nhưng dần dần, hắn lại thấy Lạc Nghệ là thật sự muốn biết hắn đang làm cái gì, Lạc Nghệ luôn ỷ lại vào hắn, khiến hắn không nói rõ được là tư vị gì, có điểm áp lực, cũng có chút đồng tình.

“Anh ở đâu? Nếu anh uống say em tới đón.”

“Sẽ không, nếu có say, đồng nghiệp sẽ đưa anh về.”

“Nói cho em biết đi, để ngừa vạn nhất thôi.”

“Tiễn Quỹ đường XX, anh tới nơi rồi, nói sau nhé.”

“Vâng.”

Ôn Tiểu Huy nhận đồ chuyên dụng, tiến vào phòng kín, cửa vừa mở ra, nộ khí của Ôn Tiểu Huy vọt thẳng đến gáy, hắn thấy người ngồi bên cạnh Raven chính là La tổng.

_Hết chương 18_

Đám nam phụ ‘lốp dự phòng’ đây =)) m xem phim này được đến tập 2 thì chạy mất dép, nhưng hay xem show này, nhớ là hay cap mấy thứ hay hay, tiện nhắc đến ‘lốp dự phòng’ nên lấy ra luôn.