"Đi thôi, Nhị Tử, đến đại đường, Đại đương gia có việc nói với chúng ta." Hạ nhân ôm bả vai một khác hạ nhân, cợt nhả nói.
"Đã nói không được gọi ta là Nhị Tử." Hạ nhân hơi thấp bất mãn nói thầm.
Một đám người kề vai sát cánh, khe khẽ nói nhỏ, đi về phía đại đường.
"Các ngươi đoán đại đương gia có chuyện gì?"
"Ngốc a, Đại đương gia mua sắm nhiều đồ vật dùng để thành thân như vậy, vừa thấy đã biết là liên quan đến hôn lễ."
"Nạp thϊếp a?" Một hạ nhân kinh ngạc nói.
"Ta đánh ngươi nha! Nói bậy bạ gì đó!"
......
Mọi người nói chuyện xôn xao, nhất thời ai cũng không chịu thua. Đến khi bưng bát rượu lên, rót rượu cho nhau, mới lại hoà thuận vui vẻ.
Đợi qua một vòng rượu, Hứa Tam Oản trong miệng mọi người mới hiện thân, một nam một nữ dáng vẻ giống nhau đi theo phía sau. Nữ, mọi người đều quen biết, là đại nãi nãi của Hứa gia trại, nam, không quen thuộc lắm.
"Các vị huynh đệ, đợi lâu." Hứa Tam Oản tự phạt Tam chén, mở miệng nói tạ tội.
"Đại đương gia, vị huynh đệ phía sau kia là ai a?" Người hiểu chuyện cười hỏi.
Hứa Tam Oản để nam tử bên cạnh đi ra, ôm thắt lưng nam tử, cúi đầu mổ một ngụm trên mặt nam tử. Thoáng chốc đại đường lặng ngắt như tờ, mọi người sắc mặt ngũ thải tân phân (biến sắc).
"Đại đương gia, ngài đây là có ý gì!" Một người nóng nảy, vỗ bàn đứng lên.
"Chính là! Đại nãi nãi còn đang ở đây đó!" Một người phụ họa.
Trương Đại Thiên ở một bên vui tươi hớn hở xem kịch vui, bàn tay sờ hàm dưới, sờ sờ, ừm, quả nhiên xúc cảm không bằng lúc trước.
"Được rồi." Chu Nguy kéo hạ nhân vừa đứng lên.
"Đại đương gia hôm nay như thế nào cũng phải giải thích cho rõ ràng!" Nhóm hạ nhân kêu la nói. Tuy rằng Lý Tú Lan mới đến trại vài ngày, nhưng đối xử với mọi người hiền hoà, giữa một đám hán tử thô lỗ, lại có một người tốt như vậy, lại khiêm nhường, tự nhiên khiến người yêu thích. Mọi người cảm thấy bất bình thay cho Lý Tú Lan, mới thành thân mấy ngày, Đại đương gia lại muốn cùng người khác cùng một chỗ, lại còn là một nam nhân.
Trong đại đường ầm ầm một mảnh, Trương Đại Thiên thấy trường hợp có chút không khống chế được, vội ho một tiếng, đứng giữa đại đường, lớn tiếng nói: "Im lặng"
Mọi người ngừng nói, nữ tử bên người Hứa Tam Oản tiến lên, hạ thấp người hành lễ, nói: "Tiểu nữ Lý Tú Mai, bái kiến các vị hào kiệt trong trại."
Mọi người đều là sửng sốt, ý nghĩ phát mộng.
"Hả, đại nãi nãi của chúng ta gọi là gì?" Có người không xác định hỏi.
"Lý Tú Lan." Có người đáp.
"Kia sao lại......"
Mọi người nhất tề nhìn về phía nam tử trong lòng Hứa Tam Oản.
"Đây là bào muội của phu nhân ta." Hứa Tam Oản mở miệng, lại nói với mọi người "Mà người ta ôm, mới là thê tử của Hứa Tam Oản ta, đại nãi nãi của Hứa gia trại."
Lý Tú Lan bị mọi người nhìn chằm chằm, hơi lộ vẻ không được tự nhiên, nhưng cũng không làm ra vẻ, đẩy tay trên thắt lưng ra, thở dài nói "Tại hạ Lý Tú Lan, bởi vì trong nhà có chút việc mà đối với các vị nhiều có giấu diếm. Ta cùng với Đại đương gia thuở nhỏ quen biết, nhân duyên trùng hợp gặp lại, không nghĩ tới lại là tình cảnh quẫn bách như vậy."
Lý Tú Lan chậm rãi đem chuyện mình cùng Hứa Tam Oản uyển chuyển khúc chiết giải thích với mọi người, thanh âm trong suốt ôn hòa, giống tiếng nhạc tuyệt diệu, nung đúc lỗ tai mọi người. Nói đến chỗ xúc động, hạ nhân tình cảm hơi chút đầy đủ đỏ mắt, yên lặng lau lệ nóng một phen.
"...... Ta vô tình lừa gạt, chỉ là tình thế bức bách, làm hại trong trại cao thấp cùng chúng ta hồ nháo, là Tú Lan tùy hứng."
Lý Tú Lan lại hướng mọi người hành lễ giải thích, hạ nhân chung quanh Lý Tú Lan vội nâng y dậy, nói "Không được, đại nãi nãi."
"Đúng vậy, đại nãi nãi." Nhóm hạ nhân đáp "Người cùng đại đương gia thật vất vả người hữu tình sẽ thành thân thuộc, chúng ta có thể nào còn làm ác nhân đánh uyên ương?"
Một vị hạ nhân trong đó đứng ra, nói "Chúng ta chỉ là tức giận đại đương gia sau lưng đại nãi nãi thông đồng với người mới, hiện giờ hiểu lầm giải khai, các huynh đệ tất nhiên là cao hứng! Đến, đại nãi nãi, Mã Tứ ta kính ngài một ly!"
Lý Tú Lan tiếp nhận, một ngụm uống xong.
"Đại nãi nãi hảo khí phách!" Nhóm hạ nhân khen ngợi, lại rót một chén rượu "Đại nãi nãi, ta cũng kính ngài."
"Ta cũng......"
Một đám hán tử thô lỗ chung quanh đi lên kính rượu, Hứa Tam Oản thấy Lý Tú Lan mặt phiếm hồng, ánh mắt mê ly, một phen lấy chén rượu hạ nhân tiến đến kính rượu, thay một cái chén lớn, nói "Mẹ nó! Ta đến uống cùng các ngươi!"
"Kia cảm tình tốt." Nhóm hạ nhân vui cười, rót đầy rượu cho Hứa Tam Oản, ồn ào quát "Đại đương gia, mời!"
Hứa Tam Oản ngửa đầu, uống xong sau đó cầm chén lật xuống, tích tích.
"Đại đương gia khí phách!" Mọi người một trận làm ồn, lại rót cho Hứa Tam Oản một ít rượu, Lý Tú Lan ngồi ở bàn, được Lý Tú Mai chăm sóc, y nhìn về phía Hứa Tam Oản trong đám người, lại phát giác người này cao lớn như thế. Y nhìn đến ngây ngốc, Lý Tú Mai bên người gọi cũng không có nghe thấy, trong mắt toàn bộ chỉ nhìn thấy một người.
Có lẽ do uống mấy chén rượu, Lý Tú Lan đầu váng não trướng, dùng ngón trỏ xoa trán, lại giương mắt, Hứa Tam Oản cũng nhìn y.
Lý Tú Lan chống bàn đứng dậy, lắc lư tiêu sái đến bên Hứa Tam Oản, nhóm hạ nhân thấy là đại nãi nãi, đều tránh ra nói.
Lý Tú Lan ngã vào trong lòng Hứa Tam Oản, Hứa Tam Oản ôm chặt y. Lý Tú Lan ngẩng đầu, đưa tay sờ sờ mặt Hứa Tam Oản.
"Thật nóng a." Lý Tú Lan nỉ non.
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ngầm hiểu, nhướn mày cười hì hì.
"Ta đưa ngươi quay về phòng." Hứa Tam Oản ôm lấy Lý Tú Lan, nói với mọi người "Tú Lan uống nhiều rượu, ta lui xuống trước."
"Hiểu được hiểu được." Nhóm hạ nhân trên mặt lan tràn ra một cỗ đáng khinh vẻ.
Đợi Hứa Tam Oản đi xa, mọi người thổn thức một tiếng, lại tiếp tục uống rượu. Trương Đại Thiên vốn ở một bên uống, bị nhóm hạ nhân kéo đến trung tâm, quấn quít lấy hỏi chuyện Hứa Tam Oản cùng Lý Tú Lan.
Trương Đại Thiên bị hỏi phát phiền, nói "Ngày mai các ngươi tự đi hỏi đại đương gia." Nói xong, tay cầm một bầu rượu nhỏ ly khai.
Lý Tú Mai cũng nhân lúc Hứa Tam Oản đưa Lý Tú Lan quay về phòng rời đi, trong đại đường chỉ còn lại một đám đại hán, một người trong đó nói "Nhiều rượu tốt đồ ngon như vậy, không ăn cũng lãng phí."
"Chúng ta tiếp tục, tiếp tục." Có người khuyến dụ nói, mọi người đều đáp ứng.
Trong phòng Hứa Tam Oản, Lý Tú Lan ngồi trên người Hứa Tam Oản không chịu xuống, gắt gao vòng tay ôm cổ Hứa Tam Oản.
"Lan nhi, buông tay, ta giúp ngươi cởi giày." Hứa Tam Oản bất đắc dĩ nói.
"Không." Lý Tú Lan bướng bỉnh, dịch vào lòng Hứa Tam Oản, ủy khuất nói "Nếu buông tay, ngươi liền lại năm sáu năm không thấy mặt."
Hứa Tam Oản sửng sốt, trong lòng chua chát, hắn tựa lên trán Lý Tú Lan, thấp giọng nói "Ta Hứa Tam Oản thề với trời, tuyệt không có lần sau."
"Thật sao?" Lý Tú Lan ngẩng đầu nhìn hắn, một đôi con ngươi tràn đầy dáng vẻ hắn.
"Ừm." Hứa Tam Oản hôn lên môi mềm mại của Lý Tú Lan, tay xoa xoa vòng eo y, đầu lưỡi lủi vào trong miệng Lý Tú Lan, nhất thời, trong phòng chỉ có tiếng nước tấm tắc cùng tiếng thở dốc trầm thấp.
Hai người vong tình ôm hôn, thẳng đến khí lực toàn thân bị rút cạn, Lý Tú Lan giãy dụa đẩy Hứa Tam Oản ra, Hứa Tam Oản mới chấm dứt nụ hôn dài này.
Trong mắt Hứa Tam Oản lấp lóe du͙© vọиɠ thâm trầm, đôi mắt thâm thúy, nhìn thẳng vào Lý Tú Lan, giống như diều hâu tùy thời cơ mà động, nguy hiểm mà lại khiến kẻ khác hãm sâu trong đó.
Lý Tú Lan bởi vì say rượu, môi khô khốc, bên môi còn lộ lưu lại nước miếng hôn môi lúc trước, y nhịn không được vươn chiếc lưỡi đinh hương màu hồng nhạt ra liếʍ, ánh mắt Hứa Tam Oản lại ám trầm ba phần.
"Lan nhi...... Ta nghĩ muốn ngươi." Hứa Tam Oản khàn khàn nói.
Trương Đại Thiên đứng trước viện của Hứa Tam Oản, do dự một phen, vẫn là không tiến vào.
Quên đi, ngày mai sẽ cùng đại ca nói kia sự kiện.