Chương 14

"Nói bậy! Tam Oản ca ca mới không phải người xấu!" Lý Tú Lan bất mãn với lời nói của bà mai, bắt lấy tay Lí Thịnh, nói: "Phụ thân, Tam Oản ca ca không phải người xấu."

"Lan nhi ngoan." Lí Thịnh cầm tay Lý Tú Lan, quay đầu hỏi bà mai: "Thiếu niên kia vẫn ở trong phủ?"

Bà mai tiến lên trước trả lời: "Đúng vậy, ở lại phủ đã một tháng." Lại liếc Lý Tú Mai một cái "Còn cùng tiểu thư không rõ ràng."

Lý Tú Lan trừng mắt nhìn bà mai, tức giận nói không ra lời, kéo muội muội muốn chạy ra ngoài. Lý thị gọi cậu lại, vòng tay ôm hai huynh muội, nhìn về phía bà mai.

"Bà mai lời này có ý gì? Trách ta không biết dạy con?"

Bà mai cúi đầu, chậm chạp nói: "Lão nô không có ý này."

Lý thị hừ lạnh một tiếng, quay đầu cười với Lí Thịnh, nói: "Lão gia, thiếu niên kia không lớn hơn Mai nhi bao nhiêu, thϊếp thân vẫn luôn chú ý Mai nhi, hơn nữa còn có huynh trưởng ở bên lo lắng yêu thương nàng. Không nghĩ ở trong mắt người khác, lại thành như vậy."

Lí Thịnh gật gật đầu, nói với bà mai: "Quan hệ huynh muội, sao lại không rõ ràng? Ngươi nói với ta?"

Bà mai không dám nói lời nào, thối lui đến một bên.

Lý Tú Lan hơi quay đầu nhìn một cái.

"Ta từ nhỏ đã yêu thích hoa lan, nếu huynh không thích, liền trả lại ta."

Hứa Tam Oản nào nguyện ý trả, cùng mảnh giấy kia coi như bảo bối giấu vào trong ngực mình, cười thật thà.

"Mai nhi tặng, ta đều thích."

Buổi tối, Lý Tú Lan nằm trong ổ chăn, đôi chân nhỏ dùng sức đạp mạnh, không ngừng phát ra tiếng động, thẳng đến khi gió lạnh tràn vào ổ chăn, Lý Tú Lan kêu lên một tiếng, mới an phận lại, nhưng vẫn vui mừng đến không ngủ được, mở to mắt, nhìn thấy hoa văn trên xà nhà, lại có chút sợ hãi nhắm mắt lại.

"Sáng mai liền đi tìm Tam Oản ca ca."

Hứa Tam Oản ở trên giường cũng trằn trọc khó ngủ, dựa vào ánh trăng ngoài cửa sổ rọi vào trong phòng, lăn qua lộn lại nhìn tên chính mình được viết trên tờ giấy nhăn nhúm kia. Chữ viết không hẳn là đẹp, lại quy củ, dụng tâm. Hứa Tam Oản nhìn chằm chằm từ kia hồi lâu, mới thật cẩn thận đứng lên cất đi.

Sau nửa đêm, Hứa Tam Oản từ từ tiến vào giấc mộng, bên tai chiêng trống vang trời, vừa mở mắt, lại phát hiện chính mình một thân hồng y, trong tay cầm một đầu khăn đỏ, lại nhìn, đứng bên cạnh là một nữ tư dịu dàng, đội khăn trùm màu đỏ, tay cầm đầu khăn đỏ còn lại, trong phòng ngoài sân âm thanh ồn ào.

Không biết ai đẩy một phen, hắn lảo đảo nhào về phía nữ tử, không cẩn thận kéo xuống khăn đỏ che mặt kia, nữ tử khẽ hít một hơi.

"Mai...... Ngươi là Mai nhi sao?" Hứa Tam Oản si ngốc hỏi.

Nữ tử che miệng cười cười, lời nói nhỏ nhẹ mềm mại gọi một tiếng: "Tam Oản ca ca."

Hứa Tam Oản bừng tỉnh, mặc quần áo xong đi ra ngoài phòng lấy nước lạnh rửa mặt, mới áp chế được cảm giác quỷ dị trong lòng. Còn không chờ Hứa Tam Oản quay về phòng, chợt nghe một trận âm thanh huyên náo, giống như mộng trong mộng. Hứa Tam Oản không hiểu sao tim đập nhanh một trận, liền tìm chỗ cao quan sát. Không ngờ thấy một đội quan binh khí thế rào rạt ở bên ngoài Lý phủ, không đợi người hầu giữ cửa mở ra đã cầm đao phá cửa.

"Ai nha, quan lão gia, không được, không được!" Quản gia đi theo phía sau quan binh xông vào phủ, bị một quan binh đẩy ra một phen.

"Triều đình phá án, không được cản trở!"

"Xin hỏi quan lão gia, không biết có chuyện gì mà hưng sư động chúng (huy động nhiều người) như thế?" Lí Thịnh cũng chạy tới, thở dài hỏi.

"Lí Thịnh Lớn mật!" Đầu lĩnh trong đó quát lớn "Lại dám chứa chấp trọng phạm triều đình! Phải bị tội gì!"

"Này......" Lí Thịnh không hiểu, lại run rẩy hỏi: "Không biết người quan lão gia nói là ai?"

Đầu lĩnh giơ lên bức họa, mặt trên viết ba chữ lớn được phủ một lớp chu sa: Hứa Tam Oản

Hứa Tam Oản nhận thấy tình hình không ổn, quay về phòng cầm tranh vẽ Lý Tú Lan tặng, lại không tìm thấy mảnh giấy bị vò nhàu kia, tìm kiếm không có kết quả, tiếng bước chân ngoài cửa càng ngày càng gần, đành phải từ bỏ, mang theo ống trúc đựng tranh, chạy ra từ cửa sau. Hắn quay đầu lại nhìn Lý gia, trong lòng mặc niệm: tái kiến, Mai nhi.

Quan binh đem Lý gia khuấy đến gà bay chó sủa, lại cái gì cũng không tìm được, chỉ có mảnh giấy Lý Tú Lan viết kia. Lí Thịnh đút rất nhiều ngân lượng cho đầu lĩnh, nói tiểu tử không biết, thấy hạ nhân nói chuyện phiếm, nghe qua tên này, liền dùng để luyện viết. Đầu lĩnh áng chừng sức nặng trong tay, vung tay lên, nói: "Đi!" Một đám người mới ra khỏi Lý phủ. Lí Thịnh lau mồ hôi, nhũn chân, thiếu chút nữa ngồi xuống đất.

"Tam Oản ca ca......" Lý Tú Lan từ trên xuống dưới đánh giá Hứa Tam Oản một phen, nước mắt thoáng chốc chảy không ngừng, nức nở nói: "Quả nhiên là ngươi?"

Hứa Tam Oản gật đầu, nâng tay lau đi nước mắt trên mặt Lý Tú Lan. Lý Tú Lan khóc đến tê tâm liệt phế, giống như muốn đem nhớ nhung ly biệt mấy năm nay toàn bộ trút xuống một lần. Hứa Tam Oản nắm tay Lý Tú Lan, để y tựa lên vai mình, cũng không lên tiếng ngăn cản. Khóc một lúc lâu, thanh âm Lý Tú Lan khàn khàn, vẫn không chịu dừng.

Ly biệt nhiều năm, người và chuyện Lý Tú Lan tưởng rằng mình đã sớm quên, liền không hề phòng cứ như vậy xuất hiện. Buồn cười chính là, y nhưng lại nhớ rõ ràng rành mạch, dù là chi tiết nhỏ, một chút cũng không có quên mất, còn nhớ rõ ràng như chuyện mới phát sinh hôm qua. Chỉ là, hai người lúc trước là trẻ con chơi đùa khăng khít thân mật, hiện giờ bọn họ, một người là mã phỉ, một người lại là thư sinh vô dụng bị người kiềm chế, vận mệnh phảng phất cùng bọn họ vui đùa, lại không dạy họ làm sao để chuyện trò vui vẻ.